• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe được tiếng gọi này, Tân Trạch thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết chắc là Giản Tình mà. Sao cậu có thể không nhận ra cô chứ. "Xin lỗi bạn. Tớ là Giản Tình chị của Giản Tâm. Bạn nhận làm người rồi" Giản Tình cũng không muốn Tần Trạch khó chịu nữa nên tự động giải thích với cậu bạn kia. "Giản Tâm cậu đang đùa phải không? Cậu làm gì có chị em song sinh gì chứ." Cậu bạn mắt kính vẫn không tin, tuy nhiên ngay sau đó cậu đã phải trố mắt nhìn. 

Giản Tâm sau khi tan học được rất nhiều bạn học nam xoay quanh rủ đi ăn chung, bởi vì lớp cô có một người bạn thân với cô nữa. Nên cô ấy đã tiết lộ bối cảnh gia đình cô ra. Làm cả lớp ai cũng bắt đầu nịnh bợ cô. Cô không như Giản Tình không thích hư danh. Cô rất thích cảm giác người khác ngưỡng mộ ganh tị với mình. Vì lẽ đó những bạn mời cô đi ăn cô đều đồng ý, vì thể sau khi ăn xong cô mới có thời gian đi tìm chị gái mình. "Tình Tình" Giản Tâm tìm kiếm mấy dãy bàn ăn, mấy khu vực mới tìm thấy Giản Tình. Cô vui vẻ đi đến bên cạnh Giản Tình mà không biết rằng người đối diện đang nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn thấy quỷ. Cô chào Giản Tình xong cũng quay sang mỉm cười với Tần Trạch. "Cậu thật sự... thật sự là chị của Giản Tâm. Nhưng mà hai cậu..ai..ai là chị ai là em thế?Sao hai người, hai người giống nhau thế này. Cậu bạn mắt kính đã giật mình đến cà lăm luôn rồi. "Bốn mắt cậu cũng ở đây sao?" Giản Tâm bây giờ mới nhìn thấy cậu bạn bốn mắt ở đối diện. Cậu là bạn học chung lớp mới với Giản Tâm. Nhưng sao cậu lại ngồi chung với Giản Tình? Sao Tân Trạch lại mặt mũi khó coi như thế. Cô ngạc nhiên mở miệng hỏi Giản Tình: "Chị à, chị quen cậu ấy sao?" 

Giản Tình lắc đầu, đương nhiên cô làm gì quen còn không phải cậu ta nhận làm cô với cô ấy sao. Sau đó cô cũng thẳng thắn nói ra cậu ta nhận làm người rồi đó chứ nhưng cậu ta nào có tin cô. Giờ thì may rồi, Giản Tâm cũng đã đến. Nhìn gương mặt khủng hoảng của cậu ta, cô cảm thấy rất vui rất thú vị, mắt kính cậu ta sắp rớt luôn rôi. "Bốn mắt cậu nhận làm chị tớ sao? Đây là Giản Tình chị song sinh của tớ, chị ấy học 

lớp 6A1 đấy" Giản Tâm vui vẻ giới thiệu. 

Trước kia Giản Tâm rất ích nói, vì thế cũng rất ích bạn bè nhưng về lâu dài lây nhiễm tính tình hoạt bát dẻo miệng của Giản Tình nên cô cũng trở nên hoạt bát hơn, thân thiện với mọi người hơn. Cũng vì vậy mà vừa mới học buổi đầu tiên cô đã quen 

thêm rất nhiều bạn mới, trong đó có cậu bạn bốn mắt này. 

Lúc này thì cậu bạn có muốn không tin hai người là chị em song sinh cũng không được nữa. Hai người đã xuất hiện cùng lúc rồi còn gì. Giống nhau như hai giọt nước thế này chắc cậu không phải là người duy nhất nhận lầm đâu nhỉ. Cậu bạn bốn mắt cười ngượng ngùng nói xin lỗi với Giản Tình cùng Tần Trạch rồi cầm lấy khay cơm 

chạy đi qua bàn khác. 

Tần Trạch vô cảm ngồi xuống vị trí cậu bạn kia vừa ngồi, đẩy phần thức ăn cậu đã lấy thay Giản Tình sang cho cô. Sau đó cúi đầu bắt đầu ăn. Giản Tâm chớp chớp mắt nhìn hai người đang bình tĩnh ngồi ăn kia. Sao chẳng ai để ý gì cô thế này? Giản Tâm cảm giác như mình là người vô hình vì vậy nói với Giản Tình đôi ba câu nữa rồi đi mất, trả lại không gian riêng cho hai người. Tuy nhiên cứ nghĩ Giản Tâm đi rồi thì không khí giữa hai người sẽ dịu đi thế nhưng không, Tần Trạch vẫn không nói gì với Giản Tình cho đến khi ăn hết phần ăn. Nhưng trong lúc ăn, mặc dù cậu không nói chuyện với cô nhưng đôi lúc vẫn gắp đồ ăn trong phần của mình bỏ thêm vào cho cô. Vì đã thân nhau những mấy năm nên Giản Tình thích ăn gì ghét ăn gì cậu điều biết rõ. Vì vậy vừa rồi cậu cũng lấy những món cô 

thích ăn, phần của cậu cũng vậy đa phần đều là món giống cô. 

Giản Tình vừa ăn vừa lén lút nhìn người đối diện. Cô không hiểu tại sao đột nhiên cậu lại trở nên như thế. Vừa rồi cô cũng đâu làm gì sai. Chẳng lẽ trẻ con ở tuổi này cũng biết ghen rồi sao? Chưa hiểu tình cảm nam nữ là gì nhưng lại biết ghen? Cũng có thể lắm đấy. Giản Tình giả vờ thăm dò thử. "A Trạch cậu thật sự vừa rồi không nhận ra tớ sao? Tớ đã cười nham nhở thế mà cậu vẫn nghĩ tớ là Giản Tâm sao?" "Tớ biết là cậu" Tần Trạch bình tĩnh. 

Giản Tình kinh ngạc. Cậu ấy nói biết là cô, vậy cậu còn ra dấu ám hiệu giữa hai người làm gì? Chẳng lẽ biết là cô nhưng lại không tin tưởng bản thân sao? Cậu ta chẳng phải trước giờ tự tin vào mắt nhìn và suy đoán của mình lắm mà. Dường như nghe được suy nghĩ của Giản Tình. Tần Trạch chưa cần cô hỏi đã giải thích: 

"Tớ muốn cho cậu ấy biết là tớ đúng." Giản Tình lại một lần nữa ngu ngơ. Với trí thông minh của cô gái hơn ba mươi như 

cô lại bắt đầu không theo kịp suy nghĩ của một đứa trẻ mười một tuổi sao. Là cậu 

quá thông minh hay là do tâm hồn cô quá già. Trong khi cô còn đang chẳng hiểu 

chuyện gì thì cậu đã giúp cô đem dọn phần ăn. Sau đó kéo tay cô ra khỏi nhà ăn đi 

về phía ký túc xá nghỉ trưa. Cậu đưa cô đến trước cửa ký túc xá nữ. Lúc cậu chuẩn bị 

rời đi lại bị Giản Tình kéo tay lại, sau đó nhanh như chớp hôn chụt lên má cậu. 

"Đừng giận nữa nhé."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK