Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bấy giờ Hổ Mập giải thích với vẻ khó xử: “Anh Hạo, chiêu này của anh không xài được. Con nhỏ đó phát hiện đồng hồ của em là giả nên trở mặt ngay!”

“Cậu không biết diễn một tí à? Hừm, cậu đúng là hết cứu nổi!”

Mấy người họ đả kích nhau một hồi, tâm trạng đã không còn như trước. Ai nấy đều uể oải, chẳng có chút tinh thần nào.

Con nhỏ ấy không mắc bẫy, trái lại họ còn mất hơn một trăm nghìn tệ. Ai gặp tình huống này cũng sẽ khó chịu thôi!

Nếu không phải do Bánh Nướng chủ động đề xuất muốn đi, e rằng bây giờ Tần Hạo đã bừng bừng lửa giận.

Lúc này trong lòng Tần Hạo vẫn hơi bực bội. Nhưng không phải anh thấy áy náy vì hại anh em mất tiền, mà là vì bị người khác chơi một vố. Cảm giác đó thật sự không thoải mái chút nào.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Tần Hạo bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Phiền bác tài dừng xe giúp tôi!”

Ba người còn lại đều ngơ ra.

Tần Hạo xuống xe ngay khi xe vừa dừng lại. Anh cười bảo: “Đúng là hôm nay anh của các cậu quá mất mặt, để người khác gài bẫy mình như thế. Yên tâm. Tôi sẽ đòi lại tiền giúp các cậu. Cứ về trước đợi tôi đi!”

Dứt lời, Tần Hạo đóng cửa xe rồi xoay người đi mất!

Bọn người Bánh Nướng vừa cảm động vừa thấy lo. Tần Hạo muốn xuống xe thì đành vậy, nhưng họ lại có chút không nỡ. Tâm trạng của họ cứ mâu thuẫn như thế, còn chiếc xe càng lúc chạy càng xa.


Xe chạy xa dần, sự bứt rứt trong lòng cũng vơi bớt.

Đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng Tần Hạo nữa, Bánh Nướng mới lo lắng cất lời: “Liệu Tần Hạo có gặp chuyện gì không?”

“Chắc không sao đâu. Tần Hạo cũng chẳng ngốc, nếu không thì đã không một mình quay lại đó rồi!”

“Tần Hạo, là người có quá nhiều bí mật!”

“Phải!”

Về điểm này, ba người họ đều đồng tình. Khoảng thời gian sau đó, cả ba đều chẳng biết nên nói gì, cứ như vậy im lặng đến tận lúc về trường. Trở về ký túc xá, ba người đều không ngủ được.

Lúc Tần Hạo quay lại Đường Triều thì khách ở quán đã rời đi kha khá. Vừa bước vào trong, anh nhìn thấy Đại Phi đang ôm người phụ nữ ban nãy, chuẩn bị dẫn đám đàn em rời đi.

Nhác thấy Tần Hạo, sắc mặt bọn chúng có chút thay đổi, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại.

“Ô kìa, sao lại quay lại thế? Muốn uống thêm mấy ly nữa à? Thật ngại quá, quán đóng cửa rồi nhé!”

Đại Phi trưng vẻ mặt khôi hài nhìn anh. Hắn ta vô cùng đắc ý, vở diễn ban nãy đặc sắc quá mà.

Giờ đây, hắn ta nhìn Tần Hạo như trò hề vậy.

Tần Hạo tức đến nỗi bật cười. Châm một điếu thuốc, anh thờ ơ nói: “Chơi cũng hay lắm! Trả tiền lại, tao sẽ tha cho chúng mày một lần!”

“Ha ha, đầu óc của thằng này có vấn đề hả?”

“Ra đường không uống thuốc à!”

“Cút đi thằng ngu, coi chừng tao xử đẹp mày!”

“Xử làm cái gì, cứ trói lại rồi chặt ngón tay. Không muốn bị chặt tay t¬¬hì kêu người đến đưa tiền!”

“Ấy, ý này hay, chịu đó!”

Cả đám côn đồ cùng cười nhạo Tần Hạo, hoàn toàn không xem anh ra gì.

Tần Hạo chỉ cười nói: “Được! Chúng mày không trả tiền, vậy thì tao đành tự mình đi lấy!”

Rầm!

Tần Hạo xông vào, đạp cửa quán bar đóng sầm lại. Sau đó, anh một mình chặn đường mười mấy người phía Đại Phi.

“Thằng nhãi này đúng là tự tìm đường chết mà!”

Thấy Tần Hạo không chạy ra ngoài mà còn ngoan cố bước vào, bọn chúng xem anh như một cỗ máy chiến đấu ngu ngốc vậy!

Một đám rỗi hơi đứng khoanh tay vây quanh lại, tựa như đang nghĩ xem nên chơi đùa anh như thế nào cho đã!

Tần Hạo ngoắc tay về phía Đại Phi.

Đại Phi đút hai tay vào túi, nở nụ cười khinh bỉ: “A Lục, lên!”

Một tên cao gầy đen nhẻm bước ra, uể oải nhìn Tần Hạo. Trưng ra vẻ mặt khinh miệt, tên này giơ một ngón tay về phía trước: “Mày sẽ phải ngã xuống trong vòng một phút!”

