"Ha ha ha." Diệp Tu chỉ cười chứ chả buồn quan tâm. Sau màn giới thiệu tuyển thủ, đôi bên hỏi han nhau vài câu rồi xuống hàng ghế dành cho đội mình. Mọi người nhìn thấy Diệp Tu không có trong số đó, hắn ở lại trên sân!
Nghĩa là?
Hắn sẽ đánh trận đầu lôi đài!
Có điều đây không phải sân nhà Hưng Hân mà là địa bàn Bá Đồ. Dám nghênh ngang trên đất Bá Đồ? Fan Hưng Hân tháp tùng chiến đội vui sướng hò hét, nhưng rất nhanh đã bị fan Bá Đồ áp đảo bằng một tràng la ó khác.
Giới thiệu tuyển thủ, vẫy tay chào khán giả, tước quyền dự đoán cặp đấu, tổng cộng ba lần hò hét phản đối của fan sân nhà đạt đến đỉnh điểm đều là vì Diệp Tu, khi trận đấu vẫn chưa chính thức bắt đầu.
"Ông thiệt bản lĩnh!" Diệp Tu bỗng nghe thấy giọng nói bên cạnh mình. Quay đầu nhìn, thì ra Lâm Kính Ngôn cũng không xuống sân mà đứng lại chờ đánh trận đầu như hắn.
"Ha ha." Diệp Tu cười, "Ông nhầm rồi, họ đang phản đối ông, chê ông đánh chán đó."
Hắn vừa dứt lời, tiếng la ó khắp nhà thi đấu đột ngột đổi thành tiếng vỗ tay rào rào, làm thành nhạc nền cho bước chân Lâm Kính Ngôn tìm đến Diệp Tu nói chuyện. Tiếng la ó dành cho ai, tiếng vỗ tay dành cho ai, có thể không phân biệt được ư?
"Cám ơn, cám ơn những tràng pháo tay của các bạn." Ngờ đâu Diệp Tu lại ra sức vẫy tay về phía khán đài đang nhiệt liệt nhất, làm fan Bá Đồ luống cuống cả lên. Chết, giờ bỏ tay ra chửi nó hay vỗ tay tiếp cho tướng nhà mình?
Lâm Kính Ngôn bên cạnh cũng dở khóc dở cười. Kêu anh làm như hắn, anh chắc chắn không làm được, nhưng vì sao tự đáy lòng lại có chút hâm mộ cái sự vô sỉ của hắn chứ?
Nhịn hết nổi, fan Bá Đồ quyết định ngừng vỗ tay để hò hét phản đối. Nhìn Diệp Tu lập tức trưng cái mặt "Chúng chửi ai chứ không phải chửi mình", Lâm Kính Ngôn không khỏi bật cười.
Mặc dù có một mối hận tồn tại, Diệp Tu và fan Bá Đồ vẫn khớp nhịp lắm đấy chứ? Nếu đến một ngày Diệp Tu không còn đứng trên sàn đấu, liệu fan Bá Đồ có nhớ cảnh tượng nhốn nháo này không? Và cả Diệp Tu nữa? Phải chăng Diệp Tu cũng biết một ngày nào đó mình sẽ rời xa khung cảnh ồn ã này, nên mới tìm đủ mọi cách trêu chọc fan Bá Đồ?
Kỳ thực, điều Lâm Kính Ngôn hâm mộ không phải sự vô sỉ của Diệp Tu, mà là cái cách hắn sống giữa bạn hay thù đều rất vui vẻ, rất náo nhiệt.
Còn anh thì sao?
Anh cũng có một đám nửa fan nửa đồng bọn thân thương nhất với mình, nhưng họ lúc này, có đang xem anh thi đấu không nhỉ?
Lâm Kính Ngôn tự dưng cảm thấy phiền muộn. Diệp Tu lúc la lúc lắc một hồi bỗng quay sang nói: "Bá Đồ phái ông lên chịu chết hả?"
"Ha ha ha." Lâm Kính Ngôn cười khàn.
Nếu là Hàn Văn Thanh hay Trương Giai Lạc, có lẽ họ sẽ lập tức đáp lời: Ai chết còn chưa biết đâu! Nhưng Lâm Kính Ngôn thì không. Từ đầu, anh đã khác với những người như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc. Bọn họ đều là thiên tài. Thiên tài chân chính, những con người nhìn vào là biết sẽ đứng trên đỉnh Vinh Quang. Nhưng còn Lâm Kính Ngôn, xưa nay đều biết rất rõ mình không phải kẻ địch lớn nhất trong mắt các thiên tài kia. Anh chỉ là một trong đông đảo những người truy đuổi bước chân thiên tài.
Thật may mắn khi ở cuối con đường truy đuổi, anh đã đứng cùng chỗ với họ. Nhưng cũng thật nhói lòng, khi mọi nỗ lực chỉ giúp anh không bị thiên tài bỏ xa. Chỉ thế thôi sao?
Chỉ đành thế thôi... Bởi vì, không ai bắt thiên tài không được nỗ lực. Mỗi một thiên tài xung quanh Lâm Kính Ngôn đều nỗ lực không kém anh. Mấy tên khốn này, chưa bao giờ cho người ta cơ hội vượt qua họ cả.
"Đi với mấy người các ông suốt bấy nhiêu năm, vãi vất vả!" Lâm Kính Ngôn bỗng nói.
"Hả?" Diệp Tu ngẩn ra. Một câu không đầu không đuôi, hắn chưa kịp hiểu ý.
"Chỉ tiếc, tôi cũng không cho phép bản thân thỏa hiệp đâu!" Lâm Kính Ngôn tiếp tục.
"Chà, hôm nay ông máu chiến dữ!" Diệp Tu nói.
"Ừ, tôi muốn thắng!" Lâm Kính Ngôn nói.
"Ông cứ việc thử." Diệp Tu cười.
"Vào trận gặp."
"Vào trận gặp."
Hai người bắt tay và quay lưng, chia nhau đi vào phòng đấu của mình. Màn hình lớn đã chính thức nhảy tên cặp đấu lôi đài đầu tiên.
Hưng Hân: Diệp Tu, Quân Mạc Tiếu.
Bá Đồ: Lâm Kính Ngôn, Lãnh Ám Lôi.
Đến giờ, trọng tài xác nhận mọi thứ và tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Không còn hồi hộp về tên tuổi tuyển thủ, khán giả bèn chuyển hướng tò mò sang bản đồ. Bá Đồ sẽ chọn bản đồ nào cho hiệp đấu trên sân nhà?
Võ Đài.
Mọi người trợn mắt.
Trong một trận quan trọng như bán kết, chiến đội Bá Đồ bất ngờ chọn bản đồ có tỉ suất sử dụng cao nhất trong đấu trường game online: Võ Đài!
Vì sao có tỉ lệ sử dụng cao nhất? Vì nó nhỏ, đơn giản, dễ xài...
Quả thật đây là phong cách phù hợp với Bá Đồ, nhưng từ trước đến nay, chiến đội chuyên nghiệp chưa bao giờ chọn bản đồ vì ý thích cả. Ưu thế mang đến quyền chủ động cho đội chủ nhà, món vũ khí đầu tiên của đội chủ nhà, nền tảng cho xu hướng thi đấu toàn hạng mục, đều nằm ở bản đồ.
Thế mà Bá Đồ lại chọn Võ Đài. Bản đồ này chẳng có địa hình gì để lợi dụng, chẳng khác nào từ bỏ lợi thế sân nhà. Chưa kể, Diệp Tu còn rất thích sử dụng Võ Đài. Hồi vòng bảng, các trận solo sân nhà của Diệp Tu đều là bản đồ theo phong cách này. Bây giờ Bá Đồ chọn nó, chẳng lẽ trong chiến đội có kẻ nằm vùng phá hoại?
"Chỉ đạo Lý, Bá Đồ có ý định gì ạ?" Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm đặt câu hỏi cho Lý Nghệ Bác.
"Chắc chắn không phải do bốc đồng. Anh hãy nhớ, sách lược Bá Đồ hiện tại do Trương Tân Kiệt bố trí hoàn toàn. Chọn bản đồ này, họ nhất định có nguyên nhân nhiều mặt." Lý Nghệ Bác nói. Tuy câu trả lời có vẻ qua loa, Lý Nghệ Bác lại đã nghiền ngẫm rất kỹ. Buồn cho hắn là Phan Lâm hiểu lầm, tưởng hắn trốn tránh như mọi khi nên chỉ tiếp lời bằng câu "Ok chúng ta cùng xem diễn biến nào" quen thuộc, làm Lý Nghệ Bác chưng hửng.
"Tôi..." Lý Nghệ Bác há miệng định nói nhưng trận đấu đã bắt đầu. Võ Đài mà, trống trải vô cùng và chả có lấy tí địa hình hay cảnh trí nào nên tải rất nhanh. Lý Nghệ Bác chưa kịp nói tiếng thứ hai đã thấy hai tướng gặp nhau giữa bản đồ.
Quân Mạc Tiếu vs Lãnh Ám Lôi.
"Bản đồ này... chọn để trị tui đúng không?" Diệp Tu chat trên kênh chung.