Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“May mà vẫn chưa bái anh làm thầy. Đúng là lừa gạt mà!”

“Này, không tỉnh là tôi đi đấy! Dưới đất mát lắm à mà nằm mãi thế?”, Oanh Oanh thò tay vào sau cổ anh, cảm thấy có thứ gì đó dinh dính. Ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng, cô ấy liền biến sắc.

“Này, đừng giả vờ nữa. Có nằm tiếp thì tôi cũng không hô hấp nhân tạo cho anh đâu. Đừng tưởng tôi sẽ mắc bẫy của anh!”

Tần Hạo vẫn bất tỉnh, không hề động đậy.

“Được, thế thì tôi làm vậy! Cùng lắm, sau này ngày nào cũng đánh răng hai lần!”, Oanh Oanh ấn mạnh lên lồng ngực Tần Hạo, một tay bóp mũi anh, kề miệng vào, bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Một hơi, hai hơi…

Năm phút sau, Oanh Oanh bật khóc.


“Xin anh đấy, mau tỉnh lại đi. Cậu chủ, tôi không muốn anh chết đâu. Xin anh mà. Tỉnh dậy có được không?”

Từng giọt nước mắt rơi trên mặt Tần Hạo. Oanh Oanh chưa từng cảm thấy đau lòng đến thế. Khi người đàn ông này không chút do dự lao đến cứu cô ấy, Oanh Oanh đã biết mình sẽ không quên được anh.

Bây giờ trong tâm trí của Oanh Oanh không còn thân phận cậu chủ hay đại tiểu thư gì nữa, mà chỉ có người đàn ông này thôi. Cô ấy chỉ cầu mong anh đừng chết và mau chóng tỉnh lại!

Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu xin của Oanh Oanh. Vào lúc cô ấy đang nức nở thảm thiết, Tần Hạo đã ho ra một ngụm máu đen. Anh mệt mỏi nói: “Tôi còn chưa chết mà khóc tang cái gì?”

“Cậu chủ, anh đáng ghét thật đấy!”, Oanh Oanh vừa khóc vừa đấm anh. Nhưng giọng điệu của cô ấy không hề ngả ngớn như mọi khi, thậm chí còn có chút mừng rỡ.

Cú đấm từ Oanh Oanh khiến Tần Hạo im bặt. Anh nhắm mắt giả ngất.

Oanh Oanh hoảng sợ, vội vã lắc lắc cơ thể anh: “Cậu chủ, đừng im hơi lặng tiếng mà. Anh thấy sao rồi? Tôi không cố ý đâu. Anh đừng dọa tôi được không?”, cô ấy vừa nói vừa nấc lên.

Tần Hạo bất lực đáp: “Đừng đè tôi. Ngạt chết mất!”

“À ừ!”, Oanh Oanh vội vàng đứng lên và đỡ anh dậy.

“Anh vẫn ổn chứ?”, Oanh Oanh ân cần hỏi han.

Tần Hạo một tay khoác lấy cô, một tay tự đỡ eo, chật vật cất lời: “Ổn sao được mà ổn? Chân sắp gãy, đầu thì bị va đập, chưa tính đến thương tích đầy mình. Mẹ nó. Lần này trở về phải xử tên nhãi ấy!”

“Hả?”, Oanh Oanh không biết anh đang nói gì. Vừa nãy cô ấy bị người ta đẩy xuống đã thất kinh hồn vía, nào biết xảy ra chuyện gì đâu.

“Quay về hẵng nói!”, Tần Hạo ngẫm nghĩ một lúc, quyết định không kể thêm với Oanh Oanh. Cô ấy mà biết thì lại mắng chửi nữa, phiền lắm. Nghĩ đến bộ dạng nức nở vừa rồi của Oanh Oanh khi anh không tỉnh lại, Tần Hạo thấy cũng xứng đáng. Người phụ nữ này vẫn còn lương tâm đấy chứ!

“Cái giá này đắt quá, phải lấy lại chút tiền lãi!”, Tần Hạo thầm nghĩ. Bây giờ anh đang bị thương, sờ soạng cô ấy một tí chắc không sao đâu nhỉ! Bàn tay đang khoác vai Oanh Oanh khẽ dời xuống, sau đó, anh bỗng ngây người.

Anh nhớ Oanh Oanh vốn đang mặc váy. Nhưng thứ mà anh vừa chạm vào lại là vòng eo mịn màng của cô ấy. Xuống thấp hơn nữa, là đôi chân dài trần trụi!

“Đừng ngạc nhiên. Váy bị vướng vào cành cây. Quần áo cũng rách, chỉ còn phần trên thôi. Hầy, lát nữa làm sao gặp người khác đây?”

Oanh Oanh nói thế thôi nhưng giọng điệu lại chẳng có chút lo lắng nào. Cũng khó trách, cô ấy luôn bày ra vẻ phóng túng trước mặt Tần Hạo nên vô thức trở thành thói quen mất rồi, nhất thời không sửa được.

Tần Hạo bực dọc đáp: “Sợ gặp người khác? Cô thích như vậy lắm mà. Chậc, có khi chốc nữa tên Kim Thuận Cường kia sẽ vồ vào cô đấy!”

“Anh ta xứng à? Tôi là người của cậu chủ. Chỉ có cậu chủ được ăn thôi. Hì hì!”, Oanh Oanh đột nhiên nhoẻn môi cười hệt như một con cáo nhỏ. Lời này của cô ấy khiến Tần Hạo chẳng biết nói sao.

Nhưng bàn tay anh, vẫn không hề rời khỏi vòng eo thon gọn của cô ấy.

Dường như anh đã mê mẩn mất rồi, làn da Oanh Oanh mềm mại quá.

Tần Hạo vừa được Oanh Oanh đỡ vừa sờ soạng cô ấy, miệng thì nghêu ngao. Trong lòng anh đang nghĩ cách phanh thây tên nhãi Kim Thuận Cường, bằng không sẽ không nguôi giận nổi.

“Đợi lát nữa hẵng sờ!”, tuy Oanh Oanh trước giờ luôn quyến rũ Tần Hạo nhưng anh chưa từng động tay động chân với cô ấy.

Nhưng không ngờ, trong cơn mê man, nghe thấy tiếng khóc bất lực của Oanh Oanh, anh chợt nhận ra đối phương không đáng ghét như biểu hiện bên ngoài. Thậm chí, cô ấy còn có phần đáng yêu. Thế nên, anh cũng không còn quá ghét Oanh Oanh nữa,

“Cậu chủ, anh mà còn tiếp tục như vậy thì người ta không đi nữa đâu!”, Oanh Oanh đành tung ra đòn sát thủ.

Tần Hạo sững sờ. Mẹ nó, nếu hiện giờ eo anh không đau khủng khiếp thế này thì ai sợ ai cơ chứ?

Vẫn không nên đùa với lửa thì hơn. Nhỡ cô ấy làm thật còn anh không chịu nổi thì mất mặt lắm.

Tần Hạo lại dời tay lên bờ vai của Oanh Oanh. Vừa đi, anh vừa nói: “Mắt cô cũng tinh lắm. Đi chân trần mà không bị thứ gì đâm trúng!”

Giày cao gót của Oanh Oanh bị rơi mất rồi. Bây giờ cô ấy đang đi bằng chân trần. Giờ phút này, Oanh Oanh còn tâm trí đâu mà che giấu thân thủ. Với nhãn quang sắc bén của mình, Oanh Oanh có thể nhìn rõ đường dưới chân, không hề bị vật nhọn nào đâm phải.

“Người ta may mắn đấy. Rơi xuống núi còn không chết mà. Anh cản được chắc? Biết đâu lát nữa lại phát hiện hang động rồi tìm được võ công tuyệt thế gì cũng nên!”, Oanh Oanh lải nhải. Dù sao đây cũng là tính cách mà cô ấy biểu hiện ra, nói cũng đâu ra đấy lắm.

Tần Hạo lập tức vỗ trán. Anh đang nghĩ liệu có phải mình không nên tỉnh lại, để Oanh Oanh đi tìm bí kíp võ công gì đấy hay không.

Cô nàng chết tiệt này.

Chẳng bao lâu sau, họ đã nhìn thấy ánh sáng phát ra từ đèn pin trên đỉnh núi. Tìm được phương hướng, cả hai đều bực bội. Họ sẽ phải ra khỏi chân núi, đi một vòng lớn. Có thể cả hai phải đi đến tận lúc trời sáng. Mà lúc này Tần Hạo đang bị thương, cần người dìu khi đi.

Tuy đủ sức dìu anh, nhưng làm thế sẽ để lộ năng lực của Oanh Oanh. Vậy là cô ấy quyết định ở lại qua đêm, sớm mai hẵng tiếp tục.

Tần Hạo cũng chẳng còn cách nào khá hơn. Tìm một nơi an toàn, cả hai cùng ngồi xuống, dựa vào một gốc cây.


Vì quá mệt mỏi nên Tần Hạo rất muốn ngủ. Cả người choáng váng, Oanh Oanh cũng không muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa. Cô ấy ôm lấy cái chân đau, nói rằng mình bị vật nhọn đâm vào rồi.


“Cô chỉ mặc quần trong thế này có lạnh không?”, thấy bộ dạng bực dọc của Oanh Oanh, Tần Hạo bèn cất tiếng hỏi…


Lúc này đang là tháng mười một. Đêm xuống cũng là thời gian lạnh nhất trong ngày. Nơi đây là rừng rậm, đến ánh mặt trời cũng không len lỏi được, lạnh lẽo vô cùng. Vừa nãy họ đi bộ còn đỡ hơn một chút. Nhưng bây giờ nghỉ ngơi, cả hai mới cảm nhận được cái lạnh thấm vào da thịt.


- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK