Trần Tử Huyên giật mình, nhìn người đàn ông có dáng người mập mạp đứng ở bên người mình. Cô biết ông ta, ông ta chính là chú họ của Đường Duật, người đàn ông béo này vừa rồi còn banh cái bản mặt già nua ra châm chọc khiêu khích cô một trận đó.
Mà lúc này ông ta vội vàng đi về phía bên cô, còn nói mấy lời kỳ lạ đó, đây là có ý gì?
“Cô ấy vào với tôi.” Mạc Cao nói với hai mẹ con nhà họ Đường.
“Chú họ, chú làm gì mà lại dẫn loại người như thế vào nhà họ Đường chúng ta…”
Cô cả nhà họ Đường đứng đối diện tỏ vẻ khinh thường, nghĩ ngợi rồi cô ta chau lông mày, nhìn về phía cái bụng lồi ra của Trần Tử Huyên, giọng điệu trở nên có chút ẩn ý không rõ.
“Chú họ à, chú đã cả bó tuổi rồi, nên chắc sẽ không chơi gái chứ… người phụ nữ này là của chú à?”
Nói tới đây, bà Đường vẫn không nói chuyện, sắc mặt lúc này càng trở nên khó coi.
Trần Tử Huyên cau mày, không nói gì cả.
Ánh mắt lườm Mạc Cao bên cạnh một cái, cảm thấy hành vi này của ông ta có chút cổ quái.
Mạc Cao là bà con nhà họ Đường, vài năm qua Mạc Cao cậy vào chút quan hệ đó với nhà họ Đường mà buôn bán kinh doanh kiếm chút chênh lệch ở giữa, có điều gần đây ông ta như giẫm phải vận phân chó gì đấy mà đầu tư vào một hạng mục kiếm được một món tiền lớn, hiện tại ông ta nắm trong tay thị trường số định mức đến ngay cả nhà họ Đường cũng thấy có chút ghen tị.
Mạc Cao năm nay đã 56 tuổi, tuổi này đủ để làm cha Trần Tử Huyên rồi, nhưng đàn ông có tiền, bộ dạng có xấu có buồn nôn đến đâu chung quy cũng sẽ có một vài cô gái hư vinh chạy theo như vịt.
“Theo tôi qua đây…”
Mạc Cao hoàn toàn không thèm để mẹ con nhà họ Đường đứng đối diện kia vào trong mắt, thẳng thừng ra lệnh cho Trần Tử Huyên một tiếng.
Ông ta cất bước, xoay người trực tiếp rời đi, Trần Tử Huyên chần chờ, cô đương nhiên không phải vào trong hội trường yến tiệc này cùng Mạc Cao, lúc này cô có cảm giác như Mạc Cao hình như có chuyện quan trọng khác muốn tìm cô.
“Mạc Cao, ông đừng quá đắc ý, đừng quên trước kia nhà họ Đường chúng tôi quan tâm ông thế nào!”
Bà Đường thấy ông ta không có chút kính trọng mình tí nào, lập tức tức giận, quát một tiếng về phía bóng lưng mập mạp kia.
“Chị dâu này, tôi là có lòng tốt nhưng lại bị chị coi thành lòng lang dạ thú rồi.”
Mạc Cao dừng bước, quay đầu nhìn lại, trên mặt ông ta mang nụ cười có chút nịnh nọt, nhưng lại đặc biệt giả dối: “Tôi đây là muốn nhanh chóng đưa người đi, miễn cho chị đắc tội với người ta, chuyện sau đó sẽ không dễ xử lý đâu…”
Bà Đường kinh ngạc, ngớ người ra.
Mạc Cao thì lại hạ giọng nói giục Trần Tử Huyên một câu: “Nhanh lên, cậu ấy đang chờ cô đó.”
Trần Tử Huyên không rõ, cô còn muốn hỏi.
“Vừa rồi những lời ông nói là có ý gì?” Bà Đường dẫn đầu cất giọng bén nhọn mở miệng hỏi.
Bà Đường dùng ánh mắt ra hiệu, hai vệ sĩ của nhà họ Đường ngăn trước người bọn họ, Trần Tử Huyên đã cảm nhận được chút khói thuốc súng đâu đây.
Quả nhiên một giây sau, bà Đường hùng hổ, trực tiếp mắng to: “Mạc Cao, tôi không biết gần đây ông hợp tác với ai, nhưng ông tốt nhất nên biết rõ chuyến này ông cũng chỉ là gặp chút may mắn thôi, vận may luôn luôn có hạn. Chúng tôi mới đúng là người thân của ông, nếu ông dám làm mấy chuyện ăn cây táo, rào cây sung thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Vừa rồi ông nói đắc tội cái gì, lời này có ý gì? Nói rõ ràng cho tôi!”
Bà Đường và chồng tung hoành thương trường đã vài thập niên, ánh mắt kia đặc biệt độc, ban nãy vừa nghe liền cảm thấy lời Mạc Cao nói có điều ẩn ý, nhất là gần đây vài hạng mục nhà họ Đường liên tục gặp chuyện không may, điều này khiến cho bà ta không thể không cảnh giác.
Mạc Cao không nói gì cả, nhưng cô con gái cả nhà họ Đường lại đột nhiên ghé sát vào bên người bà Đường: “Mẹ…” Cô ta có vẻ như cực kỳ khẩn trương mà kéo cánh tay mẹ mình.
Trên mặt bà Đường đầy vẻ mất kiên nhẫn, vốn muốn hất tay con gái bốc đồng nhà mình ra, nhưng mới vừa quay đầu, vẻ mặt liền trở nên kinh ngạc.
Là anh…
Hai người đàn ông dáng người anh tuấn, nện bước thong dong đi tới bên này, người đàn ông cầm đầu có khuôn mặt lạnh lùng, giữa hai đầu lông mày nhíu lại, toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo, bày tỏ anh đang rất không vui.
Bước chân bình thản, từng bước một thẳng tắp đi đến gần bọn họ…
Lần này, đến ngay cả Mạc Cao muốn mở miệng châm chọc, đáy mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Trần Tử Huyên cô mới an phận được một ngày đó, cô không chạy lung tung thì sẽ chết sao!!” Người nọ nổi giận đùng đùng, không chút khách khí gào lên.
Người nói là Lê Hướng Bắc, còn người đàn ông ôm eo Trần Tử Huyên lại chính là cậu chủ nhà họ Nguyễn.
Điều này khiến cho bà Đường, cô cả nhà họ Đường, cùng với Mạc Cao đều tỏ vẻ kinh ngạc, có chút không phản ứng kịp.
“Chi Vũ, Hướng Bắc, đã lâu không gặp.”
Bà Đường là con cáo già, phản ứng lại đầu tiên, bà ta mang theo gương mặt trang nhã, khóe môi ngậm ý cười, ánh mắt hiền lành nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ cùng Lê Hướng Bắc trước mắt.
Nguyễn Chi Vũ không hề lạnh lùng giống như khi đối với những trưởng bối khác, anh gật đầu với bà Đường: “Bác Đường.”
Nguyễn Chi Vũ đây không hề tính là hành động gì kinh người, nhưng Trần Tử Huyên lại cảm thấy anh cực kỳ khác thường, tảng băng này bình thường nào có lễ phép như vậy, không hợp mắt thì chỉ bày ra gương mặt lạnh đã là tốt lắm rồi, lại còn chủ động chào người ta ư.
Đại khái là do Trần Tử Huyên uốn éo người vùng vẫy một hồi nên cái tay Nguyễn Chi Vũ ôm eo cô khẽ dùng lực, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.
“Bác gái, tính tình nàng dâu nhà Chi Vũ tương đối thẳng thắn, nếu vừa rồi cô ấy làm điều gì đắc tội bác, mong bác đừng để trong lòng.” Lê Hướng Bắc nhìn bà Đường một cái, giọng điệu không thể nói rõ sự kính trọng, cố ý nói ra một câu.
Ánh mắt sáng quắc kia lập tức rơi vào trên người Trần Tử Huyên.
“Loại đê tiện không biết xấu hổ như cô ta làm sao có thể là…”
Cô cả nhà họ Đường quen thói nhục mạ Trần Tử Huyên, cô ta giật mình buột miệng mắng người, ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ lập tức nhìn về phía cô ta, cô ta rùng cả mình, nào dám nói thêm gì nữa.
Cô chính là vị mang thai gả vào nhà họ Nguyễn kia…
Cô cả nhà họ Đường tỏ vẻ không thể tin được, đứa con hoang toàn thân dơ dáy bẩn thỉu như ăn mày lúc còn nhỏ thường xuyên đến nhà họ Đường, làm sao có thể trở thành con dâu nhà họ Nguyễn được.
Đồng thời nơi đáy lòng cô ta lại trào lên một nỗi kinh hoảng, vừa rồi cô ta còn thẳng miệng mắng cô.
Thật ra vào mấy năm trước việc kinh doanh nhà họ Đường đã dần trở nên suy bại, nếu không phải có nhà họ Nguyễn ở thành phố A một mực đứng sau ủng hộ, chỉ sợ cũng không có nhà họ Đường của ngày hôm nay, cho nên bọn họ vô cùng cẩn thận đối với nhà họ Nguyễn.
Trên mặt bà Đường là nụ cười giả dối, ẩn chứa sự hung ác nham hiểm cũng đầy phức tạp, bàn tay âm thầm bóp cánh tay con gái.
Cô cả nhà họ Đường nhịn đau, lập tức hiểu ý, trưng ra khuôn mặt tươi cười giả dối như khi đứng trước mặt trưởng bối: “Ban đầu tôi còn tưởng là mợ chủ nhà ai lạc đường đó, thì ra là con dâu nhà họ Nguyễn. Mợ chủ Nguyễn, vừa rồi những lời tôi nói đều là nói với người ngoài, cô tuyệt đối đừng để trong lòng, nhà họ Đường chúng tôi và nhà họ Nguyễn đều đã là người một nhà…” Cô ta liên mồm vừa nói vừa cười, xua tan bầu không khí xấu hổ.
Nhưng Trần Tử Huyên nhìn nụ cười giả dối của người phụ nữ này lại thấy vô cùng ghê tởm, cô quay đầu, chẳng thèm cho cô ta lấy nửa ánh mắt, trực tiếp coi như không thấy.
Trần Tử Huyên không đáp lại, lần này người nhà họ Đường càng thêm xấu hổ.
Cô con dâu này nhà họ Nguyễn, trình độ xã giao như vậy thật không tán dương nổi.
Bà Đường thấy mà đáy lòng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám nói gì, nhà họ Nguyễn xưa nay gia quy uy nghiêm, Nguyễn Chi Vũ cứ để mặc người phụ nữ của mình thất lễ như vậy ư.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng Nguyễn Chi Vũ hoàn toàn không thèm để ý.
Anh cụp mắt, quan sát người phụ nữ bên cạnh từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện cô cũng không bị va chạm gì, bấy giờ mới dịu dàng hỏi cô một câu: “Đang tìm gì đấy?”
Nguyễn Chi Vũ quá hiểu cô, vừa mở miệng đã nói trúng tâm sự của cô, không giống Lê Hướng Bắc tức giận mắng cô chạy loạn. Trần Tử Huyên ngẩng đầu đối diện với người đàn ông, không khỏi có chút mất tự nhiên.
“Thật ra em đến nhà họ Đường chính là muốn tìm…” Cô mở miệng.
Cô đến nhà họ Đường, chính là vì tìm Đường Duật.
Cô không dám chắc quan hệ của Nguyễn Chi Vũ và Đường Duật là thế nào…
“Cậu chủ Nguyễn đấy sao, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu nha.” Mạc Cao cất giọng khàn đục thô thiển, đột nhiên mở miệng dẫn tới tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.
Trong giọng nói của Mạc Cao mang theo chút đắc ý mơ hồ” “Mấy năm qua thật sự rất cảm ơn nhà họ Nguyễn các vị đã quan tâm chăm sóc cho nhà họ Đường…”
“Mạc Cao, có chuyện gì nói thẳng đi.”
Lê Hướng Bắc không thèm gọi ông ta là bác trai, giận tái mặt trực tiếp cắt ngang cái giọng điệu quái gở của ông ta. Lần trước Mạc Cao cùng tập đoàn IP&G bàn chuyện hợp tác, thế mà dám to gan càn quấy chuốc say đám người Hạ Vân Lệ, rõ ràng là có ý khiêu khích.
“Cậu Lê đây cũng coi như được kế thừa tác phong làm việc lưu loát của ông cụ nhà cậu, các cậu đều là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, không thể khinh thường.”
Mạc Cao nói mấy lời tán dương, nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm nào.
Nguyễn Chi Vũ chuyển qua nhìn Mạc Cao, vừa rồi lúc đến anh có chút ý đến người đàn ông trung niên này, nhưng lại không quá coi trọng Mạc Cao, bởi vì không cần thiết.
Bàn tay ôm bên eo Trần Tử Huyên, không biết vì sao lại theo bản năng siết chặt, ánh mắt Mạc Cao nhìn anh có chút ẩn ý.
Mạc Cao đối mặt với Nguyễn Chi Vũ, cơ mặt vặn vẹo cố cười giả lả: “Thật ra cũng không có lời gì muốn nói, mấy chuyện này mọi người đều biết tỏng trong lòng, cái gọi là nhà họ Nguyễn quan tâm chẳng qua cũng chỉ vì có vài người thấy áy náy, bỏ ra một chút tiền tài để khiến lương tâm đỡ cắn rứt thôi.”
“Nói thật, trước kia tôi cảm thấy nhà họ Nguyễn giúp nhà họ Đường nhiều như vậy, năm ấy xảy ra tai nạn xe cộ cho dù có thật sự là một mạng đổi một mạng, thật ra cũng coi như là đáng giá, mà lúc này…”
Ánh mắt Mạc Cao mang theo nỗi hận, trừng cái bụng đã lồi ra của Trần Tử Huyên.
“Cậu chủ Nguyễn này, người anh em của cậu thay cậu làm người thực vật suốt sáu năm trong bệnh viện, cậu lại nhân cơ hội cướp người phụ nữ cậu ta yêu thương… cậu thật đúng là không nên chết tử tế.” Lúc nói câu này ông ta nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu đặc biệt oán hận.1