Vương Kiệt Hi chính là con người thế đấy. Ở thời khắc quan trọng, anh chưa bao giờ mắc sai lầm. Anh có thể thua, nhưng chưa bao giờ để người khác mất niềm tin vào mình. Thế nên, dù lần này mình anh đối đầu với hơn một tướng địch, hay lần trước mình anh đối đầu với gần ba tướng địch, thì tất cả tuyển thủ Vi Thảo, tất cả fan Vi Thảo vẫn không thôi tin tưởng anh.
Lần trước là sân nhà Hưng Hân.
Còn lần này là sân nhà Vi Thảo.
Giây phút Mộc Vũ Tranh Phong gục ngã, Trần Quả thấy Ngụy Sâm mấy máy môi. Chắc đang chửi gì đó, nhưng chửi gì thì cả bản thân hắn cũng chưa chắc biết.
Mà đây chỉ mới đánh bại một đối thủ 21% HP thôi đấy, fan Vi Thảo đã như sắp diễu hành rồi. Nếu thắng luôn đoàn đội, họ còn high đến mức nào?
Trần Quả thật muốn có chậu nước lạnh, tạt cho lũ này "cooldown" tí coi.
Trong trận, Hàn Yên Nhu đã spawn.
Sử dụng 8% HP, Vương Kiệt Hi đánh bại Tô Mộc Tranh. Trình anh mạnh đến nỗi, sẽ có nhiều người không xem 8% HP là một bất lợi khi vào trận mới. Hàn Yên Nhu 100% HP vs Vương Bất Lưu Hành 92% HP? Đặt kèo Vương Bất Lưu Hành!
"Vương Kiệt Hi! Thật không hổ là Vương Kiệt Hi!" Nguyễn Thành vốn rất khó ở khi thấy Tô Mộc Tranh hốt Lưu Tiểu Biệt và Liễu Phi, lúc này kích động chẳng kém fan sân nhà Vi Thảo. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác nhìn mà nghi ngờ, nếu không phải đang trực tiếp, chắc Nguyễn Thành lao tới ôm màn hình liếm luôn rồi.
"Chỉ cần có sự tồn tại của Vương Kiệt Hi, lôi đài Vi Thảo khó thể nào thua." Nguyễn Thành tiếp tục thở than, thở than với một thái độ "Em sai rồi, em ngu quá, tổ chức hãy tha thứ cho em!"
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác bó tay, không cách nào tiếp lời. Ê tụi tui là bình luận viên đàng hoàng nghen, fan não tàn đi chỗ khác chơi!
May sao, Hàn Yên Nhu đã sắp va chạm Vương Bất Lưu Hành.
"Ok! Chúng ta cùng theo dõi trận đấu nào." Phan Lâm lên tinh thần.
"Hào Long Phá Quân!" Nguyễn Thành gào to.
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác trố mắt. What? Đâu? Hào Long Phá Quân đâu?
"Ha ha ha, thế mà không dùng Hào Long Phá Quân à?" Nguyễn Thành cất giọng troll.
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác tiếp tục trố mắt. Đường Nhu thích bắt đầu trận đấu bằng Hào Long Phá Quân thật đấy, nhưng đây là giải đấu chính thức, đang trực tiếp đó ba, bình luận kiểu lờ gì vậy?
Họ chưa kịp ý kiến, Hàn Yên Nhu trong trận đã lao vào đánh. Cô thuộc team hổ báo cơ mà, có dùng Hào Long Phá Quân hay không cũng đâu khác gì? Phan Lâm và Lý Nghệ Bác mất thời gian nghe Nguyễn Thành gào nhảm, quay qua đã thấy Hàn Yên Nhu và Vương Bất Lưu Hành xáp lá cà, không kịp bình luận hay tường thuật gì. Khâu bình luận vì thế mà bị ngắc ngứ giữa chừng. Phan Lâm và Lý Nghệ Bác tức giận, trừng mắt với Nguyễn Thành, mà Nguyễn Thành chỉ lo theo dõi trận đấu nên đách thấy. Mặt y rất hớn hở, vì tuy hai bên đang quần nhau loạn xạ, nhưng xét tổng thể thì Vương Kiệt Hi đang chiếm chủ động.
"Không hổ là Vương Kiệt Hi!" Nguyễn Thành lại mở loa ca ngợi.
Cái đù móa!
Phan Lâm với Lý Nghệ Bác bắt đầu cảm thấy, thằng cha Nguyễn Thành này là anti Vương Kiệt Hi trá hình! Cái cách y cứ khen Vương Kiệt Hi mãi làm hai người càng lúc càng ngứa mắt với Vương Bất Lưu Hành trong trận.
Tuy nhiên, việc Vương Kiệt Hi đang áp đảo là sự thật.
Qua nửa vòng bảng, Vương Kiệt Hi lần thứ hai giao thủ với Đường Nhu, suy nghĩ đầu tiên của anh là: Cô ấy lại tiến bộ nữa rồi.
Nhất là ở tính hợp lý trong lối đánh. Lòng hiếu thắng ở Đường Nhu rất mạnh. Cô đánh có thắng, có thua, nhưng chưa bao giờ thỏa hiệp hoặc thoái nhượng. Có vài lúc, thỏa hiệp và thoái nhượng mới là phương thức tốt hơn, nhưng Đường Nhu không quan tâm. Cô chỉ theo đúng một cách: Lao về phía trước. Phương thức ấy đôi khi gây bất ngờ, đôi khi đem đến hiệu ứng ngược.
Đường Nhu lần này thì sao?
Tán thưởng sự tiến bộ của Đường Nhu, đồng thời Vương Kiệt Hi cũng lắc đầu cười khổ.
Nguyên nhân dẫn đến sự hợp lý trong lối đánh của Đường Nhu, tiếc thay, lại không đến từ con đường không thỏa hiệp, không thoái nhượng mà cô đã chọn. Chẳng qua, nó phù hợp với quá trình tiến bộ của cô mà thôi.
Cô càng lúc càng biết sử dụng kỹ năng, càng lúc càng nhiều kinh nghiệm, cô dùng mọi cách có thể để làm đấu pháp xông pha của mình mạnh hơn.
Cô gái này, ngay cả cách thức tiến bộ cũng muốn quyết chí tiến lên. Vương Kiệt Hi không khỏi ngợi khen trong lòng.
Đáng buồn thay... Vẫn chưa đủ!
Trong lúc Vương Kiệt Hi thán phục sự tiến bộ của Đường Nhu, Đường Nhu lại tiếp tục cảm nhận rõ sự cách biệt trình độ giữa cô và anh. Có thể đổ một phần cho trang bị, nhưng Đường Nhu không thích tìm cớ.
Cô muốn thắng, cô không muốn thua.
Cách biệt trình không nói lên kết quả thắng thua. Thể thao là đánh, là chiến, chứ không phải là so sánh số liệu.
Vương Kiệt Hi còn rõ điều này hơn cô nhiều. Anh không phải kiểu người vừa thấy đối thủ có vấn đề thì chủ quan ngay.
Xoảng!
Hỏa Vũ Lưu Viêm trong tay Hàn Yên Nhu vung lên, bỗng va chạm Bình Dung Nham do Vương Bất Lưu Hành ném ra. Một tiếng giòn vang, dung nham trong bình văng tung tóe. Nếu Bình Thủy Tinh Dung Nham trúng lên người, dung nham sẽ gây nhiều sát thương hơn mọi khi. Vương Kiệt Hi bất ngờ dùng nó như công cụ đỡ đòn.
Dung nham bắn lên, Diệt Tuyệt Tinh Trần vỗ xuống.
Keng!
Đỡ đòn! Hỏa Vũ Lưu Viêm thành công đỡ Diệt Tuyệt Tinh Trần. Dung nham cũng bắt đầu gây sát thương trên người Hàn Yên Nhu.
Quả nhiên không lùi.
Tấn công có vẻ hợp lý hơn, có vẻ liền mạch hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng thế thì, phòng thủ để đâu? Có rất nhiều cách để duy trì tính tấn công trong phòng thủ. Đưa đầu ăn sát thương, nhất quyết tấn công bằng được, trông thì dũng cảm đấy, nhưng điều quan trọng nhất là tính hợp lý. Mỗi sự lựa chọn cần đạt đến hiệu ứng lớn nhất, chứ không nên nhắm mắt chạy theo một con đường nhất định. Quá cố chấp ăn sát thương chẳng khác nào lối đánh bán máu của Lương Phương, chưa lời đã thấy xong đời!
Nếu có cơ hội solo với Dụ Văn Châu, Đường Nhu có lẽ sẽ nhận thức rõ điều này. Dù cơ hội đó rất khó xảy ra, nhưng không sao, Diệp Tu chắc chắn sẽ nhận ra vấn đề Đường Nhu đang mắc phải.
Đường Nhu đã qua giai đoạn train tấn công từ lâu. Cái mà cô cần train hiện tại là phòng thủ. Do ảnh hưởng của tính cách, cô không thích thủ, không thích tốn thời gian train thủ, nhưng vấn đề là cô càng tiến bộ trên phương diện tấn công, phương diện phòng thủ sẽ càng thiếu hụt.
Dù có mạnh đến mức nào, một người cũng không thể tấn công mãi mãi. Sẽ có những lúc đối thủ buộc họ phải lùi về phòng bị. Khi ưu thế thuộc về mình, chơi bạo thí máu còn ok, nhưng khi ngang cơ, hoặc rơi vào thế yếu thì sao? Lựa chọn không đúng cách sẽ dẫn đến sai lầm trí mạng.
Ví dụ như lúc này.
Một ấn ký hình sao đột ngột bay ra, độ cao ngang với góc nhìn của Hàn Yên Nhu. Hàn Yên Nhu vội lách mình né tránh, tiếp tục lao tới tấn công. Chính bước lao tới này đã rút ngắn khoảng cách giữa cô và ấn ký hình sao. Khi ấn ký biến thành Sao Xạ Tuyến, ánh sáng tỏa ra lấp nửa màn hình Đường Nhu.
Hàn Yên Nhu không bị Sao Xạ Tuyến bắn trúng, nhưng cô ăn trọn hit kế tiếp từ Vương Bất Lưu Hành.
Bởi hit kế tiếp đó đến từ một nửa màn hình bị lóa. Tuy chỉ xảy ra trong nháy mắt, khán giả còn phải xem chiếu lại mới hiểu được, nhưng một nháy mắt đã quá đủ cho Vương Bất Lưu Hành tấn công và bắt đầu liên kích...
Thua rồi.
Hàn Yên Nhu ngã xuống.
Đường Nhu, một lần nữa, thua dưới tay Vương Kiệt Hi.
Đánh thua đại thần hàng đầu Liên minh không phải điều quá khó hiểu, nhưng Đường Nhu không cam tâm. Thua dưới tay ai, cô cũng không cam tâm.
Mà Vương Kiệt Hi đâu chỉ mới thắng cô lần một lần hai? Nói thẳng ra là, cô chưa bao giờ thắng anh cả.
"Ha ha ha, Vương Kiệt Hi! Không hổ là Vương Kiệt Hi! Trình quá bá thưa các bạn!" Trên sóng trực tiếp, Nguyễn Thành giành hết phần nói, thái độ như chỉ hận không thể nhảy lên bàn múa lửa. Nhất là khi thấy Đường Nhu rời khỏi phòng thi đấu trong thất vọng và tiếc nuối, Nguyễn Thành high càng thêm high.
"Để đạt đến trình độ đại thần hàng top Liên minh, Đường Nhu còn quãng đường rất dài để đi! Các bạn khán giả còn nhớ lời thề một chấp ba của cô ấy không nhỉ? Haiz, cô ấy còn định thực hiện không nhỉ?" Nguyễn Thành hớn hở nói.
"A hèm, quả là một trận đấu đẹp mắt." Phan Lâm nhìn hết nổi.
