Ông cụ Nguyễn thấy anh bước nhanh về phía thư phòng mà không thèm để ý gì đến mình. Ông tức giận đến mức muốn cầm quải trượng đập thằng cháu bất hiếu Nguyễn Chi Vũ ngay.
“Ông nhìn đi! Ông nhìn cái của nợ này mà xem!”
“Thưa ông, cậu chủ mới từ Mỹ về, ông đừng bắt ép cậu ấy xem mắt vội…” Lão quản gia bật cười khuyên lơn.
Ông cụ Nguyễn trừng mắt: “Tôi sao không vội cho được. Nhà họ Nguyễn tôi chỉ có mỗi một thằng cháu đích tôn này thôi. Thằng này cũng sắp ba mươi tới nơi rồi, bạn gái thì không có nổi một cô, tôi làm sao mà trông cậy được đến khi nào nó sinh một thằng chắt trai cho tôi đây!”
Trên mặt bàn trà ở phòng khách bày ra một loạt ảnh chụp và thông tin sơ lược về mấy cô tiểu thư cành vàng lá ngọc. Ông cụ Nguyễn đã sắp xếp xong xuôi từ sớm, chỉ chờ Nguyễn Chi Vũ về nước đi xem mắt, nhanh nhanh sinh cho ông một thằng chắt trai để ẵm bồng.
“Từ nhỏ cậu chủ đã không mấy thích con gái…” Lão quản gia tỏ vẻ hơi lo lắng.
Nhà họ Nguyễn của bọn họ to đến thế, vắng lặng thiếu tiếng cười. Trong nhà có hơn trăm người hầu, chỉ có mỗi hai chủ là ông cụ Nguyễn và cậu chủ bọn họ. Đối với chuyện hôn nhân đại sự cả đời của cậu chủ, bọn họ tất nhiên rầu lo không thôi.
Mặt mo của ông cụ Nguyễn đã đen như đít nồi, ông hừ lạnh thành tiếng: “Thằng của nợ này suốt ngày chỉ biết đối nghịch với tôi thôi. Ở nước ngoài nhiều năm như thế không biết học ai cái sách này nữa. Nếu nó dám chơi ba cái trò đồng tính luyến ái thì tôi nhất định đánh gãy chân nó!
Lão quản gia nhìn về phía ông cụ Nguyễn, bật cười lắc đầu.
Mặc dù cậu chủ của họ rất lạnh nhạt lãnh đạm với phái nữ nhưng không đến mức xoay sang thích đàn ông.
“Thưa ông, tháng sau là tiệc rượu ở nhà họ Nguyễn chúng ta. Đến khi đó chắc hẳn sẽ có rất nhiều thiên kim nghe danh mà đến, để cậu chủ chọn người nào mình thích…”
Ông cụ Nguyễn chợt nhớ đến chuyện tiệc rượu, hai hàng chân mày cau lại, giọng nói nghiêm nghị ra lệnh.
“Tiệc rượu hôm ấy sắp xếp long trọng một chút, thông báo trước cho họ một tiếng. Con gái nhà ai có thể xử được của nợ Nguyễn Chi Vũ, bất kể xuất thân thế nào tôi cũng sẽ nhận con bé là cháu dâu nhà họ Nguyễn…”
Bất tri bất giác một tháng đã trôi qua, vào một ngày đông giá rét cách thời điểm bước sang năm mới còn nửa tháng.
Đèn lòng đỏ chót, đèn màu dọc đường đi chớp tắt, khắp nơi tràn đầy không khí vui mừng chào năm mới.
Trần Tử Huyên với tâm trạng nặng nề ngồi trong một quán cà phê.
Vẻ mặt cô có phần phiền muộn, tay phải cầm muỗng khuấy cà phê đã nguội lạnh trong tách.
Kể từ hôm bắt gặp Triệu Dịch Kiệt và Trương Thiến Thiến mây mưa ở nhà họ Triệu, cô quay về căn chung cư trước đây của mình. Cô trốn trong căn hộ nhỏ của mình đờ đẫn sống qua ngày, so với cảnh tượng vui mừng hân hoan ngoài đường phố là sự lạnh lẽo thấu xương tủy trong lòng cô.
Trần Tử Huyên nâng tay phải xoa xoa huyệt thái dương, có lẽ cô bị cảm mất rồi, cơ thể thì nóng lên, đầu óc thì đau râm ran.
Cô gọi phục vụ tính tiền, muốn quay về căn chung cư kia ngủ một lúc. Nhưng đến khi mở túi xách ra, đôi chân mày thanh tú của Trần Tử Huyên cau lại, vẻ mặt khá phức tạp.
Đột nhiên cô nhớ lại đêm điên cuồng ở câu lạc bộ cùng một người đàn ông xa lạ. Khi đó cô vội vàng rời đi, bỏ quên quần áo túi xách, trong túi xách có bằng lái và giấy tờ chứng minh thân phận của cô.
“Chết tiệt!”
Có lẽ do sự khó chịu do đang bị sốt, nhớ đến việc chồng mình vượt quá giới hạn, bản thân còn ngủ với một người đàn ông xa lạ, cô càng cảm thấy bản thân chịu uất ức. Cô tức giận chửi thề một câu, hốc mắt hơi ướt.
“Giả vờ đáng thương cái gì hả? Trần Tử Huyên, rốt cuộc cô dùng quỷ kế gì mà khiến mẹ tôi không đồng ý để tôi với cô ly hôn vậy. Cô cứ níu kéo dây dưa với tôi làm gì, cô đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ!”
Cửa tự động của quán cà phê đột nhiên mở ra, Triệu Dịch Kiệt trừng mắt lên như đang nhìn kẻ thù với cô, người đang đứng trước quầy thanh toán. Anh ta giở giọng lạnh lùng kèm theo sự chế giễu nói với cô.
Trần Tử Huyên vừa nghe thấy giọng nói này, trong đáy mắt hiện lên sự tổn thương.
Cô nhếch miệng, tỏ vẻ kiên cường, xoay người nhanh chân bước đi lướt qua anh ta.
Triệu Dịch Kiệt giật mình, thấy cô tỏ vẻ không thèm nhìn đến mình, đáy lòng anh ta không hiểu sao trào dâng cảm giác tức giận. Anh ta vươn tay kéo lấy cánh tay cô.
“Buông ra!” Trần Tử Huyên chán ghét hất tay anh ta.
Triệu Dịch Kiệt thấy vẻ mặt chán ghét mình của cô, tâm tình anh ta càng trở nên bực bội. Anh ta nở nụ cười lạnh xem thường: “Trần Tử Huyên, cô đừng có tự mình đa tình cho là tôi đến đây dỗ dành cô. Chỉ là mẹ tôi muốn cô đến tiệc rượu ở nhà họ Nguyễn mà thôi.”
“Không có hứng thú!”
Cơ thể Trần Tử Huyên đang không được thoải mái, đầu đau như búa bổ.
Hơn một tháng này, cô chỉ muốn ly hôn nhưng luôn nhận một câu cự tuyệt của Nguyễn Ngọc Hoàn, chỉ bảo cô đừng làm rộn. Còn Triệu Dịch Kiệt thì nghe theo lời mẹ anh ta, không còn dám nhắc đến chuyện ly hôn nữa.
“Đừng lãng phí thời gian của tôi!” Triệu Dịch Kiệt cứng rắn kéo cô lên xe…
“Trần Tử Huyên, tốt nhất là cô tự biết thân lánh tới cái góc người ta không thèm để ý trong buổi tiệc. Với thân phận của cô vốn không hề có tư cách tham gia tiệc rượu nhà họ Nguyễn.”
Triệu Dịch Kiệt giở giọng lạnh lùng cảnh cáo, chỉ để lại một mình cô rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Trong đại sảnh nhà chính nhà họ Nguyễn, buổi tiệc rượu xa hoa, trông vô cùng tráng lệ. Đèn treo thủy tinh kiểu Âu dài một mét tám trên đỉnh đầu tỏa sáng rực rỡ.
Cảm giác như một buổi xem mắt long trọng, xung quanh đều là mấy cô gái trang điểm lộng lẫy kỹ càng. Các cô đang nâng ly, nói chuyện phiếm, biểu cảm vô cùng vui vẻ.
Tinh thần Trần Tử Huyên có vẻ sa sút, cơ thể khó chịu vô cùng. Cô chỉ tìm một góc tương đối yên tĩnh rồi đi về phía đó.
Nhưng vào lúc này, một ánh mắt nóng rực chăm chú dõi theo bóng dáng cô, còn cô thì hoàn toàn không biết đến.
“Chi Vũ, anh biết cô gái đó sao?”
Trên lan can lầu hai nhà họ Nguyễn có hai người đàn ông trông không hề tầm thường dựa vào, một trong hai người họ tò mò hỏi một câu.
Ánh mắt nặng nề của Nguyễn Chi Vũ nhìn chằm chằm về phía Trần Tử Huyên, gương mặt chỉ tỏ vẻ lạnh lùng, không trả lời.