Xem lại video có thể tự do chỉnh góc nhìn, khoảng cách và góc độ, nhìn phát là biết ngay tất cả biến hóa của Ô Thiên Cơ trên tay Quân Mạc Tiếu.
“Mới gặp lần đầu.” Hàn Văn Thanh bảo. Anh là lão binh gia nhập liên minh từ mùa giải đầu, từng gặp qua vô số trang bị, kỹ thuật hay đấu pháp mới lạ, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến món vũ khí thần kỳ và quái lạ như Ô Thiên Cơ.
“Theo lẽ thường, một món vũ khí thế này sẽ không xuất hiện tùy tiện trong tay một người chơi thường.” Trương Tân Kiệt nói.
“Hơn nữa còn là khu mới.” Hàn Văn Thanh tiếp lời.
“Tưởng Du đã thảo luận với tôi, cậu ấy đoán có người của câu lạc bộ nào đang thử nghiệm vũ khí bạc. Nhưng nhìn thái độ chơi game của Quân Mạc Tiếu sau này lại cảm thấy không giống lắm.” Trương Tân Kiệt nói.
“Vậy cậu thấy thế nào?” Hàn Văn Thanh hỏi.
“Tôi cho rằng nên tăng thêm bước thăm dò nội tình.” Trương Tân Kiệt đáp.
“Trong lòng cậu thật ra sớm có kết luận rồi phải không?” Hàn Văn Thanh nói.
Trương Tân Kiệt không nói.
“Món vũ khí này được chế ra vì tán nhân. Tuy nhiên, tán nhân có được nó cũng chỉ mới giải quyết được một nửa vấn đề. Một nhân vật mạnh mẽ, không chỉ ở bản thân nhân vật, mà còn phụ thuộc vào kẻ đứng phía sau điều khiển.” Hàn Văn Thanh nói, “Trong liên minh hiện nay, ai đủ đa tài để thích hợp làm tán nhân nhất?”
“Ơ. . . . . .”
“Chắc chắn là Dụ Văn Châu. Tố chất của cậu ta rất toàn diện, tuy tốc độ tay kém cỏi, nhưng dùng một nghề đa tài đến phối hợp tác chiến với toàn đội, bấy nhiêu thôi là đủ.” Hàn Văn Thanh nói.
“Hử?” Trương Tân Kiệt hơi bất ngờ, hắn nhanh chóng ngẫm lại, cảm thấy suy đoán trên cũng rất hợp lý. Kiếm khách Lưu Mộc quá giống Hoàng Thiếu Thiên, nếu người ở cạnh là Dụ Văn Châu thì sẽ thành chuyện thường, đến thử nghiệm vũ khí bạc có lẽ cũng là mục đích của câu lạc bộ Lam Vũ, thế nhưng . . . . .
“Nhưng từ tin tình báo của công hội, thời gian online của Quân Mạc Tiếu rất dài, lại không giống như có người chơi hộ. Dù là Dụ Văn Châu hay bất kỳ ai trong Liên minh Chuyên nghiệp, không ai có nhiều thời gian như thế. Thật ra. . . . . . còn một người nữa. . . . . .” Trương Tân Kiệt gần như không kiềm nổi mà nói ra suy đoán không chắc chắn của mình.
“Cậu bảo Diệp Thu?” Khi Hàn Văn Thanh nhắc tới cái tên này chợt khẽ cười lạnh: “Thằng đó đã biến rồi, còn xuất hiện làm gì?”
Trương Tân Kiệt im lặng. Chuyện Diệp Thu giải nghệ làm vô số người cảm thấy kinh ngạc và thương cảm. Hàn Văn Thanh trái lại rất khinh thường.
“Không có tiền đồ.” Đấy là câu bình luận duy nhất vào cái ngày Hàn Văn Thanh nhìn thấy tin Diệp Thu giải nghệ. Trương Tân Kiệt thấy rằng, ẩn sau sự khinh thường kia, hẳn đang cất giấu sự không cam và chút cô đơn nhỉ? Tuy liên minh hiện nay có rất nhiều đối thủ không thua kém Diệp Thu, nhưng lão đối thủ từng xây sát bảy năm, ắt chiếm phần đặc biệt hơn. Số ván mà hai người từng so đấu với nhau còn là kỷ lục hàng đầu trong liên minh đấy.
“Sau này cậu định xử lý thế nào ?” Hàn Văn Thanh đã suy nghĩ bước tiếp theo.
“Hẹn họ tái chiến ván nữa, tôi muốn dẫn theo vài người trong đội.” Trương Tân Kiệt nói.
“À? Trong tay có tài khoản thuận tiện nào không?” Hàn Văn Thanh hỏi.
“Nhà quyền pháp. . . . . . có một cái.” Trương Tân Kiệt trả lời.
“Thế anh có thể đi thử ván rồi.” Hàn Văn Thanh dứt lời, ánh mắt dừng lại tại hình ảnh của Quân Mạc Tiếu trong video. Dù rằng điều gây kinh ngạc nhất trận là một kiếm nọ của kiếm khách Lưu Mộc. Nhưng điều làm Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt chú ý nhất, vẫn là tán nhân Quân Mạc Tiếu.
.
Trong game online.
Dạ Đồ Hàn Đàm cũng đến coi so đấu. Có đội phó Trương Tân Kiệt trợ giúp mà vẫn thua, Dạ Đồ Hàn Đàm cũng rất bất ngờ. Vật liệu dành dụm khổ cực hồi lâu cứ thế bị Quân Mạc Tiếu cuỗm mất, gã đau lòng còn hơn Tưởng Du.
Có điều, gã nhanh chóng biết được tin Trương Tân Kiệt chuẩn bị dẫn hẳn đội chuyên nghiệp sang từ Tưởng Du, thoáng kinh ngạc sau đó lại mang niềm tin gấp bội. Chẳng qua cược thêm một cuộc tất phải cố gắng gom góp nữa, Dạ Đồ Hàn Đàm vừa phái người dạo chợ, vừa chỉ huy đám tinh anh tranh thủ đánh phó bản. Cả lũ đã có chiến đội chuyên nghiệp ra trận, lập tức trở nên chán chường với chuyện vây bắt chặn đường lãng phí trong game.
Bởi hợp tác quá lỏng lẽo, hành động dần theo cho vui của Mưu Đồ Bá Đồ không bị ai phát hiện. Các công hội khác vẫn rất cố chấp, phát hiện đám Quân Mạc Tiếu liền kêu hô hành động.
Nhân vật của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đang ở trấn nhỏ sát biên giới, ra đấu trường cẩn thận nhiều hơn nên cũng không bị ai chú ý. Bánh Bao Xâm Lấn lại ở thành phố lớn như thành Không Tích, mới bước ra đã bị vô số ánh nhìn chằm chằm hướng tới. Đi đến cửa thành, không biết bao góc nhìn của nhân vật chĩa ngay người, Bánh Bao Xâm Lấn tựa như idol quốc dân. Vừa ra khỏi cửa thành, không ít kẻ bắt đầu manh động.
“Ra thêm chút nữa, ra thêm chút nữa.” Tất cả thầm mặc niệm trong lòng. Bánh Bao Xâm Lấn còn cách khu an toàn của chủ thành quá gần, ngã cái thôi có thể lăn ngược vào.
Ai dè Bánh Bao Xâm Lấn chỉ đứng ra một ô, làm dáng ra oai thong thả sang trái phải hai bước, cười to bảo: “Há há há há, đám ma mới tụi bây, nghĩ ông mày mắc bẫy hả?” Nói xong lại chui vào thành .
Cả đám hận đến nghiến răng, nhưng còn cách nào khác chứ? Đi lẻ tẻ sợ ngăn không nổi người ta, kéo bầy đi thì lại như bây giờ, đứa mù cũng thấy có vấn đề.
“Lão đại ơi sao giờ? Ra không được.” Bánh Bao Xâm Lấn ngoài mặt chảnh chọe, sau lưng vội vàng kêu cứu Diệp Tu. Mà trước đó cũng nhờ nghe Diệp Tu nhắc nhở, cậu nhóc mới chú ý nhiều thế. Nếu không lấy sự lơ ngơ của Bánh Bao Xâm Lấn, nào để ý có nhiều kẻ xấu đứng canh trong và ngoài thành vậy? Có khi còn thấy hoang mang nữa. . . . . .
“Tụi anh tới đón em, chốc nữa lúc loạn lạc, em hãy lẫn giữa dòng người chui ra.” Diệp Tu chỉ thị.
“Rõ rồi!” Thế là Bánh Bao Xâm Lấn rất bình tĩnh bày một quầy nhỏ ở cửa thành. Mỗi ngày phá bản, đồ cam và đồ tím của BOSS có tỉ lệ rơi, nhưng đồ xanh sẽ 100% rơi xuống. Đội ngũ trước giờ đều phân theo nhu cầu, gặp phải những thứ không cần, người nào thích thì nhặt. Bánh Bao Xâm Lấn vì vậy cũng nhặt chút đồ, giờ bày quầy ra, đặt tên là: “Hàng từ đội hòa thuận nhất vũ trụ”.
Người chơi của mỗi công hội lớn trong và ngoài thành tức sùi bọt mép, nhưng người ta vẫn ngồi chình ình ra đấy, chuyện trò vui vẻ với đứa bày quầy kế bên, ai nấy càng nhìn càng bực.
Diệp Tu và Tô Mộc Tranh vòng vo nhiều lần mới từ trấn nhỏ sát biên giới đến thành Không Tích, không nhiều lời mà lập tức nghĩ cách cứu viện Bánh Bao.
Tán nhân của Diệp Tu mở ra hình thức bậc thầy pháo súng. Cùng Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh, mới lộ mặt đã dùng từng phát Pháo Chống Tăng nổ chết núi người canh gác ngoài thành.
“Quân Mạc Tiếu kìa!” Có em mắt tinh phát hiện ngay, nhưng đạn pháo đã bay tới nơi. Trong màn khói súng, cả lũ nhanh chóng đánh trả, nhóm người bậc thầy pháo súng có cùng tầm đánh đã gác pháo lên nổ súng. Nhưng tấn công thế này có thể làm gì được Diệp Tu và Tô Mộc Tranh? Hai người không hề tiến sát lại gần, chỉ bắn phá từ xa ở vòng ngoài.
Những tay tấn công xa của công hội bắn trả ở bên, nhóm cận chiến thủ ngay cửa lại vờn quanh bao vây.
Nơi để PK ngoài cửa thành rất nhiều. Như PK trong đấu trường, thắng thua chỉ đạt số liệu thắng lợi và điểm tích lũy trong đấu trường, không mất kinh nghiệm. Cho nên những kẻ có thù muốn quyết thắng thua sẽ không đi đấu trường, thường hẹn luôn ngoài cửa thành, đại chiến ba trăm hiệp, chết lại chui từ cửa thành ra chiến tiếp cũng gần hơn.
Vì vậy, nhiều khi cùng lúc mà có mấy cặp vật nhau ngoài cửa thành.
Bấy giờ, có một cặp đang solo quyết thắng thua, thu hút không ít người vây xem. Nhưng so với tình cảnh bên Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, cặp của họ quá nhỏ bé. Bên đây là hai đánh trăm, huống hồ còn là danh nhân lẫy lừng như Quân Mạc Tiếu, thoáng chốc hút hết khán giả. Dẫn đến hai tên mang thù kia không có tâm trạng đánh tiếp, hẹn nhau bu xem náo nhiệt rồi đánh sau.
Náo nhiệt như vậy, chính là cơ hội mà Diệp Tu tạo cho Bánh Bao Xâm Lấn.
Trong thành không ít người vừa nghe tin đã ùn ùn kéo ra hóng hớt, Bánh Bao Xâm Lấn nhận được tin của Diệp Tu cũng xem xét cơ hội, còn giựt dây hai ông bạn bên cạnh, cả ba cuốn gói chen lẫn vào đám đông.
Cũng chẳng phải Bánh Bao Xâm Lấn bị người bơ hoàn toàn.
Có điều, một trò chơi với góc nhìn ngôi thứ nhất như Vinh Quang không thể nhìn từ trên trời xuống. Cứ dòm thẳng vậy, ID trên đầu nhân vật lẫn thành một đống, đủ mọi màu sắc, không thể nhận ra được gì. Người dõi mắt chăm chú vào Bánh Bao Xâm Lấn chỉ thấy Bánh Bao và hai tên sau lưng đột nhiên dẹp quầy đứng phắt dậy, sau đó lủi vào dòng người, sau đó nữa, đứa nào là Bánh Bao Xâm Lấn? Không biết, không biết á.
Đám người dõi mắt vội đuổi theo vào dòng người, chuột điên cuồng bắn phá trong đám đông. Họ chợt hoài niệm những game online thời xa xưa, ví như World of Warcraft, những trò ấy đều có chức năng tên là “Dấu Hiệu”, chỉ cần đánh dấu lên nhân vật, dù xen lẫn vào biển người đông đúc, dấu hiệu trên đỉnh đầu vẫn sáng chói hơn người, thoáng nhìn là nhận ra ngay. Góc nhìn cố định của Vinh Quang đã khó xác định mục tiêu trong game, lại còn vứt luôn chức năng “Dấu Hiệu”, giờ phút này, hàng ngàn lời nguyền rủa quấn quanh đám người thiết kế trò Vinh Quang.
Bánh Bao Xâm Lấn trà trộn trong dòng người, an toàn hành động theo kế hoạch. Vừa lao ra ngoài vừa nhìn quanh, xem thử coi có đứa nào đặt tên gợi đòn để cậu ta nắm cổ tẩn một trận không.
Kết quả chẳng có ai, dòng người vây xem loạn đến mức Bánh Bao Xâm Lấn cũng không phân nổi phương hướng, vì vậy không dám nhìn lung tung nữa, cắm đầu tiến về trước.
Rốt cuộc, Bánh Bao Xâm Lấn thấy được Quân Mạc Tiếu và Phong Sơ Yên Mộc đang đùa giỡn đám người công hội ở xa xa trước mặt, cả hai lưng đối lưng, nổ súng tứ phía. Người chơi thuộc công hội thì vòng thành hai đường, xông lên từ trái phải kẹp cả hai người vào giữa, lúc này đang tiến hành co vòng vây lại.
“Lão đại, mấy anh bị bao vây.” Bánh Bao Xâm Lấn chuẩn bị ra tay.
“Ý? Em ra rồi à. Trốn được chưa? Vậy kiếm chỗ không người đi đi, tụi anh cũng lẩn đây.” Diệp Tu ung dung đáp.