May mà đúng lúc này, chân của anh lại vướng vào cành cây.
“Mau cứu người!”, Thẩm Giai Oánh thất thanh hét lên. Lập tức có người xông đến hỗ trợ.
Kim Thuận Cường là người hành động nhanh nhất. Anh ta vội nắm lấy cái chân móc vào cành cây của Tần Hạo.
“Mau kéo họ lên!”, Thẩm Giai Oánh lo đến phát khóc.
Nếu Thẩm Giai Oánh không sợ sệt khóc lóc thì có lẽ Kim Thuận Cường đã không tàn nhẫn như vậy. Nhìn nữ thần mà mình ngày nhớ đêm mong đang khóc vì người đàn ông khác, anh ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nhớ đến cơn giận hồi sáng, Kim Thuận Cường nghiến chặt răng. Lúc này, anh ta đã ra quyết định.
Lợi dụng trời tối, anh ta đẩy mạnh một cái, khiến cành cây đang móc vào chân Tần Hạo bị gãy. Sau đó anh ta bèn hoảng hốt hét lên: “Ôi, gãy rồi, không kéo lên được!”
Trái tim anh ta đang đập thình thịch vì căng thẳng, nhưng lại trong lòng lại đang vang vọng tiếng thét gào. Chết đi, dù sao cũng là Lạc Lạc đẩy người phụ nữ kia xuống. Là Tần Hạo không cứu được người, còn khiến bản thân bị liên lụy. Hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta. Chẳng qua là Kim Thuận Cường không kéo lên kịp thôi, sẽ chẳng ai trách cứ được anh ta cả.
Oanh Oanh thét lên. Tiếng la hét cứ xa dần, rồi nhỏ dần.
Tần Hạo cáu tiết. Nếu Kim Thuận Cường không bày trò, anh sẽ có cách kéo Oanh Oanh lên. Nhưng một cái đẩy mạnh từ anh ta khiến Tần Hạo không thể trở tay. Trong tình huống đột ngột như vậy, anh có dùng sức thêm cũng chẳng còn kịp nữa.
Anh ta độc ác thật, muốn lấy mạng anh cơ đấy!
Nghe tiếng hét vọng lên từ dưới vách núi, Thẩm Giai Oánh cầm đèn pin soi. Không nhìn thấy bóng dáng Tần Hạo và Oanh Oanh, Thẩm Giai Oánh sợ hãi ngất đi.
Xảy ra tai nạn liên quan đến mạng người nên chẳng ai nhắm mắt được. Mọi người đều tỉnh dậy, liên hệ nhân viên công tác ở khu vực và tìm người suốt đêm.
Nhưng trời tối mù thế này quá bất tiện. Ai nấy đều loạn cào cào.
Được một nhân viên bấm huyệt nhân trung, Thẩm Giai Oánh đã tỉnh lại. Câu nói đầu tiên của cô khi mở mắt ra là hỏi họ đã tìm thấy người chưa. Nghe nhân viên bảo rằng họ vẫn đang tìm, cô liền bật khóc. Trông thấy Lạc Lạc đang đứng thất thần, Thẩm Giai Oánh bèn lao đến tát vào mặt cô ta.
“Giờ thì cô hài lòng chưa? Bọn họ rơi xuống núi cả rồi. Trong lòng cô dễ chịu chứ?”, Thẩm Giai Oánh vừa khóc vừa gào lên, trong lòng có linh cảm rất xấu. Ban ngày họ đã trèo lên ngọn núi này. Cô biết rõ độ cao của nó. Nếu rơi xuống, không may mắn chết thì cũng tàn phế nửa đời còn lại!
Lạc Lạc khuỵu xuống, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi thật sự không cố ý đâu. Xin lỗi, tôi xin lỗi…”
Thẩm Giai Oánh che miệng rồi quỵ ngã. Yên Yên nghe thấy tiếng ồn ào nên cũng chạy ra. Nghe nói Tần Hạo và Oanh Oanh rơi xuống núi, phản ứng đầu tiên của Yên Yên chính là “không thể nào”. Nhưng sau khi xác nhận chuyện này là thật, cô ấy thừ người ra, sau đó bèn cầm đèn pin soi xuống vách núi. Xem xét kỹ địa hình vách núi, trong lòng Yên Yên thầm suy tính.
Một lúc sau, thấy Thẩm Giai Oánh đau lòng như thế, cô ấy mới chậm rãi tiến lại gần. Chần chừ giây lát, Yên Yên mới cất giọng an ủi: “Yên tâm đi, chị Giai Oánh. Họ sẽ ổn thôi, em bảo đảm!”
Vì cô ấy biết rõ, chị mình và Tần Hạo không phải là người bình thường. Họ sẽ không chết khi rơi xuống vách núi này, cùng lắm là bị thương chút thôi. Vấn đề bây giờ là phải tìm được cả hai.
Kim Thuận Cường đang vui lắm. Bây giờ anh ta có thể thẳng thừng gạt Lạc Lạc đi. Tần Hạo cũng chết rồi, anh ta đã có cơ hội tiếp cận Thẩm Giai Oánh. Mọi thứ đều xảy ra đều hướng có lợi cho anh ta.