Chậm rãi dùng tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, Tần Hạo mất kiên nhẫn: “Bớt nói mấy câu thừa thãi!”

“Mẹ!”

A Lục bực tức mắng một câu, sau đó vung chân đạp. Dáng người dong dỏng cao nhảy lên, cú quét chân có lực rất mạnh.

Kỹ năng dùng chân của tên này rất khá.

Nửa người trên của Tần Hạo hoàn toàn không cử động. Anh chỉ vung chân phải ra, đá vào vùng bắp đùi A Lục vô cùng chuẩn xác.

Ầm!

Trọng tâm của A Lục không vững, bị cú đá này hạ đo ván. A Lục ôm lấy bắp đùi rất lâu mới ngồi dậy được, có phần sững sờ nhìn Tần Hạo, trong đôi mắt lộ vẻ không thể tin nổi.

Những người ở quán đều biết kỹ năng dùng chân của A Lục lợi hại ra sao. Đại Phi sai A Lục lên sàn đầu tiên chứng tỏ hắn ta rất có lòng tin với tên này.

Nhưng không ngờ A Lục lại chịu thua sau đúng một chiêu!

“Tên này là cao thủ, nếu không sẽ không mạo hiểm như vậy!”

Đại Phi nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy Tần Hạo không giống kẻ ngốc.

Không phải kẻ ngốc mà lại có gan đơn thương độc mã xông vào hang cọp, vậy đây chắc chắn là một người có thực lực và sự tự tin tuyệt đối.

Tần Hạo tiến thêm hai bước.

A Lục nghiến chặt răng, dồn sức vào chân còn lại rồi đột ngột lao đến, quét vào phần dưới của Tần Hạo.

Tần Hạo không hề né tránh, chỉ giơ chân phải lên rồi bất thình lình giậm mạnh xuống.

Rắc!

Cái chân vừa quét ra của A Lục chưa kịp chạm đến cẳng chân Tần Hạo thì đã bị anh mạnh bạo giẫm lên và gãy ngay tức khắc!

“Á!”

A Lục đau đớn hét lên. Tiếng thét vô cùng thảm thiết ấy khiến đám người vây quanh đều toát mồ hôi lạnh.

Đại Phi vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ, vội vã gào lên: “Tụi bây, xông hết lên!”

Lúc này bọn chúng đều hiểu, Tần Hạo không phải là đối thủ mà chúng có thể một đấu một. Ngay cả A Lục giỏi võ như thế mà còn bại dưới tay anh.

Tần Hạo thật sự cảm thấy phí sức khi phải đối phó với một đám côn đồ không chút thực lực này. Thậm chí anh còn lười dùng đến tay, chỉ vung người đạp vào mặt một tên trong số chúng. Sau khi đạp tên này văng ra xa, anh mượn lực nhảy lên.

Thoắt cái, Tần Hạo đã xuất hiện ở phía bên trái, dùng chân quét ngã hai tên. Hai chân của anh giẫm xuống, lại phế thêm hai tên nữa.

Lần này Tần Hạo ra đòn đã không còn nương tay. Một đám ranh khó ưa, dám chơi trên đầu anh cơ đấy.

Ầm ầm ầm!

Mọi thứ kết thúc chỉ sau mười giây!

Điếu thuốc trên miệng Đại Phi rơi xuống. Hắn ta há hốc mồm, trợn mắt nhìn Tần Hạo như thể vừa trông thấy quái vật.

Tần Hạo đã quen với những phản ứng như thế này rồi. Anh bước qua, tát Đại Phi ngã nhào xuống đất. Sau đó anh dùng chân đạp lên mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Còn cần tao phải nhiều lời nữa không?”

“Thằng khốn kiếp, mày biết đây là địa bàn của ai không hả? Tao là người của ông Tứ đấy. Dám gây sự ở địa bàn của ông Tứ, mày chết chắc rồi!”

Vẫn chưa chịu thua, Đại Phi trợn trừng mắt nhìn Tần Hạo, đoạn nói tiếp: “Mày thử động thủ xem. Tao liều cái mạng này cũng chả sao. Ông Tứ cũng sẽ trả thù cho anh em bọn tao!”

Tần Hạo hơi ngẩn người. Xem ra tên Triệu Tứ Hải này đúng là rất có tình có nghĩa. Chả trách đàn em của hắn lại trung thành như vậy!

“Vậy cơ à? Tao cũng muốn xem xem ông Tứ xử tao như thế nào đấy!”


Tần Hạo vớ lấy một ống thép trên sàn rồi cầm chắc nó trong tay. Sau đó, anh bước đến quầy bar, bắt đầu cầm ống thép đập nát toàn bộ những thứ có thể đập trong quán!


Đám người Đại Phi nhìn mà sững sờ.


Nên biết rằng, quán bar này là của ông Tứ. Đánh người của ông Tứ thì có thể không sao. Nhưng dám đập phá quán bar này thì chẳng khác gì đánh thẳng vào mặt hắn!


Khi ông Tứ biết chuyện, liệu hậu quả sẽ ra sao đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK