Nguyễn Ngọc Hoàn thấy ánh mắt phức tạp của hai người họ nhìn nhau. Trong đầu bà ta như nổi bão, chuyện này, chuyện này…
“Nguyễn Chi Vũ! Con như thế rõ ràng là không xem cô và nhà họ Triệu ra gì mà!”
“Con! Con…” Nguyễn Ngọc Hoàn tức giận đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói đến nơi.
Nguyễn Ngọc Hoàn tức giận, bà ta xoay đầu nhìn về phái ông cụ Nguyễn, tức giận mắng.
“Cha, cha xem kìa, cha xem nó đi… Đúng là không xem ai ra gì mà. Nguyễn Chi Vũ, Trần Tử Huyên là dâu nhà họ Triệu, con lại dám, con lại dám ngủ với cô ta…”
Gia quy nhà họ Nguyễn vốn nghiêm khắc, ông cụ Nguyễn vẫn luôn nghiêm khắc dạy dỗ cháu trai của ông, nhất là Nguyễn Chi Vũ. Bây giờ lại cơ sự thế này, đúng thật là…
Ông cụ Nguyễn giận đến mức lửa bốc lên đến cổ, liên tục ho khan.
Quản gia vội trấn an cảm xúc của ông cụ, vệ sĩ người hầu đi theo đều hoảng sợ không dám thở mạnh một cái.
Nguyễn Ngọc Hoàn tức giận mắng ầm lên: “Cha, con biết Chi Vũ là cháu trai đích tôn duy nhất của nhà họ Nguyễn, tất cả mọi người đều cưng chiều nó đến tận trời, cha còn vội vàng muốn nó xem mắt cưới vợ. Nhưng bây giờ nó lại làm ra chuyện thế này…”
Nói xong, Nguyễn Ngọc Hoàn còn uất ức hét to hơn: “Chi Vũ lại dám ngủ với em dâu nó. Trần Tử Huyên là vợ Dịch Kiệt kia mà. Thế mà nó lại dám ỷ vào thân phận cậu chủ nhà họ Nguyễn mà làm ra chuyện trời đất khó dung tha thế này. Rồi bây giờ Dịch Kiệt nhà con làm người thế nào đây, người khác sẽ nhìn vào nhà họ Triệu thế nào đây…”
Lửa giận của Nguyễn Ngọc Hoàn còn lan vào tận trong phòng bệnh, nổi bão mắng to.
“Hai người các người lăn lộn với nhau, đúng là trái luân thường đạo lý, không biết xấu hổ!”
Giọng mắng Nguyễn Ngọc Hoàn sắc bén, lớn tiếng gầm lên. Vẻ mặt Trần Tử Huyên trong phòng bệnh lúc trắng lúc xanh. Từng tiếng trào phúng, lạnh lùng mắng mỏ như đâm thẳng vào tim cô.
“Em họ, em thử xem? Đêm hôm đó ở câu lạc bộ…”
Giọng nói lạnh lẽo của Nguyễn Chi Vũ vang lên, hỏi ngược một câu khó hiểu.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Triệu Dịch Kiệt, sắc mặt anh ta vốn đang rất khó coi, nhưng khi nghe thấy ba chữ “câu lạc bộ” thì lập tức những hình ảnh ướt át trong câu lạc độ ập tới.
“Cô, sao cô không thử hỏi xem con cô đi, là chính cậu ta đã dâng Trần Tử Huyên đến giường con đấy…” Nguyễn Chi Vũ cười lạnh, nhìn Nguyễn Ngọc Hoàn.
Nguyễn Ngọc Hoàn kinh ngạc, sau bà ta lại trầm mặc.
Đáy mắt Triệu Dịch Kiệt hiện lên sự chột dạ, đồng thời còn có cả vẻ ấm ức.
Anh ta lớn tiếng phản bác: “Tôi thừa nhận là tôi muốn khiến Trần Tử Huyên ly hôn, ban đầu tôi chỉ định chụp ít hình khỏa thân của cô ta để uy hiếp mà thôi. Dù tôi có ghét bỏ Trần Tử Huyên đi nữa cũng không thể nào tìm đàn ông ngủ cô ta khiến bản thân không được thoải mái kia chứ!”
Đêm hôm đó, anh ta rõ ràng chỉ sắp xếp người chuốc cho Trần Tử Huyên ít thuốc mê, cởi quần áo cô ra rồi chụp lại ít hình ảnh ướt át tí để Trần Tử Huyên vì nhục nhã xấu hổ, uy hiếp cô ly hôn. Nhưng mọi chuyện lại…
Sao lại thành ra thế này chứ…
Sao lại làm giả hóa thật, để cô ta và người đàn ông khác lên giường với nhau!
Xui rủi thế nào mà đàn ông ngủ với cô ta lại còn là Nguyễn Chi Vũ…
“Ông cụ Nguyễn, có báo cáo kết quả rồi ạ!” Đột nhiên từ bên phía thang máy có một bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng chạy về phía này.
Trên tay bác sĩ còn cầm theo một bản báo cáo giám định người thân tiền sản, cung kính đưa tận tay ông cụ.
Bảng báo cáo này dùng máu từ tĩnh mạch của người mẹ để làm giám định người thân, dùng kỹ thuật tiên tiến nhất để giám định gen di truyền của thai nhi và cha đứa bé vào thời kỳ tiền sản.
Tất cả mọi người đều ngậm miệng không dám nói nữa, ánh mắt phức tạp nhìn theo tờ báo cáo trong tay ông cụ. . Truyện Việt Nam
Ông cụ Nguyễn xem tờ báo cáo này, đột nhiên trở nên trầm mặc. Ông ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu sắc bén nhìn về phía người phụ nữ ở trong phòng bệnh…
Trần Tử Huyên bị ông cụ đức cao vọng trọng nhìn chòng chọc, vẻ mặt cô càng trở nên tái nhợt, hai tay siết chặt lớp chăn mỏng.
Đầu óc cô giống như bị đình trệ, chỉ toàn sự lo lắng bất an.
Tại sao lại biến thành thế này…
Phải làm sao đây, mình phải làm sao đây…
Một lúc rồi lại một lúc trôi qua, ông cụ Nguyễn đột nhiên mở miệng, giọng nói nghiêm khắc khiến người ta không thể phản bác vang lên.
“Sinh đứa bé ra đời…”1