Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oanh Oanh hỏi lại: "Thế nào? Vết thương còn chưa lành mà đã muốn lợi dụng tôi sao? Đừng có mơ!"

Tần Hạo không còn sức đấu võ mồm với Oanh Oanh, anh đáp: "Qua đây đi, còn giả vờ gì nữa. Để tôi ôm cô đi ngủ rồi có gì mai nói!"

"Hừ hừ!"

Oanh Oanh tỏ vẻ khinh thường hứ một cái, sau đó từ từ tiến lại gần, rúc vào trong lòng anh nhắm mắt lại. Trong lòng Tần Hạo cô cảm thấy vô cùng yên bình, cảm giác này có lẽ chính là cảm giác an toàn!

Dường như trước giờ cô chưa từng có được cảm giác như thế này!

Oanh Oanh trong lòng thầm nghĩ rồi đột nhiên nói: "Sư phụ? Cậu chủ? Anh có đau không? Có cần tôi xoa cho không?"

Tần Hạo nhắm mắt lại, không có sức lực để nói chuyện, cũng không muốn để tâm tới Oanh Oanh.


"Này, lại chết rồi à? Lại muốn lừa tôi làm hô hấp nhân tạo cho anh sao?"

Tần Hạo vẫn không đáp lời cô, cô gái này đúng là dồi dào năng lượng!. truyện đam mỹ

"Này...", Oanh Oanh lại khẽ gọi một tiếng.

Tần Hạo tỏ vẻ không vui đáp: "Gọi gì mà gọi? Cô phiền chết đi được, mau ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi tìm họ để tập hợp lại, có chuyện gì thì để trời sáng rồi nói đi!"

Oanh Oanh trầm ngâm một chút rồi nói với vẻ suy ngẫm sâu xa: "Anh không nói chuyện thì tôi cảm thấy rất sợ!"

"Sợ gì chứ?", Tần Hạo bất lực đáp: "Tôi đã thành ra nông nỗi này rồi thì còn có thể làm gì cô được hay sao?"

Oanh Oanh nhỏ tiếng đáp: "Tôi sợ bị người chết ôm cả một đêm thì sẽ không may mắn!"

Tần Hạo trong cơn nóng giận đã giơ tay lên vỗ vào mông Oanh Oanh nói: "Còn lải nhải nữa thì tôi dần chết cô!"

"Hứ!"

Tiếng hứ này trong đêm khuya thanh vắng nghe đáng yêu lạ thường.

Tần Hạo ngủ thật rồi, anh đã quá mệt mỏi.

Oanh Oanh cả đêm không ngủ. Giống như cô đã nói cô rất sợ khi mình tỉnh giấc sẽ phát hiện mình bị người chết ôm cả một đêm. Oanh Oanh càng sợ lỡ đâu mình không cẩn thận sẽ ngủ một mạch tới sáng bởi vì cô cảm thấy được Tần Hạo ôm trong lòng rất thoải mái. Thoải mái đến nỗi cô không nỡ đi ngủ rồi bỏ lỡ cảm giác này.

Oanh Oanh lại rúc sâu vào lòng anh một chút. Cô cố ý cử động mạnh, Tần Hạo lại ác độc vỗ mông cô một cái.

"Lại đánh người ta! Đồ đáng ghét, sau này không cho anh ôm nữa!", Oanh Oanh tức giận nghĩ thầm. Cái tên này có phải đàn ông không vậy, chẳng thèm phản ứng gì lại với cô. Có lẽ nào anh không phải đàn ông đích thực?"

Nhưng cũng chính anh đã khiến cho Giai Oánh phải hét lên ầm ĩ nên có lẽ bản lĩnh đàn ông của anh không có vấn đề gì. Hơn nữa, Tần Hạo còn từng luyện kungfu, sao có thể có vấn đề được cơ chứ?

Hứ, nghĩa là không hề có hứng thú với chị đây. Đáng ghét! Thực sự đáng ghét! Chị đây đẹp thế này mà lại bị ngó lơ!

Oanh Oanh đột nhiên đắc ý cười thành tiếng, sau đó nằm bò lên người anh không động đậy nữa. Nhưng một lát sau, cô lại ngẩng đầu lên, mượn chút ánh sáng yếu ớt để ngắm nhìn gương mặt người đàn ông đang say ngủ. Ngắm một hồi lâu rồi cô tự nói với mình: "Nhìn cũng được đấy, chỉ phải cái hơi háo sắc! Nếu không thì cũng có thể xem xét cho làm lốp dự phòng đấy!"

"Lốp cái đầu cô!", Tần Hạo không nhịn được mà mở miệng mắng một câu, sau đó bất lực nói: "Cô ngủ thật đi được không?"

"Này, tôi đường đường là một khuê nữ, lại bị anh ôm chặt thế này thì sao mà ngủ được?", Oanh Oanh rất đắc ý vì đã đánh thức được Tần Hạo nhưng lại vờ như rất bất mãn.