"Đường Nhu hôm nay đánh rất tốt, nhưng Vương Kiệt Hi vẫn cao tay hơn." Lý Nghệ Bác nói.
"Vâng, Vi Thảo đã giành về 2 điểm lôi đài. Vương Kiệt Hi, một lần nữa không để đồng đội và fan sân nhà, toàn bộ fan Vi Thảo trước màn hình tivi lúc này phải thất vọng." Phan Lâm phát biểu câu view.
"Vạn tuế!" Khán giả sân nhà high tới mức hô luôn câu này. Quả thật, lòng sùng bái họ dành cho Vương Kiệt Hi không phải dạng vừa.
Vương Kiệt Hi không xuống sân ngay như Đường Nhu. Đây là sân nhà Vi Thảo, cách trận đoàn đội kế tiếp còn một thời gian nghỉ ngơi khá dài, anh đứng trên sân khấu một lúc, vẫy tay với khán giả sân nhà khắp khán đài.
Đường Nhu về tới hàng ghế Hưng Hân, mỉm cười với các đồng đội muốn an ủi mình. Cô hơi ủ rũ ngồi xuống.
"Tấn công tốt đấy." Diệp Tu nghiêng đầu qua nói với cô.
"Tốt ạ?" Đường Nhu cười khổ. Nếu tốt thật, sao vẫn không làm gì được đối thủ?
"Trong một trận đấu, đâu thể nào toàn em tấn công và đối thủ ra không nổi một chiêu, đúng không?" Diệp Tu nói.
"Vâng." Đường Nhu biết Diệp Tu đang muốn dạy mình một cái gì đó.
"Trận này, em bị Vương Kiệt Hi dùng kỹ năng ngăn em tấn công bao nhiêu lần?" Diệp Tu hỏi.
Đường Nhu ngước đầu nhìn màn hình lớn, vừa khéo đang chiếu lại đúng một pha khiến cô ức chế.
"Làm cách nào duy trì, kéo dài thế tấn công? Đó là điều em phải cực kỳ, cực kỳ để tâm tìm cách. Nếu không, em sẽ luôn bị ngăn cản. Sau vài lần như vậy, em sẽ phát hiện mình chẳng còn bao nhiêu máu nữa." Diệp Tu nói.
Đường Nhu vẫn dõi mắt theo màn hình. Các tình huống như Diệp Tu nói liên tục hiện lên.
"Bắt đầu từ lượt kế, em lên đánh slot đầu." Diệp Tu nói, "Nhiều cơ hội train thực chiến hơn."
"Vâng ạ." Đường Nhu gật đầu. Cô rất hiểu lý do Diệp Tu sắp đặt đội hình. Slot cuối tuy gánh trọng trách thủ lôi đài, nhưng nếu đồng đội đánh quá tốt, slot cuối sẽ không còn bao nhiêu việc để làm. Slot đầu, mới là người có cơ hội train thực chiến nhiều nhất.
"Chú em không vấn đề chứ?" Diệp Tu thấy Đường Nhu ok, bèn quay qua hỏi Phương Duệ.
"Dĩ nhiên không." Phương Duệ nói.
Diệp Tu cũng bất đắc dĩ: "Vốn định để chú em lên slot đầu train nghề mới, cho em ấy xuống slot cuối train phòng thủ nhiều hơn. Quay qua quay lại, rốt cuộc vẫn phải lên slot đầu."
"Ha ha, đó mới là cách hợp với em ấy nhất mà!" Phương Duệ cười, "Slot đầu thật ra cũng luyện phòng thủ được, nếu em ấy vẫn muốn một chấp ba."
"Tiếc là slot đầu chỉ có một." Diệp Tu thở dài.
Vi Thảo có sân nhà là thành phố B, tức Bắc Kinh. Bắc Kinh là nơi vua ở, đội trưởng Vi Thảo lại họ Vương, tên acc cũng Vương. Tương tự với tập đoàn quân đội ở quân khu Bắc Kinh có biệt danh là "Vạn tuế quân", gọi Vương đội một tiếng "Vạn tuế gia" cũng không gì sai cả.