Mục lục
Vô Địch Lục Hoàng Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tranh cùng đoàn tùy tùng nhanh chóng di chuyển đến chân núi phía Bắc, ngay bên ngoài quan ải.



Nhìn những người thỉnh nguyện đang ngồi dưới đất như gà mẹ ấp trứng, Vân Tranh khẽ hừ lạnh.



Trên đời này luôn có những kẻ không biết điều!



Vẫn luôn có những người cho rằng, bất kể là ai cũng phải tôn kính những kẻ tự xưng là đại nho.



Đáng tiếc, hắn chưa bao giờ coi trọng hạng người này.



Muốn dùng dư luận để chi phối ý chí của hắn?



Thật ngây thơ và nực cười!



Ánh mắt Vân Tranh lướt qua đám người đang ngồi yên lặng.



Ước tính sơ bộ, có ít nhất hơn 300 người ở đây.



“Sao lại ít người thế này?”



Vân Tranh cau mày hỏi Tả Nhậm, “Tất cả những người đến thỉnh nguyện đều ở đây sao?”



Nghe Vân Tranh nói, Diệp Tử và Diệu Âm không khỏi im lặng.



Hóa ra, hắn còn chê ít người?



Chẳng lẽ, hắn còn mong có hàng vạn người đến thỉnh nguyện?



Tả Nhậm cung kính đáp: “Tất cả những người thỉnh nguyện đều ở đây, người kia chính là Cao Sĩ Trinh dẫn đầu.”



Nói xong, Tả Nhậm chỉ về phía Cao Sĩ Trinh đang ngồi yên lặng ở phía trước.



Bọn họ còn cách khá xa, Vân Tranh không nhìn rõ dung mạo của Cao Sĩ Trinh.



Tuy nhiên, đối với Vân Tranh, điều này không quan trọng.



Hắn chỉ cần biết ai là Cao Sĩ Trinh là được.



“Lát nữa đi qua, ngươi nên kiềm chế tính tình của mình một chút.”



Diệp Tử đi bên cạnh Vân Tranh, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cho dù ngươi không muốn tranh đoạt hoàng vị, cũng đừng làm hỏng thanh danh của mình.”



Danh tiếng là thứ quan trọng đối với người dân thường, huống chi là đối với Vân Tranh, người nắm giữ quyền lực lớn?



Nếu Vân Tranh g·iết hết những người này, chắc chắn sẽ mang tiếng là tàn bạo, bất nhân.



Sau này, liệu có bao nhiêu người tài giỏi sẵn lòng đến Sóc Bắc để phục vụ Vân Tranh?



Những người dân nghèo khổ trong quan ải, liệu có bao nhiêu người dám di chuyển đến Sóc Bắc?



“Yên tâm đi, ta tự có chừng mực!”



Vân Tranh cười nhẹ, “Chuyện này không nghiêm trọng như các ngươi nghĩ! Ta nói cho các ngươi biết, bọn họ không thể đại diện cho toàn bộ sĩ tộc thiên hạ! Ta có thừa cách để trị những kẻ đọc sách đến ngu người này!”



Vân Tranh tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không coi trọng những người này.



Trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh!



Câu nói này chính là để chỉ những thư sinh này!



Nhìn Vân Tranh thản nhiên như vậy, Diệp Tử không khỏi lo lắng thầm.



Chuyện này ngàn vạn lần đừng làm lớn chuyện.



Nàng không muốn vì chuyện này mà hủy hoại danh tiếng của Vân Tranh.



Vân Tranh phá tan Bắc Hoàn, chấn hưng Sóc Bắc, hắn nên được thế nhân ca tụng và kính ngưỡng.



Nhìn Vân Tranh đang được mọi người vây quanh tiến đến, đám người ngồi dưới đất cũng đồng loạt nhìn sang.



Mặc dù trong số những người này không ai từng gặp Vân Tranh, nhưng hầu như ai cũng đoán được người đang tiến về phía này chính là Tĩnh Bắc Vương Vân Tranh.



Cao Sĩ Trinh tự nhiên cũng đoán ra thân phận của Vân Tranh.



Trên khuôn mặt lặng lẽ của Cao Sĩ Trinh thoáng qua một nụ cười khó nhận ra, sau đó nhanh chóng che giấu nụ cười, vẫn giữ vẻ mặt bất động như núi.



Là hắn biết, Vân Tranh nhất định sẽ tự mình đến đây!



Cao Sĩ Trinh thầm vui mừng, những sĩ tử đi theo cũng âm thầm vui mừng.



Lần này đi theo Cao Sĩ Trinh đến đây thỉnh nguyện, đa số là vì mục đích nổi danh.



Trong triều đại Đại Càn, con đường nhập sĩ chủ yếu có hai loại.



Thứ nhất, thông qua khoa cử nghiêm ngặt của triều đình.



Thứ hai, được quan viên trong triều tiến cử.



Những người này hầu như đều đã từng tham gia khoa cử.



Tuy nhiên, đại đa số đều không đậu, thậm chí còn không có được chút công danh nào.



Trong tình huống như vậy, muốn nhập sĩ thì phải được người khác tiến cử.



Mà muốn được người khác tiến cử, tự nhiên cần có danh tiếng nhất định.



Dù sao, sĩ tử thiên hạ nhiều như vậy, sĩ tử không có công danh cũng nhiều vô số kể, tại sao người khác phải tiến cử một kẻ không có chút danh tiếng nào?



Vân Tranh có đáp ứng thỉnh nguyện của bọn họ hay không, đối với bọn họ mà nói không quá quan trọng.



Chỉ cần bọn họ tham gia vào chuyện này, cho dù Vân Tranh không đáp ứng thỉnh nguyện của bọn họ, danh tiếng của bọn họ cũng sẽ được cải thiện.



Sau khi trở về, đi khắp nơi tuyên dương chuyện này một chút, chẳng phải danh tiếng sẽ đến sao?



Hơn nữa, có Cao Sĩ Trinh, đại nho đương thời, ở đây, cho dù Vân Tranh là Vương gia, hẳn là cũng không dám làm gì bọn họ.



Trong lúc mọi người đang thầm vui mừng, Vân Tranh đã đến trước mặt bọn họ.



Vân Tranh đánh giá Cao Sĩ Trinh từ trên xuống dưới.



Tóc của ông lão này gần như đã bạc trắng, tuy nhiên, lại không có cảm giác sắp xuống mồ.



Ngược lại, ông lão này trông vẫn rất khỏe mạnh.



Bộ nho bào được sắp xếp rất gọn gàng, có phần thoát tục.



Nhìn qua, quả thực có vài phần khí chất của đại nho.



“Vị này chính là Tĩnh Bắc Vương?”



Cao Sĩ Trinh ngước mắt nhìn Vân Tranh, không đứng dậy mà vẫn ngồi dưới đất.



“Chính là bản vương!”



Vân Tranh nhìn chằm chằm Cao Sĩ Trinh, giả vờ hỏi: “Ngươi là ai?”



Cao Sĩ Trinh thản nhiên nói: “Lão phu là Cao Sĩ Trinh, Vương gia hẳn là đã từng nghe nói qua!”



“Ngươi chính là Cao Sĩ Trinh à!”



Vân Tranh giả vờ bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi một cách hờ hững: “Cao Sĩ Trinh, ngươi cảm thấy ngươi so với Chương Hòe, Chương Các lão như thế nào?”



Triều đại Đại Càn không thiếu những người tự xưng là đại nho.



Nhưng những đại nho được công nhận chỉ có Chương Hòe, Cao Sĩ Trinh và Ngô Đạo.



Cao Sĩ Trinh không ngờ Vân Tranh vừa đến đã so sánh hắn với Chương Hòe, thoáng trầm mặc một chút, sau đó trả lời với vẻ mặt lạnh nhạt: “Chương Các lão là đế sư, học thức của ông ấy vô song thiên hạ, lão phu tự nhiên không dám so sánh với Chương Các lão.”



“Thật sao?”



Vân Tranh nhếch miệng cười, nhưng sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Ngay cả Chương Các lão trước mặt bản vương cũng không dám tự xưng là ‘lão phu’, ngươi có tài đức gì mà dám tự xưng là ‘lão phu’ trước mặt bản vương?”



Nghe Vân Tranh nói, khuôn mặt Cao Sĩ Trinh không khỏi hơi co rúm.