Nhìn thấy Thẩm Giai Oánh khóc nức nở, anh ta bèn đưa khăn giấy cho cô, khẽ nói: “Phải, họ sẽ không sao đâu. Tại tôi cả. Lẽ ra tôi không nên cãi nhau với Lạc Lạc ở đây. Chỉ vì bọn tôi sợ ồn ào ảnh hưởng đến mọi người nên mới đến nơi xa như vậy. Không ngờ lại xảy ra cớ sự này. Lạc Lạc cũng không cố ý. Chuyện này đều là lỗi của tôi, vào lúc mấu chốt lại không kéo họ lên được.”
Lạc Lạc vừa nghe xong đã tức giận quát: “Do anh cả. Nếu anh không háo sắc, tôi đã chẳng cãi nhau với anh. Chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Anh cũng có một phần trách nhiệm đấy. Đừng nghĩ nói như thế thì chuyện sẽ không liên quan đến anh!”
Kim Thuận Cường không phản bác, chỉ thành thật đáp: “Phải, là anh sai. Sau này tôi không cãi nhau với em nữa.
Miệng nói vậy, nhưng trong lòng anh ta thì nghĩ, tôi chẳng thèm bận tâm đến cô làm gì.
Lạc Lạc vẫn không buông tha. Thấy anh ta nhận sai, cô ta lại tiếp tục chì chiết.
“Đủ rồi!”, Thẩm Giai Oánh đột ngột gào lên giận dữ, “Tôi không muốn nghe hai người cãi vã nữa. Cãi cãi cãi, cãi chưa đủ à?”
Cô nói xong thì lau nước mắt rồi đứng dậy quay đi.
Về phần Tần Hạo, sau khi bị đẩy xuống núi, trong lòng anh đã rủa xả mười tám đời tổ tông nhà Kim Thuận Cường. Anh vẫn nắm chặt mắt cá chân của Oanh Oanh. Bị ngã lộn ngược xuống núi, anh muốn dùng giày dưới chân móc vào thứ gì đó nhưng không móc được.
Vách núi này rất dốc, nhưng vẫn chưa đến mức chín mươi độ. Tần Hạo nghe tiếng gió rít bên tai, cơ thể đang lao xuống rất nhanh.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, Oanh Oanh sẽ chết!”
Tần Hạo bèn dùng sức kéo Oanh Oanh lên rồi ôm vào lòng. Trước lúc đâm vào hàng cây bên dưới, anh ném mạnh Oanh Oanh lên trên.
Cũng may là cây cối dưới núi rất rậm rạp. Có cây cối đỡ cho nên Tần Hạo mới thoát chết. Bằng không, dù anh có mười cái mạng cũng chẳng sống nổi sau cú rơi này. Nhưng lưng anh như bị gãy lìa vậy, đau đến khó thở. Tần Hạo còn chẳng thể thẳng lưng trở lại.
Khoảnh khắc rơi xuống đất, Oanh Oanh cũng đè lên người anh.
“Hầy, người phụ nữ chết tiệt này, nặng quá đi mất!”’, Tần Hạo cảm thấy hơi chóng mặt. Đầu óc anh hình như không xử lý được gì nữa, choáng váng đến nỗi muốn nhắm mắt lại.
Rốt cuộc đôi mắt anh cũng nhắm nghiền.
Khi mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của Oanh Oanh đã sờ khắp người mình để xem thế nào. Trừ vết thương bị cây đâm trúng thì hình như cô ấy không bị gì quá nghiêm trọng.
“Chưa chết. Tốt quá!”, Oanh Oanh chợt cảm thấy có ai đang nằm bên dưới mình. Cô ấy ngẩn ra, vội vàng ngồi dậy nhưng vẫn chưa ngoái lại nhìn. Trong lòng cô ấy có một cảm giác rất lạ. Oanh Oanh cố nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. truyện đam mỹ
Khi cô ấy bị người ta đẩy xuống núi, Tần Hạo đã lao đến cứu ngay. Sau đó cả hai đều ngã xuống núi. Trước khi Oanh Oanh rơi xuống đất, cô ấy đã bị kéo mạnh lên, ôm vào lòng, sau đó ném lên cao.
Oanh Oanh không bị thương. Vậy còn anh?
Cô ấy vội vàng ngoảnh đầu lại. Trong màn đêm đen kịt, không nhìn rõ khuôn mặt của người bên dưới, Oanh Oanh đưa tay sờ lên mặt anh rồi vỗ nhẹ.
“Cậu chủ, không sao chứ? Anh đã chết chưa vậy? Nếu chưa thì lên tiếng đi!”, Oanh Oanh bình thản nói, như thể đang gọi người ta ngủ dậy vậy. Vỗ mặt một hồi mà vẫn không thấy phản ứng gì từ anh, cô ấy bèn nhíu mày tự hỏi: “Ngất rồi sao?”
- -------------------