"Cô mà khuê nữ cái gì, phì. Đôi giày nát này đúng là không cần mặt mũi nữa mà!", Tần Hạo không kìm được mà mắng một câu, không chừa lại cho Oanh Oanh chút thể diện nào.

Oanh Oanh lại cấu anh một cái, sau đó không thèm kiếm chuyện với anh nữa. Hai người cứ ôm nhau đi ngủ như vậy.

Lúc này, đám người Thẩm Giai Oánh cả đêm vội vã xuống núi. Tất cả nhân viên của khu ngắm cảnh cũng được huy động vào cuộc, men theo chân các vách đá, xem xét kỹ những nơi mà đá bị rơi xuống. Bọn họ tìm kiếm hồi lâu nhưng khi tìm tới nơi đó thì lại không thấy ai cả. Ngay cả xác cũng không tìm thấy.

Sau khi nghe được tin này, Thẩm Giai Oánh trong lòng mừng rỡ.

Nếu tìm thấy thi thể của họ thì mới là tin tức xấu nhất.

Nếu không có nghĩa là rất có thể họ vẫn còn sống, có lẽ họ chỉ đi lạc mà thôi. Cô mượn một chiếc đèn pin, tham gia vào đoàn người đang tìm kiếm. Có điều đường rừng ban đêm rất khó tìm, Tần Hạo lại còn mặc quần áo tối màu nên càng khó hơn.

Họ vừa tìm kiếm vừa gọi to, chỉ có điều lúc này Tần Hạo đang ngủ say như chết. Oanh Oanh đã nghe thấy nhưng cô lại không muốn họ tìm thấy mình và Tần Hạo. Cô vẫn muốn ở lại đây với anh thêm một lát, quả thực là suy nghĩ này rất kì lạ.

Khi trời sáng, Tần Hạo thức giấc. Việc đầu tiên anh làm là liếc mắt nhìn cô gái mình ôm trong lòng. Anh vừa nhìn thấy cô thì đã chết lặng.

Anh đang nửa nằm trên mặt đất, đầu dựa vào gốc cây. Còn Oanh Oanh đang vắt hai chân qua đùi anh, hai tay đặt trên lồng ngực anh còn đầu thì dựa vào vai anh.

Lúc này, Tần Hạo không nhịn được mà nuốt nước bọt, ngọn lửa dục vọng cháy bừng bừng như mặt trời đang lên, càng ngày càng cháy bỏng.

Tần Hạo không thể không suy nghĩ liệu bản thân mình có khốn nạn quá không?

Nhưng Tần Hạo cử động đã làm Oanh Oanh thức giấc. Cô đưa tay dụi dụi mắt, đôi mắt cô trong veo như suối khiến Tần Hạo si mê. Đây có lẽ mới là vẻ mặt đơn thuần nhất của Oanh Oanh!

"Này, anh có canh lúc tôi đang ngủ để lợi dụng tôi không đấy? Á à, quả nhiên, anh nhìn đi, đã thành ra tư thế này rồi, anh quá đê tiện!", Oanh Oanh nhảy dựng lên tố cáo Tần Hạo.

Tần Hạo giận dữ đáp: "Ông đây là người bị thương, tôi còn chưa cả động vào cô. Chính cô là người chủ động ôm lấy tôi như vậy! Thân thể này của tôi bị cô lợi dụng hết rồi, mẹ nó!"

Hai người cãi nhau chí chóe nhưng rồi lại dìu nhau đi. Họ vừa đi vừa quan sát phương hướng xung quanh. Hóa ra hôm qua hai người họ cứ đi trong mơ hồ nên không biết từ lúc nào đã đi sai hướng. Hiện giờ, hai người cũng đang lạc đường.

Lúc này, chợt có ai đó lớn tiếng gọi.

"Tần Hạo!"

"Chị ơi!"

Tần Hạo muốn lớn tiếng đáp lại tiếng gọi kia nhưng vừa hít một hơi thì lồng ngực anh lại đau nhói. Anh nói với Oanh Oanh: "Còn đứng đực ra đó làm gì, đáp lời đi, để họ đến đón chúng ta!"

Oanh Oanh bất mãn lườm anh đáp: "Sao mà phải đáp chứ, cứ cho họ từ từ tìm. Cả đêm mà có một người cũng tìm không nổi thì cạp đất mà ăn".

Tần Hạo nghe xong thì cũng cạn lời.


Nhưng may mà ban ngày việc tìm người cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Chẳng bao lâu sau, một con đường cho khách du lịch hiện ra trước mắt. Hai người họ dần trở lại con đường chính. Từ phía xa đã nhìn thấy Thẩm Giai Oánh chạy tới rất nhanh. Chẳng quan tâm bên cạnh mình có những ai mà lao thẳng vào lòng Tần Hạo.


"Được rồi được rồi, không sao rồi, không phải anh vẫn bình an vô sự sao? Em nhìn xem, chẳng sao cả, chỉ có vài vết thương ngoài da!"


Tần Hạo cười ha ha nói, nhưng anh không dám nói cho cô gái này biết cả người anh đang đau đớn!


- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK