Cá tháng tư vào ngày thi đấu, chiến đội Gia Thế biểu hiện thường thường, đối thủ cạnh tranh cũng chẳng trội hơn bao nhiêu, khiến cho đợt đấu được dự đoán là hồi hộp nhất cứ thế nhẹ nhàng trôi qua. Nhưng không ai ngờ sáng ngày hôm sau, câu lạc bộ Gia Thế mở họp báo, ném một quả bom hạng nặng xuống mặt hồ yên ả.
Trong buổi họp báo Gia Thế, chính miệng quản lý câu lạc bộ Thôi Lập tuyên bố: tuyển thủ Tôn Tường vừa gia nhập Gia Thế năm nay, vì lý do sức khỏe không ổn định, rất có khả năng sẽ vắng mặt trong các trận đấu sắp tới.
Thôi Lập trả lời phỏng vấn tỏ ra vô cùng đau khổ, sức khỏe Tôn Tường vốn có dấu hiệu suy yếu từ trước, nhưng lúc ấy Gia Thế đang đối mặt tình cảnh khó khăn, nên cậu ta vẫn gắng gượng thi đấu. Mà tới giờ đã hoàn toàn không chống chọi được nữa.
Sau khi trả lời thêm một loạt câu hỏi về Tôn Tường, Thôi Lập lại tự tin bảo, tuy hiện tại tuyển thủ và nhân vật chủ lực của chiến đội vắng mặt, nhưng đây cũng là động lực cho chiến đội càng cố gắng hơn. Đồng thời, Thôi Lập cho biết câu lạc bộ đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với tình huống xấu nhất, tương lai có ra sao, câu lạc bộ và chiến đội đều sẽ lạc quan đón nhận.
Tuy câu cuối đã nói giảm nói tránh, nhưng những phóng viên lão làng này làm sao không nghe ra hàm ý trong đó. Ý là, Gia Thế đã chuẩn bị tinh thần bị loại, nói vậy, lẽ nào câu lạc bộ Gia Thế không có lòng tin giữ được vị trí hiện giờ?
Gia Thế rốt cuộc đang gặp vấn đề gì, đường đường là một chiến đội hùng mạnh lại tính tới cả tình huống này? Theo lý thuyết, với thực lực Gia Thế, dù không có cặp đôi át chủ bài Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu, muốn giữ được vị trí trong Liên minh chẳng phải việc khó, nhưng bây giờ, thái độ của họ như thể đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý bị gạch tên rồi vậy.
“Gia Thế không lẽ muốn bỏ mùa này, rút lui đi đánh khiêu chiến?” Xem tin tức xong, Trần Quả kinh ngạc bảo Diệp Tu, vấn đề này tối qua bọn họ cũng từng thảo luận một lần.
“Không phải cố ý, nhìn tình hình này, có lẽ chiến đội đã chịu hết thấu rồi.” Diệp Tu tiếc nuối bảo.
“Gia Thế xác định thật rồi ư?” Trần Quả hoang mang.
Diệp Tu chỉ lắc đầu, không đáp.
“Áu! Áu! Áu!!”
Bỗng mấy tiếng kêu liên tiếp vang lên ngắt ngang đối thoại của hai người. Bao Vinh Hưng, cũng chính là Bánh Bao Xâm Lấn, tối hôm qua sau khi ăn khuya, Trần Quả trực tiếp dẫn mọi người đến khu nhà mới thuê của các thành viên. Ngay hôm 1 tháng 4 bên nhà đất đã giao nhà cho Trần Quả, tuy chưa trang trí xong, nhưng được cái không gian rộng rãi, khiến Bao Vinh Hưng vừa nhìn đã “Áu áu áu” không ngừng.
Ngủ nghỉ một đêm, hôm sau mới bắt tay vào dọn dẹp sửa sang. Sau đó Bao Vinh Hưng chạy qua tiệm net Hưng Hân. Hôm cậu ta đến trời đã tù mù, lại thêm đang trực tiếp thi đấu, chưa kịp quan sát toàn cảnh tiệm net. Bây giờ đi tham quan trên dưới một vòng xong, lại tiếp tục tru lên bài tiếng hú nơi hoang dã như lúc nhận phòng mới.
Âm thanh kinh ngạc mang theo sự ngưỡng mộ của cậu ta khiến cho chị Trần ta vô cùng thỏa mãn, vui vẻ đón Bao Vinh Hưng chạy xuống từ lầu hai.
“Tiệm net bao bự luôn!!” Bao Vinh Hứng “Áu” đã đời rồi tấm tắc, xong không quên hỏi: “Tiệm net bự như vầy, cần bao nhiêu đứa bảo kê vậy sếp?”
“Ừm. . . Không cần bảo kê, chỗ này trị an khá là tốt. . .” Trần Quả không biết đáp thế nào. Dù sao từ khi cô tiếp nhận tiệm net, chưa gặp tình huống nào cần bảo kê chuyên nghiệp xử lý. Tuy thỉnh thoảng có người say rượu gây sự, móc túi trộm vặt này nọ, Trần Quả vẫn chưa tính tới chuyện thuê bảo vệ.
“Trị an. . . Trị an tốt đôi khi chả ích gì đâu! Giao cho em đi nhá?” Bao Vinh Hưng tự tin nói.
“Chị sao cũng được.” Trần Quả cười nói.
“OK OK, để em coi coi! Rinh cái bàn lớn qua đây được không?” Bao Vinh Hưng chỉ chỉ chỗ cửa tiệm, coi bộ là muốn đặt bàn lớn vắt ngang chắn luôn phân nửa lối đi.
“Cái này. . . chắc không cần đâu!” Trần Quả vãi mồ hôi.
“Cần cần, vậy mới kín kẽ chớ! Có đứa nào gây lộn muốn chạy á, ra tới đây là dính bàn chặn lại liền; còn nó bẻ qua đây liền có em đứng đón, búng một cái cho bay ngược vô luôn!” Bao Vinh Hưng vừa nói vừa múa tay múa chân.
Trần Quả quýnh lên, nhưng không biết nói sao Bánh Bao mới thông, ngay lúc cấp bách vẫn là Diệp Tu ra mặt, “Bao Vinh Hưng, em ở bên kia coi địa bàn cũng vậy à?”
“Không có.” Bao Vinh Hưng nói, “Bên kia thì khi ông chủ có chuyện hú em, em mới ra mặt.”
“Vậy giờ cũng vậy đi, có chuyện anh kêu cậu OK!” Diệp Tu nói.
“Vậy hả, em thì dễ thôi, nhưng lỡ chị chủ không OK thì sao?” Bao Vinh Hưng nghi hoặc nhìn Trần Quả.
“OK OK OK, vậy là OK rồi! Nào nào, bình thường cậu vẫn nên dồn sức cho Vinh Quang đi! Gặp chuyện khó thiệt, chị nhất định tìm cậu mà.” Trần Quả nói.
“Vậy cũng được!” Bao Vinh Hưng miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó, Bao Vinh Hưng lên phòng 213 trên tầng hai cùng mọi người. Nghĩ chuyện sau này còn thêm nhiều đội viên, Trần Quả tính xây luôn một phòng lớn để làm phòng huấn luyện chuyên dụng. Dạo gần đây đã tìm người thiết kế sửa sang tầng hai, chỉ là vẫn chưa bàn xong phương án, nên phòng 213 tạm thời vẫn trưng dụng làm phòng huấn luyện.
Bao Vinh Hưng ngồi xuống ghế, lại khen lấy khen để một vòng, Trần Quả nghe mấy câu này cực kỳ khoái chí, vô cùng hả dạ.
Sau đó cả đám vào phòng máy riêng login game. Dù cả bốn đều ngồi kế nhau, trong game lại mỗi người mỗi xó. Đường Nhu và Bao Vinh Hưng cùng nằm ở khu 10, mà vì đẳng cấp Đường Nhu vượt trước Bao Vinh Hưng một khúc, thành ra cũng không đi train chung.
Diệp Tu đóng đô ở Thần Chi Lĩnh Vực, hì hụi cày cấp cho Quân Mạc Tiếu.
Trần Quả bây giờ chơi game không chỉ để giải trí như những người chơi khác. Cô rất ít lên acc chính Trục Yên Hà, toàn log clone Trục Yên Hà đi trông nom nhà kho công hội, rồi lo cả tình hình luyện cấp của các thành viên. Ngoài ra còn hay lang thang trên forum hóng chuyện, cố đào móc tin mới từ phía Liên minh.
“Lão Ngụy sao chưa tới nữa?” Dù cả ngày quần quật dọn phòng mới, nhưng Trần Quả cũng đã bàn giao trước với người bên đây, ai ngờ lúc về vẫn chưa nghe ai kiếm mình.
“Nói là bữa nay đó.”
“Tối rồi mà có thấy đâu.” Trần Quả lẩm bẩm, chợt QQ vang lên, mở ra coi, ra là em gái thu ngân dưới lầu báo có người tìm.
“Hây, biết đâu là lão Ngụy.” Trần Quả nói.
“Vậy hả?” Diệp Tu dừng tay lại, Đường Nhu biết có đội viên mới tới, cũng chuẩn bị xuống chào hỏi. Bao Vinh Hưng dù không hiểu đầu cua tai nheo, nhưng thấy ba người đứng lên, lập tức cho rằng có biến, không có mình thì không xong, cũng vội cắp đít theo.
Trần Quả đi trước, vừa bước xuống lầu, đập vào mắt là một cha già râu ria lởm chởm dựa trước quầy thu ngân nhả khói, bên chân còn vứt hai cái vali to đùng. Khói thuốc bay mù mịt khiến cô bé thu ngân nhăn nhúm cả mặt mày, nhưng vì nghĩ đây là khách của chị chủ mới ráng không bùng nổ. Dù vậy gã kia vẫn không chútý thức, láo liên đảo mắt dòm hết chỗ này tới chỗ khác, lúc ngó tới cầu thang thấy Trần Quả bước xuống, hai mắt liền sáng chói như đèn ô tô.
“Lão Ngụy!”
Lúc này Trần Quả chợt nghe Diệp Tu phía sau kêu lên, gã kia cũng lập tức bước nhanh tới. Trần Quả nghiêng người cho Diệp Tu qua, kết quả thằng cha kia chạy tới, lại chẳng tay bắt mặt mừng với anh em, lập tức đánh mắt sang Trần Quả hỏi, “Người đẹp này là?”
“Chị chủ tụi mình đấy.” Diệp Tu nói.
“Ây dô, hân hạnh hân hạnh.” Ngụy Sâm lập tức vươn tay định bắt tay Trần Quả.
Bấy giờ Trần Quả vô cùng xoắn xuýt! Tên Ngụy Sâm này, ấn tượng ban đầu vốn đã tệ sẵn, bây giờ còn thêm màn thấy gái đẹp là toét mắt, hình tượng càng bấy bá. Cô thực sự không muốn đụng chạm gã tí nào, nhưng nghĩ lại đây cũng là một thành viên trong chiến đội, mình là bà chủ, thế nào cũng phải thể hiện chút thành ý chứ? Vì vậy đành bất đắc dĩ giơ tay ra, trong lòng lại quyết định, nếu thằng này mà giữ luôn không chịu buông, cô đách nể mẹ gì nữa.
Kết quả Ngụy Sâm cầm tay cô lắc lắc vài cái, nói một câu “Xin chào, tôi là Ngụy Sâm” liền bỏ ra. Mà cùng lúc Trần Quả phát hiện, ánh mắt cha nội này đã dính sang Đường Nhu bên cạnh tự bao giờ, như xẹt cả tia lửa điện, vừa buông tay Trần Quả liền vồn vập nhào tới chỗ Đường Nhu, miệng mồm nhanh nhảu, “Còn cô em này là?”
“Đường Nhu.” Diệp Tu giới thiệu bằng tên thật, Đường Nhu không quen Ngụy Sâm trong game, không giống Bao Vinh Hưng, với cậu ta nhắc tên Hàn Yên Nhu dễ ấn tượng hơn nhiều.
“Tên rất hay tên rất hay, xin chào xin chào.” Ngụy Sâm nói xong lập tức muốn chộp tay Đường Nhu. Ánh mắt Trần Quả dán theo, không biết Đường Nhu phản ứng thế nào, nào ngờ bỗng một cánh tay bên cạnh vươn ra, cầm lấy tay phải của Ngụy Sâm đang hướng về Đường Nhu: “Xin chào xin chào, tại hạ Bao Vinh Hưng, bạn bè quen thuộc cũng thường gọi tại hạ Bao Vinh Hưng.”
“À. . . Chào chú em. . .” Bị tập kích bất ngờ khiến Ngụy Sâm giật cả mình, liếc tên nhóc đang hất tóc tạo pose so cool trước mặt một cái, lập tức quay đầu nhìn Diệp Tu, “Đây là thành viên chiến đội mày tìm được?”
“Ừ, dù mới chơi Vinh Quang, nhưng trình độ cũng khá lắm.” Diệp Tu nói.
“À, phải rồi, cái này mày coi chưa!” Ngụy Sâm đột nhiên nhớ ra gì đó, quay lại lần mò trong đống hành lý, móc ra một tờ báo đưa cho Diệp Tu.
Diệp Tu nhìn nhìn, đây là báo thành phố H vừa ra chiều nay. Dù không phải chuyên trang thi đấu thể thao điện tử, nhưng vì Gia Thế là câu lạc bộ địa phương, trong mục thể dục thể thao vẫn được nhắc đôi dòng, điểm sơ nội dung buổi họp báo ban sáng.
“Coi rồi.” Diệp Tu nhìn lướt qua liền biết Ngụy Sâm ám chỉ cái gì, tiện tay trả báo cho gã.
“Gia Thế muốn sao đây? Chuẩn bị tinh thần bị loại rồi hả? Nếu tụi này rớt đài thiệt, vậy chẳng phải sẽ qua thi đấu khiêu chiến đụng bọn mình sao? Có cần nhọ dữ vậy không!” Ngụy Sâm nghiêm túc nói tiếp.
Trần Quả ngơ ngác. Ban nãy thấy Ngụy Sâm nhìn người đẹp là sáng mắt, khiến cô quan ngại sợ thằng cha này làm ra mấy hành vi sỗ sàng, nhưng không ngờ xoay người một cái, gã đã nghiêm túc nói chuyện chiến đội với Diệp Tu.
Vinh Quang, với những tên này, quả nhiên mới là thứ quan trọng nhất!