Lại một buổi sáng yên tĩnh, Trần Tử Huyên vừa mới ăn sáng xong đang đi dạo ở vườn hoa phía sau nhà họ Nguyễn, gần đây cô luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô nhíu mày, cảnh giác xoay người lại ngay…
“Không có…”
Cô lẩm bẩm, quả thật phía sau không có gì khác thường, mọi thứ đều rất bình thường, nhưng cô cứ luôn cảm thấy có một đôi mắt hung ác đang nhìn chằm chằm mình.
Có lẽ cô thật sự nghĩ nhiều rồi, cô nhớ chuyên gia dinh dưỡng đã nói phụ nữ có thai dễ suy nghĩ lung tung.
Sau khi đẩy hết nghi ngờ không chịu trách nhiệm lên cặp song sinh, tâm trạng cô mới thông suốt một tý, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của cô là thuận lợi sinh con ra, tuyệt đối không được xảy ra chuyện bất trắc gì.
Hôm nay là thứ bảy, Nguyễn Chi Vũ không tới công ty, mới sáng sớm anh đã bận rộn trong thư phòng, mấy người Lê Hướng Bắc cũng tới, cô cảm thấy bọn họ không giống như đang bận việc công.
Trần Tử Huyên lười biếng nằm nhoài lên hàng rào bảo vệ trên hành lang uốn khúc, rồi ngẩng đầu nhìn Lê Hướng Bắc, Bùi Hạo Nhiên và… Hạ Vân Lệ đang vội vội vàng ở bên này, bọn họ vừa đi vừa nói nhỏ.
Không biết bọn họ đang bận rộn chuyện này, bởi vì Nguyễn Chi Vũ không cho cô tham dự.
Cô cúi đầu nhìn ao sen đến ngẩn người, một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên, Trần Tử Huyên hơi bất ngờ, không ngờ Hạ Vân Lệ lại đi về phía cô.
“Nhìn dáng vẻ của cô chắc còn hai tháng nữa là sinh rồi.”
Giọng điệu của Hạ Vân Lệ không có ác ý gì, mà bình tĩnh lạnh nhạt, như rảnh rỗi tới tìm cô để tán gẫu giết thời gian vậy.
“Dự tính ngày sinh là vào tháng mười.” Trần Tử Huyên không để tâm đến cô ta cho lắm, nên tùy ý đáp lại một câu.
“Tháng mười, vậy chắc chắn ông nội sẽ rất vui, chắt cưng của ông ấy cũng sinh cùng tháng với ông ấy, nhất định vào tháng mười này nhà họ Nguyễn sẽ rất náo nhiệt, năm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội…”
Nghe Hạ Vân Lệ nói thế, Trần Tử Huyên nhất thời nhướng mày, hóa ra là gần tới đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ.
Là cháu dâu, quả thật Trần Tử Huyên cảm thấy mình không đủ chức trách, nếu so sánh thì họ Hạ này càng giống thành viên của nhà họ Nguyễn hơn, nhưng cô không muốn hỏi, tảng băng Nguyễn Chi Vũ kia chuyện gì cũng không cho cô nhúng tay vào, từ khi ông cụ quay về từ Seattle thì rất xa cách với cô, nên cô sợ nếu mình hỏi sẽ bị người khác chê cô phiền.
Hạ Vân Lệ không hề có ý định rời đi, cô ta cũng nằm nhoài lên hàng rào bảo vệ, tiếp tục tán gẫu với cô: “Tử Huyên, có phải cô cho rằng chuyện Tiểu Chu nghỉ việc là vì tức giận, mấy ngày trước tôi đã gọi cho Tiểu Chu, quả thật chuyện này tôi xử lý không được thỏa đáng, tôi có thể giúp cô ấy…”
“Cô Hạ, có phải cô đi lạc đường rồi không, thư phòng của Nguyễn Chi Vũ nằm ở bên kia.”
Trần Tử Huyên không có cảm xúc gì, dứt khoát chỉ tay về phía bên trái, hàm ý đuổi người rất rõ ràng.
“Cô không cần phải thù địch tôi như thế…”
“Đối mặt với người có ý đồ xấu thì tôi chơi không lại cô, nên tôi đành phải trốn cô, Hạ Vân Lệ, chúng ta không phải là người chung đường nên cô đừng giả vờ nữa.”
Vẻ mặt Trần Tử Huyên hơi mất kiên nhẫn, cô đứng thẳng người, chẳng muốn đoái hoài đến cô ta nữa, định rời đi dọc theo hành lang.
“Tại sao tôi lại mang ý đồ xấu, cô cũng đánh giá Chi Vũ giống như tôi à?”1
Trên mặt Hạ Vân Lệ lóe lên tia căng thẳng, sải bước chặn trước mặt cô.
“Trần Tử Huyên, tôi thừa nhận có đôi lúc tôi ăn nói quá sắc bén, nhưng mấy chuyện đó tôi tự nhận tôi xử lý khá ổn thỏa, những chuyện tôi từng nhắc cô chú ý đừng kéo chân sau của Nguyễn Chi Vũ đều là sự thật. Bây giờ tôi làm hòa quan hệ với cô, chỉ vì không muốn anh ấy phải khó xử, cô đừng có dùng tính khí tiểu thư tiêu hao lòng kiên nhẫn của người khác hết lần này đến lần khác, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ khiến người khác mất hứng…”
“Vậy có phải tôi nên cảm ơn cô đã khoan hồng độ lượng, liên tục nhắc nhở tôi không xứng với Nguyễn Chi Vũ. Cô tát tôi một cái rồi lại cho tôi một quả táo để ăn, sau đó hùng hồn dạy bảo tôi, Hạ Vân Lệ, cô đừng mong đợi tôi sẽ nghe mấy lời nhảm nhí của cô. Tốt nhất là cô đừng tới làm phiền tôi.”1
Trần Tử Huyên nổi nóng nên mở miệng đuổi người ngay.
Hạ Vân Lệ thấy vẻ mặt giận dữ của cô cũng không tức giận, dù gì cô ta cũng gặp nhiều khách hàng khó tính rồi, ngược lại còn hơi tò mò nói: “Hình như cô thật sự rất ghét tôi đúng không?”
Trước giờ Trần Tử Huyên chưa từng che giấu vẻ mặt chán ghét của mình đối với cô ta.
“Hạ Vân Lệ, không bằng cô giải thích với tôi trước đi, tại sao cô phải giả vờ là bạn gái Đường Duật?”
Trần Tử Huyên nhìn thẳng vào mắt cô ta, cô nhìn thấy rất rõ sự chột dạ trong mắt người phụ nữ trước mặt.
“Cô… cô rất thân thiết với Đường Duật à?”
Hạ Vân Lệ không thể giả vờ trước mặt cô được nữa, có lẽ là vì giọng điệu của Trần Tử Huyên quá chắc chắn, hoặc ánh mắt của cô quá trong suốt.
“Hai ngày trước Hướng Bắc từng nhắc rằng hồi bé cô thường xuyên chạy tới nhà họ Đường… nhưng nhà họ Trần ở thành phố C cách nhà họ Đường ở thành phố F cũng phải mất ba tiếng nếu đi trên đường cao tốc, người nhà họ Trần các cô để mặc cô chạy loạn như thế à…”
Dù Trần Tử Huyên không được yêu thương đến đâu đi chăng nữa thì tốt xấu gì cũng là con gái nhà họ Trần, nhất là hồi bé Trần Võ Quyền còn là người chồng yên phận ở nhà họ Cố, sao có thể để con gái duy nhất của mình chạy lung tung như vậy?
Hạ Vân Lệ nghe xong thì không tin tưởng cho lắm, hơn nữa cô ta còn hơi lo lắng, lỡ Trần Tử Huyên nói gì đó với mấy người Nguyễn Chi Vũ…
“Sao thế, quản lý cao cấp Hạ lo lắng chuyện gì vậy?”
Trần Tử Huyên nhướng mày, giọng điệu hơi khiêu khích: “Cô đừng lo lắng quá, Nguyễn Chi Vũ và Lê Hướng Bắc hoàn toàn không để tâm đến lời nói của tôi, nên tôi đâu thể so bì với người vì tập đoàn nhà họ Nguyễn mà tận tụy trả giá như cô.”
Trần Tử Huyên thật sự không muốn vì một người ngoài mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nên nghiêm mặt rồi xoay người rời đi.
“Đúng rồi, có một chuyện tôi có thể nói cho cô biết, khoảng cách giữa nhà họ Trần và nhà họ Đường là rất xa, nhưng trước đây khi ông ngoại tôi còn sống đã ở vùng ngoại ô gần nhà họ Đường để dưỡng lão, tôi muốn tới thăm ông ngoại tôi, không ai ở nhà họ Trần dám ngăn cản…”
“… Cố lão tướng quân.” Hạ Vân Lệ biến sắc, hình như đã liên tưởng đến chuyện gì đó.
Thật ra Trần Tử Huyên xuất thân khá nổi trội, cô không những là con gái duy nhất của nhà họ Trần giàu nhất thành phố C, mà còn là cháu gái ruột của Cố lão tướng quân đã khiêm tốn về ở ẩn, có thể tưởng tượng được chắc chắn Cố lão tướng quân sẽ rất yêu thương cô.
Cô ta đã từng xem qua về cuộc đời của Cố lão tướng quân, có phóng viên từng phỏng vấn ông ấy, ông cụ còn cố ý nhắc đến cháu ngoại của mình quá tinh nghịch, còn bảo nhất định phải giao phó cho cháu của chiến hữu mình chăm sóc cho cô mới có thể yên tâm.
Chiến hữu của Cố lão tướng quân…
“Trần Tử Huyên, Đường Duật là con riêng, rốt cuộc họ hàng của mẹ ruột anh ta có quan hệ gì với ông ngoại của cô?” Hạ Vân Lệ hét về phía bóng lưng của cô, giọng nói hơi lớn, mang theo vẻ sốt sắng.
“Cô muốn biết à?”
Trần Tử Huyên ngừng bước, rồi quay đầu lại liếc nhìn cô ta, lạnh lùng đáp: “Cô muốn biết thì tự đi điều tra đi, chẳng phải bình thường các cô có cách cưỡng ép như này à, đúng rồi, cô cũng có thể đi nói với Nguyễn Chi Vũ, anh ấy còn điều tra nhanh hơn cô nữa.”
Cả người Hạ Vân Lệ cứng đờ, thấy cô dần đi xa thì nghiến răng, sắc mặt khó coi.
“Cậu cảm thấy Trần Tử Huyên có thể có quan hệ gì với Đường Duật?”
Trong thư phòng ở tầng hai biệt thự Đông Uyển của nhà họ Nguyễn, ánh nắng ban mai chiếu vào làm cả căn phòng sáng bừng, nhưng bầu không khí lại âm u đến mức hơi ngột ngạt.
Lê Hướng Bắc đang ngồi rất tùy ý trên sofa, nhàm chán pha trà cho mình rồi nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước cửa sổ thủy tinh, anh ta nghĩ đến mấy chuyện thú vị nên cả khuôn mặt đều là ý cười.
“Chi Vũ, cậu còn nhớ hôm đó trong buổi tiệc rượu ở nhà họ Đường, Mạc Cao đã nói gì không?”
“Mạc Cao có lẽ là vì nhìn thấy cậu khá thân thiết với Tiểu Lệ, nên đầu óc rỉ sắt mới ăn nói vớ vẩn cướp người phụ nữ của anh em gì đấy?”
“Hơn nữa với đức hạnh của Trần Tử Huyên, Cố lão tướng quân – ông ngoại của cô ấy là người nghiêm khắc như vậy, còn suốt ngày bị cô ấy nói là con cọp hổ giấy, từ nhỏ cô ấy đã được nuông chiều tùy hứng không sợ trời không sợ đất, nếu Trần Tử Huyên ở bên Đường Duật, ha ha ha, tôi thật sự không dám tưởng tượng Đường Duật thảm đến cỡ nào…”
Có lẽ chủ nhật là thời gian thả lòng, nên cậu Lê vừa ảo tưởng bổ sung cho đầu óc vừa cười đến mức không còn hình tượng.
Nhưng hai người đàn ông còn lại ở trong thư phòng lại không cười nổi, Bùi Hạo Nhiên nhìn người đàn ông đang đứng lặng im trước cửa sổ, tay phải Nguyễn Chi Vũ đang cầm một món đồ, dù bọn họ đoán là gì cũng không lên tiếng.
Bùi Hạo Nhiên nhướng mày, vẻ mặt hơi tò mò nói: “Một chiếc hộp gỗ.”
Hình như hộp gỗ tử đàn này… là của Trần Tử Huyên.