Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới sự khủng hoảng kinh người sẽ bộc phát ra sự dũng cảm khủng khiếp, lúc này Trương Hằng là như vậy, cậu ta không thể nghĩ được những hậu quả sau đó, cậu chủ nhà họ Lý đã bị cậu ta đấm túi bụi, nếu là bình thường, có cho cậu ta mười lá gan thì cũng không dám.

Nhưng bây giờ có một khẩu súng đang chĩa vào mình, không dám làm cũng không được, ai mà biết cậu ta có giống như Lý Vạn Niên bị bắn nát tai hay không.

Lý Vạn Niên co rúm người kêu gào, cuối cùng lăn qua một bên né được cú đấm của Trương Hằng, anh ta gầm lên: “Trương Hằng, mày dám đánh tao à? Ông phải giết chết mày, nhà họ Trương bọn mày chết chắc rồi, cứ đợi đấy!”

Một câu nói đã kéo Trương Hằng về thực tại, nắm đấm cậu ta giơ lên bỗng dừng lại. Thôi xong con ong!

Nhà Trương Hằng cũng được coi là tầng lớp giàu có ở Trung Hải, nhưng so sự giàu có ba đời của nhà Lý Vạn Niên thì chẳng là cái đinh gì, bố Trương Hằng tay trắng lập nghiệp, mở một công ty, vốn còn phải dựa vào việc kinh doanh của dòng họ Lý Vạn Niên, đây là một khách hàng lớn của bọn họ.

Nếu không thì Trương Hằng làm sao phải nghe theo mệnh lệnh của Lý Vạn Niên.

Nhưng bây giờ, hỏng cả rồi.

Trứng làm sao chọi được với đá, bất luận hôm nay Lý Vạn Niên sống hay chết thì Trương Hằng đều biết rằng, bố cậu ta sẽ đập chết cậu ta mất.

Lý Vạn Niên điên tiết, nhổ toẹt một ngụm máu, trừng mắt hung ác nhìn Tần Hạo cùng với Trương Hằng rồi gầm lên: “Mẹ kiếp, có giỏi thì mày nổ súng đi, nếu không, tao mà không chết thì tất cả chúng mày đều sẽ chết!”


Tần Hạo lắc đầu, giơ súng lên, lạnh lùng nói: “Trí nhớ kém thế, tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”

Đúng lúc này, tình thế đột ngột thay đổi.

Tiếng động cơ xe từ xa gầm rú vang lên, trong nháy mắt, chiếc xe dừng lại trước căn xưởng, là một chiếc Lamborghini màu vàng.

Cửa xe mở ra, một bóng hình vội vàng bước xuống, lao vào trong.

“Dừng tay!”

Là một cô gái.

Tần Hạo ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói này, anh quay đầu lại nhìn, là Vương Tú Quân.

Sao cô ấy lại tới đây?

Vương Tú Quân lao tới, thở phào khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, may mày chưa xảy ra chuyện gì lớn.

“Tại sao mọi người lại thành ra thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vương Tú Quân nhướn mày, trầm giọng, cô ấy nhìn một lượt, thấy Tam Pháo đang đứng ngây ra xem kịch thì nổi giận.

“Cút ra đây!”

Tiếng hét vang lên, Tam Pháo sợ mất vía, lật đật chạy tới, cúi đầu, không dám nhìn thẳng Vương Tú Quân, hắn ta lí nhí nói: “Chị Tú, sao chị lại tới thế?”

“Sao tôi lại tới à? Anh còn mặt mũi hỏi tôi sao?”

Vương Tú Quân tát bốp một phát vào mặt Tam Pháo, khiến hắn ta ngã dúi xuống, loạng choạng mãi mới đứng vững, nhưng hắn ta lập tức cun cút quay về vị trí cũ, duy trì tư thế hèn mọn của mình.

Tần Hạo khá ngạc nhiên, quả nhiên hoa khôi vườn trường này không hề đơn giản.

Lúc trước Lâm Vũ Nghi đã nhắc nhở anh không được chọc giận Vương Tú Quân, xem ra không phải cô ấy ghen tuông hoặc là cố tình bôi nhọ mà đúng là cái cô Vương Tú Quân này không dễ chọc giận.

Mặc dù đám người Tam Pháo chỉ là côn đồ loi choi nhưng cũng to gan lắm, đến cả loại cậu chủ nhà giàu như Lý Vạn Niên mà bọn chúng còn dám đối đầu, thế mà trước mặt Vương Tú Quân thì đến dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng cũng không có.

Vương Tú Quân tát một phát nữa, lần này nhẹ hơn, cô ấy quát: “Vừa rồi gặp trên đường tôi còn hỏi anh lại giở trò gì, không phải anh nói ra ngoại ô dã ngoại sao? Dã ngoại tới đây à? Ha ha, Tam Pháo, đến cả tôi mà anh cũng dám lừa sao?”

Tam Pháo sợ quá vội vàng nói: “Tôi không dám, chị Tú, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, lần sau không dám nữa!”

“Nói, đã xảy ra chuyện gì?”

Vương Tú Quân lại tát hắn ta một phát, khẽ hỏi sự việc xảy ra tại đây. Ngôn Tình Sắc

Tam Pháo nói sơ qua, Vương Tú Quân đã nắm được đại khái, cô ấy đi tới trước mặt Tần Hạo, nhìn anh và chậm rãi nói: “Có thể cất súng đi được không?”

Hai tay Tần Hạo chuyển động, thao tác liên tiếp khiến người khác hoa mắt, anh tháo rời khẩu súng rồi ném vào thùng rác ở gần đó.

Sau đó, Tần Hạo quay người định bỏ đi.

“Đợi đã!”

Vương Tú Quân bất ngờ khi Tần Hạo không nói một tiếng nào với mình, cũng không biết tại sao mà cô lại vội vàng đuổi theo.

Tần Hạo dừng lại nhưng không quay đầu: "Còn việc gì không?”

“Tôi…Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc là thế nào vậy? Vừa rồi còn uống rượu vui vẻ mà!”

Vương Tú Quân chỉ biết chuyện xảy ra ở đây, Tam Pháo đã nói cho cô ấy biết, còn trước đó mấy người này có mâu thuẫn gì không thì cô ấy không biết nên mới hỏi.

Tần Hạo vừa bước đi vừa lạnh lùng nói: “Cô không phải cầu xin cho anh ta, vì tôi sẽ không giết anh ta đâu, nhưng tôi cũng không muốn nghe cô nhiều lời. Còn nữa, tại sao chỗ nào cũng có mặt cô, cô muốn là sứ giả hòa bình hay là thu phục lòng người vậy?”

Vương Tú Quân khưng lại, giọng điệu của Tần Hạo khiến cô ấy tức giận, cô ấy hét lên: “Anh tưởng tôi tới cầu xin cho anh ta sao?”

“Lẽ nào không phải à?”

Tần Hạo quay lại nhìn, chỉ nhìn đúng một lần rồi quay người bỏ đi.

Gia thế của Vương Tú Quân chắc chắn không bình thường, Tần Hạo có thể khẳng định, những nhân vật thượng đẳng của Trung Hải chắc chắn có mối kết giao sâu sắc đối với cậu ấm Lý Vạn Niên.

Lợi ích giữa các gia tộc càng phải vững chắc hơn thứ tình bạn học đường mà.

Tần Hạo làm biếng dây dưa quan hệ với cái đám gia tộc lắm tiền nhiều của này.

Vương Tú Quân đứng ngây ra một hồi lâu, cho tới khi Tần Hạo biến mất hoàn toàn trong màn đêm.

Tam Pháo chạy tới, sau đó châm ngòi: “Mẹ kiếp, thái độ của tên này là gì vậy, dám nói với chị Tú của chúng ta như vậy sao? Sớm biết vậy thì vừa rồi tôi đã xử anh ta rồi!”

Vương Tú Quân lườm Tam Pháo khiến hắn ta lập tức chột dạ, không dám nhiều lời.

“Thu dọn đi, đừng để lại dấu vết gì, hiểu chưa? Còn nữa, anh ngậm miệng chặt một chút, xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi vô tình”.

Vương Tú Quân chẳng thèm khách sáo với Tam Pháo, nhưng Tam Pháo thì vẫn tỏ ra lịch sự, gật đầu lia lịa với cô ấy, rồi lập tức gọi đám đàn em, tìm những mảnh linh kiện của khẩu súng trong thùng rác, thu lại.

Sau khi Tần Hạo bỏ đi, Vương Tú Quân thậm chí không quay đầu lại nhìn, cô ấy căn bản không quan tâm tới sự sống chết của Trương Hằng và Lý Vạn Niên.

Chiếc xe Lamborghini gầm rú, xé toạc màn đêm yên lặng, phóng đi.

Trên đường đi, Vương Tú Quân nhìn xung quanh tìm kiếm Tần Hạo nhưng một lúc lâu sau vẫn không tìm thấy.

“Không phải chứ, vừa rồi anh ta đi ra từ hướng này, hai bên không có đường đi, ở đây hoang vắng như vậy, không thể bắt được xe, sao không thấy người đâu vậy?”

Vương Tú Quân mở to mắt, tìm một lúc lâu, không phát hiện ra ai, đành phải lái xe bỏ đi.

Chiếc Lamborghini nhanh chóng biến mất.


Một lúc sau, một chiếc xe tải từ xa đi tới, một bóng người lao ra, khẽ nhảy lên vào thùng xe tải, đi về khu vực nội thành.


Hai người bọn họ đã bỏ đi, những người còn lại trở nên bận rộn, đám người Tam Pháo xử lý sạch sẽ máu me tại hiện trường, sau đó đưa Trương Hằng và Lý Vạn Niên đi.


Lúc này Lý Vạn Niên đã bị đánh ngất, Trương Hằng thì sợ đến nỗi ngây người, Tam Pháo không không vớ được khẩu súng, sướng điên, hắn ta cầm trong tay lau lau, xem như bảo bối, thật chỉ muốn ôm em nó ngủ cùng.


Năm giờ sáng, Tần Hạo đã kịp trở về tới biệt thự của Lâm Vũ Hân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK