Mục lục
Chiến Thần Sở Khanh - Tần Hạo (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Hạo sà đầu về phía trước.

Diệp Bằng Trình cười dâm đãng, ghé sát vào tai anh nói: “Lát nữa sẽ tặng anh hai cô em cực phẩm, đảm bảo anh hài lòng!”

Mặc dù Thẩm Giai Oánh không nghe được cụ thể nội dung nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Bằng Trình là cô biết anh ta đang nói gì. Điều đó khiến cô cảm thấy ghê tởm.

Cô nhìn Tần Hạo với vẻ lo lắng.

Tần Hạo mỉm cười: “Được thôi. Chi bằng giờ tặng luôn đi. Tôi muốn xem một người có khẩu vị cao nhã như đại công tử nhà họ Diệp đây thì rốt cuộc thường thích thể loại như thế nào!”

Thẩm Giai Oánh khẽ sững sờ. Cô cảm thấy mất tự nhiên. Đúng lúc này, cô cảm nhận được Tần Hạo đang khẽ nắm tay mình, sự bất an của cô bỗng vơi đi nhiều.

Anh ấy không phải là loại người như vậy. Cô không nên hoài nghi anh.


Thẩm Giai Oánh trao cho anh ánh mắt yên tâm, tỏ ý rằng anh không cần bận tâm tới cảm nhận của cô.

Diệp Bằng Trình lập tức ngây người. Đúng là anh ta có vài cô em cực phẩm thật nhưng không hề dẫn theo. Bây giờ lỡ nói khoác là tặng người nhưng thực ra là lời nói khách sáo, vậy mà không ngờ Tần Hạo chẳng nói chẳng rằng đã đòi người ngay lập tức.

“Điều này thì, bây giờ họ không có ở đây!”, Diệp Bằng Trình do dự và viện cớ.

“Tôi nghĩ với thân phận của cậu chủ họ Diệp, chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể gọi hai cô gái cực phẩm đó tới ngay thôi! Nhanh lên, gọi điện đi chứ!”

Tần Hạo giục anh ta, đôi mắt ánh lên vẻ hài hước. Anh không có hứng thú với hai cô gái mà Diệp Bằng Trình nói tới mà chỉ là muốn hạ nhục đối phương.

Thẩm Giai Oánh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô cũng là một người từng trải, sẽ không để người đàn ông của mình bị mất mặt vào lúc này. Chỉ có điều, cô không cảm thấy vui nên lẳng lặng luồn tay vào eo Tần Hạo, nhéo anh một cái.

Tần Hạo nhịn đau quay đầu lại, nhìn cô với vẻ ái ngại. Anh cười khổ: “Anh chỉ nói thôi mà. Bọn họ làm sao bằng em được. Anh chỉ muốn trị cha nội đó thôi!”

“Em biết!”

Thẩm Giai Oánh đổi dáng vẻ nho nhã, điềm đạm thường ngày, tức giận quay đầu đi giống như một cô gái mới lớn đang hờn dỗi, trông vô cùng đa tình.

Tần Hạo nhìn mà mê đắm. Anh cầm tay cô, siết nhẹ, thật sung sướng.

Thế nhưng Diệp Bằng Trình thì không được thoải mái như vậy. Vừa rồi anh ta nói khoác nhưng không ngờ lại bị người ta cho là thật. Bây giờ đang cuống cả lên không biết tìm đâu ra hai cô gái cực phẩm hoặc là tìm cách từ chối như thế nào.

Có điều, nhìn thấy những cử chỉ thân mật giữa Giẩm Giai Oánh và Tần Hạo thì anh ta bỗng nảy ra suy nghĩ.

“Người anh em đã có hứng thú như vậy thì tôi cũng không giấu nữa. Anh đợi một lát”, Diệp Bằng Trình nhào tới nói nhỏ với Tần Hạo.

Thấy Tần Hạo thản nhiên gật đầu thì Diệp Bằng Trình bèn rời đi, gọi điện thoại gọi hai người nào đó nói chuyện một lúc.

Tần Hạo không đợi được nữa, đã sắp nửa tiếng rồi. Không biết cha nội Diệp Bằng Trình làm cái quái gì. Anh đang định lên tiếng kêu anh ta cút đi để anh và Thẩm Giai Oánh tận hưởng thế giới của hai người thì lúc này có hai cô gái từ phía sau bước ra.

Hình như hai cô gái này là một cặp song sinh, trông rất giống nhau đến, nỗi khi đứng cạnh nhau còn khiến người khác tự hoài nghi bản thân mình có bị hoa mắt hay không.

Tần Hạo trố mắt, sau đó bị Thẩm Giai Oánh nhéo cho một cái rõ mạnh.

“Khụ khụ, đừng làm loạn!”, Tần Hạo ngượng ngùng quay lại cười.

Hai cô gái này hóa ra là người quen.

Oanh Oanh và Yên Yên!

Chẳng trách Tần Hạo lại kinh ngạc

Thẩm Giai Oánh nhìn anh với vẻ oán hận và cô cũng cảm thấy đau lòng.

Người đàn ông mình vừa mới nhìn trúng, vừa mới nắm tay vậy mà giờ đã thèm nhỏ dãi người con gái khác ngay trước mặt mình. Nếu là cô gái khác thì có lẽ đã cho anh một bạt tai rồi hung hăng bỏ đi từ lâu rồi.

“Oánh Oánh, em phải có niềm tin. Loại con gái đó, đừng nói hai người, cho dù là cả một đám thì cũng không thể hấp dẫn anh bằng em được!”, Tần Hạo thân mật gọi cô bằng tiểu danh khiến Thẩm Giai Oánh không khỏi chếnh choáng.

Quả nhiên, tâm trạng của Thẩm Giai Oánh đã bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng tay thì vẫn đặt ở eo của Tần Hạo. Chỉ cần anh nhìn cặp song sinh đó bằng ánh mắt háo sắc một lần nữa thì anh sẽ biết tay cô.

Nhưng không ngờ cặp chị em song sinh vừa nhìn thấy Tần Hạo thì đã chạy nhào tới giống như kỹ nữ gặp trúng khách sộp đẹp trai nhà giàu. Không đợi Tần Hạo lên tiếng thì hai cô đã quấn lấy anh như hai con rắn ở hai bên.

“Anh Tần, sao giờ anh mới tới, người ta nhớ anh chết đi được!”

“Chồng à, anh ác thật đấy, quên luôn người ta rồi. Lâu vậy rồi mà không tới tìm người ta!”

Tất cả những người trong quán bar nhìn thấy cảnh đó đều như đồng loạt hiểu ra, thể là đủ thể loại ngưỡng mộ gato độ kỵ nổi lên.

Mọi người bàn tán xôn xao.

“Cha nội này là ai mà ngầu vậy? Khiến cả một cặp song sinh phải chủ động. Lẽ nào là con nhà giàu trước đây đã ‘chơi’ hai cô gái này rồi sao?”

“Đương nhiên là nhà giàu rồi, chứ còn là gì nữa? Anh không biết thằng nhãi Diệp Bằng Trình có lai lịch thế nào à? Thằng đó chơi vợ người ta đấy. Nghe đâu cặp song sinh đó cũng đã có chồng rồi”.

“Không thể nào. Hóa ra cha nội tên Tần Hạo đó trước đây đã vậy à, có lẽ là khách quen rồi!”

“Mẹ kiếp, ngầu lòi. Chẳng trách thằng nhóc nhà họ Diệp vừa nghe thấy tên của Tần Hạo đã phải dâng gái ngay. Hóa ra bọn họ là cá mè một lứa!”

Tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ, không ai ngoại lệ. Có vài người nhìn Thẩm Giai Oánh với ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác. Bọn họ cũng có suy nghĩ tương tự đối với Thẩm Giai Oánh, chỉ có điều cô tìm ai không tìm lại cứ tìm một người chủ không có danh tiếng như Tần Hạo. Nên lúc này khi đã thấy bộ mặt thật của Tần Hạo thì họ cảm thấy sảng khoái.

Sắc mặt Thẩm Giai Oánh trông khó coi vô cùng. Cô có độ lượng, có thấu hiểu tới đâu thì cũng không thể nào đạt tới mức độ đó. Nhất là khi nhìn thấy hai cô gái lẳng lơ kia cứ bám lấy Tần Hạo với dáng vẻ thuần thục thì càng khiến cô cảm thấy đau tới mức không thể thở nổi.

Cô nghiến răng, quay người định bỏ đi. Nước mắt cứ thế rơi xuống.

Nhưng cô vừa quay người thì đã bị Tần Hạo kéo lại.


Hai người nhìn nhau. Tần Hạo thản nhiên nhìn Thẩm Giai Oánh và nói với hai cô gái đang bám lấy mình: “Chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì lui ra đi. Cha nội Diệp Bằng Trình cho hai đứa bao nhiêu tiền?”


Thẩm Giai Oánh khẽ ngạc nhiên, nhìn hai cô gái. Quả nhiên, sắc mặt hai cô không còn được tự nhiên nữa. Hành động bám lấy Tần Hạo cũng không còn quá đáng nữa mà rõ ràng là khựng lại. Trong nháy mắt cô hiểu ra, hai cô gái này chính là người Diệp Bằng Trình cố tình tìm tới để ‘gài’ Tần Hạo.


Tần Hạo giựt mạnh hai cô gái ra, đẩy qua một bên.


- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK