Những ngày này rất mệt mỏi. Mãi đến ba ngày sau, quảng cáo của IP&G mới ra mắt, Trần Tử Huyên chỉ có thể hồi hộp chờ đợi. Sau khi bắt chuyến bay từ Hồng Kông trở về căn hộ 402, cô ngủ thiếp đi, đầu óc hỗn loạn, nảy sinh tâm lý trốn tránh.
Lucy là người như thế nào?
Nếu lấy không được quảng cáo của IP&G thì làm sao bây giờ?
Tại sao muốn cô tham gia buổi quay thử quảng cáo, tại sao phải tránh xa Lê Hướng Bắc một chút…
Rất nhiều thông tin và vấn đề đã bị cuốn vào não cô và trở thành những cơn ác mộng, những giấc mơ này giống như mê cung không bao giờ có hồi kết.
[Trần Tử Huyên, đừng làm tôi tức giận]
[Đừng làm những điều không nên làm, tránh xa những người đàn ông đó xa một chút, vì tôi không thích]
Cô đột nhiên tỉnh dậy và nằm bẹp trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà trên đầu trong cơn hoảng hốt.
Cả người uể oải, giọng nói của Nguyễn Chi Vũ vang lên trong tâm trí cô vừa trầm vừa có chút khó chịu, giống như lúc trước anh rất tức giận đối với cô vậy.
Mơ về cuộc sống trong nhà họ Nguyễn trong quá khứ, vậy mà lại có phần hoài niệm.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bầu trời xám xịt đến nỗi nhất thời cô không thể phân biệt được là sáng hay tối.
“Ách xì…”
Gió lạnh thổi tới, cô co rúm người lại, đứng dậy nhanh chóng lấy một chiếc áo khoác dày trùm lên người. Trần Tử Huyên đoán chắc cô vừa tỉnh vì lạnh.
Cô vội đóng cửa sổ lại, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy một dãy đèn đường của tiểu khu ở tầng dưới đều đã bật sáng, hóa ra trời đã về tối.
Cả đoàn bọn họ bắt máy bay trở về từ sáng sớm, tám giờ sáng mới về tới thành phố A, mệt đến mức quên bật máy sưởi, Trần Tử Huyên lấy khăn giấy bịt mũi, lại bị cảm rồi.
“Trần Tử Huyên, cậu lại bị cảm rồi!”
Điện thoại di động cho thấy buổi trưa Chu Tiểu Duy gọi cho cô. Cô gọi lại vừa alo một tiếng, đối phương liền dẫn đầu hùng hổ hỏi một câu.
“Có phải sốt không, ở nhà có thuốc không?”
Đầu óc lơ mơ, Trần Tử Huyên lắng nghe câu chất vấn vang dội, trong lòng vô cùng bội phục phản ứng nhanh nhạy của Tiểu Chu. Có vẻ như cô ấy đến nhà họ Bùi làm bảo mẫu vài tháng, bây giờ khá ra dáng rồi.
Cô cầm một nhiệt kế điện tử trên tay trái, nhìn chằm chằm vào 38,2 độ được hiển thị.
Sau hai giây trầm mặc: “Không sốt.”
“Đừng nghĩ rằng tớ không biết, cậu đang nói dối.” Chu Tiểu Duy tức giận mắng cô: “Nếu sốt nhẹ thì tự cậu hạ nhiệt vật lý đi, uống thêm nước nóng và nghỉ ngơi nhiều hơn. Vượt quá 39 độ thì nên cút đến bệnh viện ngay.”
Trần Tử Huyên cách một cái điện thoại di động cũng cảm thấy giật mình, nhưng đến chết cũng không chịu thừa nhận: “Tớ không sao.”
“Trần Tử Huyên, có thể cậu không biết. Mỗi lần cậu nói dối, giọng điệu của cậu đều vô cùng chột dạ. Tớ thực sự không biết làm thế nào mà cậu sống sót nữa… Giống hệt như thằng quỷ sứ Bùi Ức kia vậy.”
Tiểu Chu phàn nàn một trận, Trần Tử Huyên rất yên lặng lắng nghe dạy dỗ. Cô cảm giác Chu Tiểu Duy đã thay đổi, như thể đã trở nên trưởng thành hơn.
“Tiểu Chu, cậu càng ngày càng giống mẹ già.” Giọng mũi của Trần Tử Huyên rất nặng, cô hít một tiếng.
Nhớ lại rằng sự thay đổi của cô ấy dường như bắt đầu từ nhà họ Bùi, bèn quan tâm đến người bạn thân nhất của mình một chút: “Tiểu Chu, lần trước cậu nói muốn nghỉ việc, không làm nữa, bây giờ thế nào…”
Đầu dây bên kia điện thoại có hơi ồn ào.
[Dì Chu, cháu đói bụng rồi.” Đó là giọng của cậu bé Bùi Ức.
Sau đó truyền đến giọng Chu Tiểu Duy nghiến răng nghiến lợi hỏi: [Vừa rồi hai mắt dì nhìn thấy rõ ràng cháu đã ăn ba miếng bánh pizza, cháu còn không biết xấu hổ mà nói mình đói rồi. Ăn no rồi thì tránh sang một bên cho dì đi.]
Trẻ em cũng có quyền con người, ngọng nghịu giải thích với cô ấy: [Nhưng bụng của cháu đói thiệt. Nó kêu ục ục nè, không tin thì dì nghe thử đi, nó đói.] Chu Tiểu Duy liếc nhìn cái bụng tròn trĩnh của cậu nhóc, bực mình: [Đó là do cháu ăn nhiều quá rồi.]
“Trần Tử Huyên, cậu vừa nói gì với tớ nhỉ?”
Trần Tử Huyên: “…”
Cô im lặng cúp điện thoại. Hóa ra thằng nhóc Bùi Ức đang giở trò quấn quýt lấy Chu Tiểu Duy, có vẻ như Tiểu Chu muốn từ chức cũng không dễ dàng rồi.
Tính tình của Chu Tiểu Duy rất biết quan tâm đến người khác, “Tiểu Chu nhất định là một người mẹ tốt.” Không hiểu sao, cảm xúc của Trần Tử Huyên có chút sa sút.
Nếu là bản thân, cô thực sự không đủ tự tin để trở thành một người mẹ tốt.
Cô ở một mình trong căn hộ nhỏ này, rất lạnh lẽo.
Cô dùng điện thoại di động gọi một tô cháo thịt nạc, ngồi trước bàn cà phê nhỏ lơ đãng ăn cháo, TV trước mặt đang chiếu một số tin tức giải trí, cô chợt nghĩ đến một người bạn khác của mình.
“Lê Hướng Bắc hình như đã lâu không lên bản tin giải trí rồi.” Tin tức đăng gần đây không có bóng dáng của cậu chủ Lê, thật là có chút không quen.
Bạn bè của cô cũng không nhiều, Lê Hướng Bắc xem như là một trong số đó.
Ngày đó cô không phải có ý định đuổi anh ta đi. “Không biết anh ta có nổi giận hay không?” Có lẽ là không đâu, chàng ngốc như anh ta chắc là đã quên rồi.
Cô không dám nói với Lê Hướng Bắc về Lucy, ngộ nhỡ Lucy đối phó với anh ta thì làm sao?
Nếu Lê Hướng Bắc biết, thì hẳn là Nguyễn Chi Vũ cũng sẽ biết sớm thôi…
“Nguyễn Chi Vũ.” Cô lại đặt chiếc thìa vào bát, đọc đi đọc lại cái tên đó, có chút lạc lõng.
[Cô Trần, tôi đã nói đứa trẻ nằm trong tay tôi, cô không tin sao?]
[Cô không cần quan tâm tôi là ai… Tốt hơn cô nên hợp tác, đừng hỏi tại sao, tôi chỉ thông báo cho cô.]
[Sếp Nguyễn tự mình lái chiếc Ferrari màu đen…]
Một tiếng nhạc chuông điện thoại di động khiến suy nghĩ của cô trở về thực tại, Trần Tử Huyên nhìn điện thoại di động trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến, mím môi cảm thấy trong lòng có chút thất vọng.
Cô nghĩ đến anh, nghĩ rằng đó sẽ là anh.
Nhưng cũng không phải.
“Dì út.” Là Cố Như Yên gọi.
“Nghe Tiểu Chu nói, khoảng thời gian trước con rất bận rộn công việc. Hiện tại thân thể có thích ứng chưa? Đừng để bản thân quá mệt mỏi…”
Cố Như Yên nói năng nhỏ nhẹ, thật ra bà cũng biết rõ, Trần Tử Huyên gần đây có đi làm ở IP&G. Nhưng lời nói của bà tránh tất cả những từ nhạy cảm liên quan đến nhà họ Nguyễn, không muốn làm đôi bên xấu hổ.
Cố Như Yên là một người phụ nữ rất chu đáo và đảm đang, Trần Tử Huyên biết rất rõ điểm này.
Chuyện mà người khác sẽ trực tiếp mở miệng chất vấn, Cố Như Yên luôn nguyện ý chờ đối phương mở miệng. Nếu không bà sẽ không miễn cưỡng. Trần Tử Huyên thích dì út của cô, ân cần và chu đáo biết bao.
Điều này khiến Trần Tử Huyên càng không thể hiểu nổi, tại sao Cố Như Yên lại ghét nhà họ Nguyễn đến vậy.
Cô lễ phép đáp lại vài câu. Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi của đứa trẻ ngày đó, giữa hai người đã có khoảng cách, không thể quay lại gần gũi như xưa, đều có một phần đề phòng với đối phương.
Trần Tử Huyên không tìm được chủ đề, cô muốn kết thúc cuộc gọi ngượng ngùng này, về vụ tai nạn ngày hôm đó, trong lòng cô không còn hận nữa.
Cố Như Yên cũng không giỏi tìm đề tài, nhưng hôm nay bà có chuyện nghiêm túc: “Con có còn nhớ đến ông Chu không, ông ấy là chiến hữu của ông ngoại con trước khi qua đời. Nhà họ Cố của chúng ta có mối quan hệ rất tốt với bọn họ, sau này cả gia đình họ di dân rồi nên cũng ít liên lạc hơn. Gần đây bọn họ về nước nên đặc biệt tìm đến dì, sau khi hiểu rõ tình huống, bọn họ muốn mời chúng ta cùng đi Iceland, nói cuộc sống bên đó rất thoải mái và yên bình.”
“Tử Huyên, con có muốn đến Iceland không?”
“Tạm thời con không muốn rời thành phố A.”
Bản thân Trần Tử Huyên cũng không biết tại sao cô lại thêm một chữ “tạm thời”. Có lẽ từ sâu trong trái tim mình, cô đã quá mệt mỏi với thành phố này.
Cô không chắc về sau mình sẽ ở lại, nhưng cô không nỡ rời đi.
“Không sao, con cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Cố Như Yên không ép buộc cô, ngay cả động tác cúp điện thoại cũng nhẹ nhàng chậm chạp.
Trần Tử Huyên vào phòng tắm để tắm, có quá nhiều thứ phải lo, cô cố gắng để đầu mình trống rỗng, không được suy nghĩ gì. Dòng nước ấm từ trên đỉnh đầu dội xuống khiến trái tim cô dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm đơn giản và bước ra khỏi phòng khách nhỏ. Cô bận rộn dọn dẹp những hộp cơm mang đi trên bàn, còn cả rất nhiều rác trong bếp, dứt khoát tổng vệ sinh, ngay cả phòng ngủ cũng thu dọn một lượt. Cuối cùng, thu dọn mấy bao rác và chuẩn bị đem xuống nhà vứt.
Một bao rác, hai bao rác…
Trần Tử Huyên hiếm khi làm việc nhà nghiêm túc đến vậy, nhưng khi cô đứng ngoài cửa nhà và nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, cô phát hiện mình quên mang chìa khóa ra ngoài.
“Tiêu rồi.”
Vẻ mặt Trần Tử Huyên lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy, lập tức lục tung túi áo khoác, trống rỗng!
Không chìa khóa, không tiền, không điện thoại di động… không đồ lót.
Đêm hôm khuya khoắt, một mình cô ở nhà, định khoác chiếc áo dài dày cộp đi vứt rác rồi về ngủ ngay, thậm chí còn không thèm mặc đồ lót…
Cứ nhìn chằm chằm vào cổng 402 của mình, có cảm giác không có nhà để về.
Trần Tử Huyên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ngẩng đầu lên, hộ gia đình 502 trên lầu…