Cảm xúc của công hội Hưng Hân với kỷ lục phó bản Rừng Rậm Hắc Ám chính là như thế. Vốn người chơi Vinh Quang rất để bụng kỷ lục, nhưng tình trạng này tựa như đang độc diễn. Tuy chuyện độc chiếm 10 vị trí đầu của bảng xếp hạng khơi lên làn sóng sợ hãi của con dân khu 10, khiến các thành viên công hội Hưng Hân cảm thấy tự hào, song năm người lập kỷ lục đều cảm thấy chán nản cực kỳ.
Ngay cả Thiên Thành và Mã Hậu Pháo cũng vậy. Liên tục lập mườikỷ lục làm hai ngườichơi thường dần chai lì cảm xúc. Lẽ ra nên hưng phấn mười lần, đến cuối cùng lại mất sạch cảmgiác.
“Kỷ lục nữa hả mày?”
“Ờ, nữa.”
Hời hợt đến vậy, cả dấu chấm than cũng không có.
“Tiếp theo làm gì?” Hận nhất là không có tính khiêu chiến – Đường Nhu hỏi Diệp Tu.
“Không ai quấy rối cũng tốt, chúng ta tiếp tục tăng cường luyện cấp” Diệp Tu vẫn bình tĩnh, trước đó còn nghi ngờ các công hội khác im hơi lặng tiếng, giờ mối bận tâm đã biến mất không còn dấu vết.
Thế là, cả bọn lại tiếp tục những công việc cần để tăng cấp như phó bản, luyện cấp và nhiệm vụ. Vì sự chênh lệch cấp bậc, đội ngũ luôn cố định chừng ấy người, ngày ngày chơi game, máy móc hệt như game offline. Nhưng Diệp Tu vẫn nghiêm túc chơi, ngoại trừ luyện nhân vật của mình, mỗi ngày hắn cũng sẽ giải quyết một số việc trong công hội. Thường thườngdạy bảo hai ma mới đầy hứa hẹn Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn. Thậm chí còn thường quan tâm đến sự tiến bộ trong thao tác của Muội Quang, nghiên cứu hướng dẫn phó bản cùng cậu ta.
Một ngày, hai ngày. . . Thời gian dần trôi, cấp bậc mọi người ngày càng tăng, giải đấu chuyên nghiệp cũng diễn ra đều đặn.
Từ ngày ấy, tiệm net Hưng Hân vẫn giữ truyền thống tiếp sóng các trận đấu thường quy, nhưng màn hình đã không còn dành riêng cho Gia Thế, chỉ chọnchiếunhững trận hay. Cứ thế, sự cuốn hút quả nhiên giảm mạnh, trận đấu thường quy thiếu vắng sự náo nhiệt của dĩ vãng.
Dù sao, khán giả trung thành của giải đấuhồi ấyđều là cộng đồng fan, ánh nhìn trao nhau khá thân thiết, có tiếng nói chung. Cả bọn chưa chắc thích xem màn hình lớn, lại thích tụ tập nhau chửi mắng đối thủ, khích lệ đội nhà.
Buổi tiếp sóng trận đấu thường quy ở tiệm net Hưng Hân có thể thành công, đó là vì bầu không khí này. Nay không còn chiến đội Gia Thế làm mục tiêu thu hút, chỉ bằng màn chiếu lớn, hiệu quả thật sự khác biệt. Gặp những trận đối đầu đáng chú ý, tiệm net vẫn lôi cuốn được nhiều người, nhưng đã vắng mất sự náo nhiệt ngày xưa.
Không ít người vì thếmà tiếc nuối, đám khách quen hoài niệm bầu không khí cũ, thậm chí có người còn khuyên Trần Quả làm như trước, lại bị Trần Quả từ chối ngay.
Chương trình tiếp sóng ở Hưng Hân không còn hoành trángnữa, may mà việc làm ăn không bị phá hỏng. Lưu lượng khách mỗi ngày vẫn tấp nập.
Những ngày bình yên thường trôi rất nhanh. Trong quá trình thăng cấp từ 44 đến 46 ở Rừng Rậm HắcÁm, công hội Hưng Hân không bị các công hội khác khiêu chiến. Bảng kỷ lục liền bị họ độc chiếm.
Chớp mắt đã vào cuối tháng 1, tết ta sắp tới rồi. Bên game Vinh Quang bắt đầu tuyên truyền hoạt động Tết, mà từ trước đến nay hoạt động này luôn kéo dài nhấtVinh Quang, phần thưởng rất hậu hĩnh, là hoạt động lớn nhất năm.
Chẳng qua, hoạt động có đặc sắc mấy cũng khó làm việc kinh doanh của tiệm Hưng Hân khá khẩm hơn.
Trong nước không thể đánh đồng Tết Âm lịch và Giáng Sinh với nhau. Ngay cả trong Liên minh Chuyên nghiệp, Tết Âm lịch cũng là một kì nghỉ tạm ngừng giải đấu. Đồng thời, những khách quen thường đến ủng hộ tiệm lũ lượt về nhà đoàn viên.
Trần Quả là một người sếp tốt, cô đã cho nhân viên nghỉ về nhà từ lâu.
“Cậu thì sao?” Cuối cùng, Trần Quả hỏi thăm anh nhân viên mới nhận năm nay.
“Còn chị?” Nhân viên mới Diệp Tu hỏi lại.
“Đây chính là nhà chị.” Trần Quả nói.
“Hãy cưu mang em đi. . . . . .” Diệp Tu quyết đoán.
“Chú em không về nhà à?” Trần Quả nhíu mày.
Diệp Tu chậm rãi lắc đầu.
Trần Quả khẽ thở dài, không nói thêm gì. Đây là chuyện nhà người ta, tuy rằng ở chung một thời gian cũng tính là bạn, nhưng Trần Quả không biết nhiều, cô cảm thấy bản thân không có tư cách lắm lời.
“Cũng được, Tất niên năm nay coi như có người bầu bạn.” Sau cùng, Trần Quả vẫn vui vẻ chào đón Diệp Tu.
“Tiểu Đường đâu?” Diệp Tu hỏi.
“Thu dọn đồ đạc rồi.”
“Em ấy về nhà?” Câu hỏi Diệp Tu hơi là lạ.
Trần Quả gật đầu.
“Nhà em ấy. . . ở đâu?” Đây là lần đầu Diệp Tu hỏi thăm chuyện riêng của Đường Nhu.
Ai ngờ Trần Quả lạilắc đầu: “Không biết.”
“Này . . . Chị có thấy lai lịch của Tiểu Đường thật ra rất bí hiểm không?” Diệp Tu hỏi.
Trần Quả chỉ cười bảo: “Thì có sao đâu, dù gì cũng không phải người xấu.”
“Chuẩn.” Diệp Tu gật đầu, xoay người chuyên tâm chơi tiếp. Ngày mai chính là đêm giao thừa, tiệm chẳng còn khách, chỉ nghe tiếng nhấn chuột và bàn phím của Diệp Tu vang vọng, đám nhân viên đã vui vẻ nhận lì xì của Trần Quả rồi về nhà ăn tết.
Trần Quả nhàm chán dạo quanh hai vòng, chợt nhìn thấy Đường Nhu kéo hành lý từ trên lầu xuống, Trần Quả vội đến giúp đỡ, Đường Nhu bèn xua tay. “Không nặng đâu” Đoạn dứt lời tự mình xách xuống.
“Mọi người đi rồi?” Đường Nhu nhìn khắp tiệm, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người Trần Quả, hỏi.
“Anh còn ở đây.” Phía sau một góc máy tính, một bàn tay chợt vươn lên giữa sương khói lượn lờ, vẫy hai cái, thay Trần Quả trả lời câu hỏi.
“Anh không về nhà à?” Đường Nhu cũng hỏi to.
“Bận lắm, anh còn phải làm việc.” Diệp Tu trả lời.
Đường Nhu và Trần Quả không nhịn được phì cười, với sự hiểu biết về Diệp Tu, cả hai đương nhiên biết đó là câu bông đùa, lý do không về nhà chắc chắn không phải vậy. Thời đại này rồi, nhà ai lại không có máy tính chứ? Thứ tiệm net cung cấp chỉ là bầu không khí mà thôi. Vào thời điểm Tết Ta đặc biệt, ai cũng có bầu không khí quan trọng hơn để hưởng thụ, kẻ thích tới tiệm net chơi đành nhẫn nhịn trong nhà.
“Về nhà đừng quên luyện cấp nhé, đừng như Bánh Bao, mới nghỉ một hoạt động đã bị mọi người bỏ xa lắc xa lơ.” Diệp Tu rốt cuộc cũng dừng “làm việc”, bước tới ân cần dặn dòĐường Nhu đang chuẩn bị xuất phát.
“Biết rồi. . .” Đường Nhu cười trả lời.
“Lại đây, nhận lì xì .” Trần Quả chìa ra một phong bao đỏ.
“Cám ơn sếp, năm mới vui vẻ.” Đường Nhu cười tươi hơn, không chối từ mà nhận lấy.
“Của tui đâu?” So với người không chối từ, còn có người chủ động xin.
“Cậu vội gì” Trần Quả trợn mắt, quyết không cho.
“Ngay cả nhà tui cũng không về, hẳn nên cộng vào phí tăng ca chứ?” Diệp Tu hỏi.
“Tiểu Đường, chị giúp em gọi xe.” Trần Quả trực tiếp lơ đẹp Diệp Tu. Trải qua một tháng tập quen, Trần Quả khâm phục trình độ của Diệp Tu, nhưng sùng bái hay kính ngưỡng thì chẳng còn gì sất.
“Đi đường cẩn thận đó!” Diệp Tu cũng bước ra vẫy tay tiễn Đường Nhu.
“Năm mới vui vẻ” Đường Nhu cũng vẫy tay với Diệp Tu, chui lên xe taxi đang dừng ven đường, Trần Quả và Diệp Tu nhìn theo chiếc xe đi xa đần.
“Lạnh quá, trở về thôi.” Diệp Tu rụt cổ kêu Trần Quả.
“Ừ.” Trần Quả đáp, hai người cùng trở về tiệm net.
“Còn mở cửa không?” Diệp Tu chỉ cửa tiệm.
Trần Quả thoáng nhìn: “Không có chuyện để làm, cứ mở đi”
“Lễ Giáng Sinh còn có cây, Tết Ta không cần trang trí gì à?” Diệp Tu hỏi.
Trần Quả giật mình: “Chuyện này… chị chưa từng nghĩ tới.”
“Chả có thường thức gì cả.” Diệp Tu nói.
“Có mỗi mình chị, lười làm.” Trần Quả đáp.
“Ầy, năm nay không phải, tui thấy thời tiết cũng được, không bằng chúng ta cùng đi sắm đồ Tết há?” Diệp Tu nói.
“Thời tiết cũng được à? Nãy ai than lạnh vậy ta?” Trần Quả hỏi.
“Lạnh là vì mặc quá ít.” Diệp Tu xông lên lầu khoác thêm áo rồi đi xuống. Kết quả bị Trần Quả đần mặt nhìn hồi lâu.
“Cậu chỉ có mỗi cái áo khoác này à?” Trần Quả hỏi.
“Chính xác.” Diệp Tu trả lời.
“Có phải cậu chỉ chuyển từ đường cái đối diện sang thẳng đây không hả? Lười đến vậy, chả thèm xách gì theo luôn?” Trần Quả nói.
“Chị biết rồi mà, có phải tui giải nghệ vì muốn tới đây làm quản lý net đâu.” Diệp Tu nói.
“Vậy đồ đạc của cậu đâu?” Trần Quả hỏi.
“Ừ thì. . . . . . Ở chỗ của Tô Mộc Tranh?” Diệp Tu nói.
“Ý!” Trần Quả lập tức vui vẻ, “Chị đến dọn đồ giùm cậu há? Đi mấy trăm chuyến cũng duyệt luôn.”
“Không có gì quan trọng ở đó hết.” Diệp Tu nói.
“Chả sao.” Hẳn nhiên, Trần Quả đách quan tâm đồ đạc của Diệp Tu.
“Theo đuôi idol chứ gì? Đừng gấp, gần đây em ấy cũng nghỉ, hôm nào hẹn sang đây chơi là được.” Diệp Tu nói.
“Hôm nào, hôm nào?” Trần Quả vội hỏi.
“Chị muốn hôm nào?”
“Mỗi ngày”
“. . . . . . Chút nữa tui hỏi ẻm thử.”
“Được rồi, giờ đi sắm đồ Tết thôi.” Trần Quả hăng hái hẳn lên.
Thu dọn một hồi, hai người cùng rời khỏi tiệm.
“Chị bảo này. . . Thứchỉ có một món, chắc không phải mỗi áo khoác đâu nhỉ?” Trần Quả bắt đầu hóng chuyện.
“Chị muốn nói gì?” Diệp Tu liếc sang.
“Cậucó tắm không vậy?”
“Xét thời gian biểu của tui và chị khác nhau, tui tha thứ cho sự quan sát kém cỏi của chị.” Diệp Tu nói.
“Nhưng hình như chị không thấy cậu ra ngoài mua đồ bao giờ thì phải?” Trần Quả nghi hoặc.
“Taobao chị yêu ơi”
“. . . . . .”