Tối hôm qua… sao có thể xảy ra chuyện này đó được chứ?
Mọi thứ dường như xảy ra rất tự nhiên…
Bản thân Trần Tử Huyên cũng thấy mơ hồ, bây giờ nhịp tim của cô vẫn đập nhanh như cũ, có hơi loạn nhịp.
Ánh nắng ban mai chiếu vào cửa sổ, đồng hồ trên vách tường điểm 9 giờ, người đàn ông bên cạnh cô đã sớm rời giường.
“…Tinh lực tốt thật đấy.” Giọng điệu cô hơi hờn dỗi, trong đó còn có chút phàn nàn.
Tối hôm qua rõ ràng anh rất khuya mới ngủ, rạng sáng 5 giờ anh đã thức dậy rồi. Bình thường anh vẫn luôn lặng lẽ rời đi. Tuy nhiên sáng hôm nay hình như tâm trạng rất tốt, còn cố ý mè nheo, quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Sau đó cô vẫn ngủ tiếp, nhưng toàn bộ giấc mơ đều bị anh chiếm đoạt, đúng là đáng ghét.
“Muốn trốn ở trong đó bao lâu nữa?”
Đột nhiên cửa phòng tắm bị người nào đó gõ nhẹ, anh nói: “Không phải nói không thể để con trai bắt nạt em nữa sao. Đi ra nào, ăn sáng, bổ sung thể lực.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, tâm trạng anh cực tốt còn mang theo cả ý cười.
Gò má của Trần Tử Huyên lại đỏ bừng lên. Tối hôm qua anh thật sự rất quá đáng, quá dính người. Cô không thể chịu nổi được nên lấy con ra làm chỗ dựa, để anh biết kiềm chế hơn một chút!
Sau khi cô rửa mặt xong, mặt hơi sưng lên mở cửa phòng tắm ra, lập tức bắt gặp một người đàn ông tinh thần sảng khoái đứng ngoài cửa. Người này rõ ràng đã mệt mỏi cả một đêm, nhưng sao lại có tinh thần như vậy nhỉ. Cô cảm thấy rất không công bằng.
“Mệt không?”
Cô vừa mới tỉnh lại, cơ thể mơ hồ mệt rã rời, có hơi giận dỗi nói: “Con trai em đói bụng rồi.”
Nguyễn Chi Vũ tiến lên một bước, nói: “Thật sự mệt mỏi như vậy sao?” Anh vô cùng nghiêm túc hỏi.
Anh đưa tay ra, động tác vô cùng tự nhiên vén những sợi tóc hơi rối bù trên trán cô. Sau đó cúi đầu xuống, ánh mắt rơi trên gương mặt đỏ ửng của cô, dán mắt vào môi cô.
“Trần Tử Huyên, sau này… Em phải nhanh chóng thích ứng tôi một chút.” Anh mơ hồ nói.
“Sao cơ?”
Cô hơi hé môi ra, còn chưa kịp hỏi hết câu.
Anh không giải thích gì thêm cả, tay trái ôm lấy eo cô.
Cô nhàn nhạt thở dốc, tâm trạng bị anh làm cho rối loạn.
Hô hấp xen vào nhau, tim đập mạnh, cả người mềm nhũn vô lực…
“Em, chúng ta đi xuống ăn điểm tâm nào.”
“Ừ”
Gò má Trần Tử huyên nóng lên, không dám nhìn anh nữa, xoay người có hơi xấu hổ chạy vào phòng thay đồ để đổi quần áo.
Năng lực tự kiềm chế của Nguyễn Chi Vũ rất mạnh. Nếu như vừa rồi anh thuận thế tiếp tục thì cô cũng chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
Nghĩ tới đây, ngược lại làm cho cô có hơi mê muội.
“Nguyễn Chi Vũ, cái đó, anh trước đây, tại sao…” Cô đỏ mặt, có hơi không rõ ràng hỏi.
Ăn hết một chén cháo, cô lại xoắn xuýt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm anh, nói: “Anh trước kia…” Tại sao không ép buộc cô.
Cô không thể không biết xấu hổ mà hỏi ra, tuy nhiên Nguyễn Chi Vũ cũng hiểu ý của cô. Biểu cảm có hơi giận dỗi liếc nhìn về phía cô.
Trần Tử Huyên giả ngốc, tiếp tục cúi đầu húp cháo.
Cô đoán, có lẽ bởi vì lòng tự trọng to lớn của anh, khinh thường phải đi ép buộc phụ nữ.
Nếu như lúc vừa bắt đầu anh ép cô đi vào khuôn khổ, cô cũng không có cách nào khác, cũng không có lý do gì để cự tuyệt cả.
Suy nghĩ một lúc, lồng ngực cô chợt cảm thấy ngọt ngào, bèn cười khúc khích, cháo sò hôm nay đặc biệt ngon mà.
Nguyễn Chi Vũ giận dỗi nhìn khóe môi cô giương lên, mang theo nụ cười đắc ý.
Tôn nghiêm gì đó, ở trước mặt cô, có lẽ không cần để làm gì.
Anh chỉ là, muốn cô cam tâm tình nguyện.
“Đúng rồi, Nguyễn Chi Vũ, em quên mất cho anh xem thứ này.” Cô gái trên bàn ăn đột nhiên hơi kích động, cô đứng dậy khỏi ghế. Đi nhanh đến chiếc tủ ở phòng khách bên kia, tìm trong ngăn kéo một hồi.
Điểm tâm cũng đã ăn xong hết rồi, Nguyễn Chi Vũ thấy cô có hơi sốt ruột lục tìm thứ gì đó, bèn bước dài đến gần cô, hỏi: “Tìm gì vậy?”
Trần Tử Huyên không để ý tới anh, tiếp tục vùi đầu tìm kiếm.
Suy nghĩ một hồi, cô xoay người hỏi người giúp việc đang chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn: “Các cô có nhìn thấy cái túi hôm trước tôi mang từ bệnh viện về không, tôi để ở chỗ này mà nhỉ…”
“Tài liệu mang về từ bệnh viện mà thiếu phu nhân muốn tìm… Chúng tôi đã dọn dẹp vào trong ngăn kéo dưới bàn uống trà rồi ạ.”
“Đây là hình siêu âm B con em này.”
Cuối cùng cô cũng tìm được nó, rất tự hào khoe khoang trước mặt anh, nói: “Anh nhìn xem, ở đây có hai đứa…”
Nguyễn Chi Vũ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn cô gái đang hưng phấn trước mặt, thuận thế kéo tay để cô ngồi lên hai chân mình, nói: “Để tôi nhìn thử xem.”
Bàn tay của anh đặt lên bụng cô, nơi này là đứa trẻ kết tinh của anh và cô.
Trần Tử Huyên ngồi trên đùi anh, hai tay vô cùng tự nhiên ôm lấy cổ anh, vô cùng thân mật tiến lại gần bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Em nói cho anh nghe, những người ở bệnh viện kia trông giả dối lắm, bọn họ đặc biệt nịnh hót, nói hình siêu âm B của em đặc biệt cao quý, linh cơ khả ái… Không phải chỉ là hai cục thịt nhỏ thôi sao, còn phải thổi phồng như vậy.”
“Em nói hai đứa trẻ của chúng ta chỉ là cục thịt thôi sao, hửm?” Nguyễn Chi Vũ nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Biểu cảm của Trần Tử Huyên có hơi ngẩn ra, trán cô dựa vào trán anh. Bọn họ dựa gần nhau như vậy nên cô có thể thấy rõ đôi mắt xưa nay vốn lạnh lùng của anh lại mang theo ý cười, lồng ngực phập phồng, tiếng cười trầm thấp ngay bên tai.
Anh dường như, thật sự vô cùng cao hứng.
Không chỉ có cô, mà ngay cả những người ở sau lưng bọn họ cũng có thể cảm giác được tâm trạng của Nguyễn Chi Vũ thật sự rất tốt.
Đã bao nhiêu năm rồi chưa thấy anh cười vui vẻ như vậy.
Những ánh mắt nóng rực phức tạp kia nhìn về phía bọn họ, bước chân có hơi dừng lại, không dám quấy rầy giây phút này.
“Ông cụ đã trở lại.”
Quản gia ho nhẹ một tiếng, lúc này mới chần chờ nhắc nhở hai người đang ngồi ở phòng khách bên kia.
Trần Tử Huyên ôm cổ anh, con ngươi giật mình, thò đầu nhìn về phía cửa chính bên kia.
“Ông, ông nội.”
Kinh ngạc một lúc, sau đó cô mới lập tức phản ứng lại, cẩn trọng từ trên đùi Nguyễn Chi Vũ đứng lên, cung kính gọi trưởng bối một tiếng.
Cô đã nghe nói trước, qua Tết Đoan ngọ ông cụ mới về nhà họ Nguyễn, không ngờ ông lại trở về trước thời hạn, hơn nữa những người kia cũng đều trở về…
“Mẹ.”
Vẻ mặt Trần Tử Huyên hơi chần chừ, cô nhìn về phía sắc mặt không vui của Giang Hoa Nhân ở phía trước, cuối cùng nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Hôm nay là thứ sau, cô đang làm gì vậy, cô còn làm phiền công việc của Chi Vũ nữa đấy à!” Không biết tại sao Giang Hoa Nhân nhìn cô thôi là đã bày ra sắc mặt thối ấy rồi.
“Nhiều người như vậy còn ôm ôm ấp ấp, rốt cuộc có gia giao không đấy…”
“Con, con chỉ là…” Cô bị ánh mắt sắc bén của bà ta nhìn vào, có hơi chột dạ.
Đôi mắt của Trần Tử Huyên hơi rũ xuống. Cô phát hiện sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ đang ngồi trên ghế sô pha rất âm trầm. Biểu cảm của anh trông vô cùng kỳ lạ.
“Mẹ, hôm nay Nguyễn Chi Vũ mệt nên không đến công ty.” Cô đánh bạo, chậm rãi nói với Giang Hoa Nhân một câu.
Sắc mặt Giang Hoa Nhân âm trầm khó coi, quát một tiếng: “Chuyện của nhà họ Nguyễn, không cần cô phải xen vào!”
“… Cô ấy là gia đình của tôi, ai cũng không thể can thiệp vào.”1