Hóa ra, Vân Tranh đang đợi hắn ở đây!



Cao Sĩ Trinh thầm kêu lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không chút thay đổi, “Là lão hủ lỡ lời.”



“Vậy thì tạm được.”



Vân Tranh liếc nhìn Cao Sĩ Trinh một cách hờ hững, sau đó hỏi: “Nghe nói, ngươi là một trong ba vị đại nho đương thời?”



“Không dám nhận là đại nho!”



Cao Sĩ Trinh lạnh nhạt nói: “Lão phu chẳng qua chỉ là một lão già nghèo hèn, đọc nhiều vài cuốn sách mà thôi.”



Mặc dù hắn nói một cách thờ ơ, nhưng cử chỉ lại toát lên vẻ ngạo mạn.



Rõ ràng, danh hiệu “đại nho” vẫn khiến Cao Sĩ Trinh rất đắc ý.



“Thật sao?”



Vân Tranh nhìn Cao Sĩ Trinh với nụ cười nửa miệng, sau đó hỏi: “Cao lão có công danh gì không?”



“Không có!”



Cao Sĩ Trinh lắc đầu, nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Công danh lợi lộc trong mắt lão hủ chẳng qua chỉ là phù vân! Điều lão hủ theo đuổi là lập tâm cho trời đất, lập mệnh cho dân sinh, kế thừa học vấn của bậc thánh hiền, mở ra thái bình thịnh trị cho muôn đời…”



Mặc dù Cao Sĩ Trinh đã cao tuổi, nhưng thân thể vẫn thẳng tắp.



Nhìn qua, quả thực có vài phần khí khái.



Cao Sĩ Trinh vẫn đang thao thao bất tuyệt khoe khoang về “khát vọng cao cả” của mình.



Tuy nhiên, Vân Tranh đã không thể nghe thêm được nữa.



“Dừng lại!”



Vân Tranh giơ tay ra hiệu cho Cao Sĩ Trinh dừng lại, “Ngươi đã được tôn là đại nho, vậy chắc hẳn biết lễ pháp của triều đình ta?”



“Tự nhiên là biết!”



Cao Sĩ Trinh lạnh nhạt đáp.



Vân Tranh nhếch mép cười, hỏi tiếp: “Vậy xin hỏi Cao lão, một người không có công danh như ngươi, khi nhìn thấy bản vương, nên hành lễ gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Guard Infinity
05 Tháng ba, 2024 20:34
Hằng Hằng đi qua nơi này
13662
04 Tháng ba, 2024 11:16
thơ mà bác dịch như vậy thì thấy ngang quá….
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:40
từ chương 1 tới chương 63 chưa ra được sóc bắc nữa câu chương vừa thôi tác ơi
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:37
tự nhiên vào thanh lâu xàm hết 10 chương.lạc đề định câu chương à
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 13:22
bộ này đứa nào cũng não tàn, từ main đến nvp, hoàng tử với hoàng đế mà chả có tý phong phạm nào.
HamiHime
03 Tháng ba, 2024 11:48
con thẩm lạc nhạn phiền quá
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 11:43
thấy dịch nhiều đoạn thiếu dấu phẩy quá, đọc không ngắt nghỉ gì. Với cả bạn dịch mấy lời thoại nhân vật cảm giác nó cứ lê thê. Cỡ hoàng đế với đại thần thì họ nói phải ngắn gọn dứt khoát, chứ ai đời hoàng đế mà lại nói " ...nếu ko vào sẽ bị g·iết c·hết", nghe giống lời 1 ông thái giám truyền lời hơn.
volevominh
02 Tháng ba, 2024 21:51
nổ thêm chương nào bác ei
gTKzB72609
02 Tháng ba, 2024 15:13
** con Thẩm Lạc Nhạn khó chịu ***
Trần Vương
02 Tháng ba, 2024 11:42
Thứ 7, 02 tháng 03 năm 2024.
Thuốc
02 Tháng ba, 2024 02:00
Nghe giới thiệu sẽ edit xuôi tiếng việt là ưng bụng lắm, nhưng cái thể loại lsqs này toàn loanh quanh làm trò con bò bợ đít vua, xem chán vãi. Cái này có khác ko đạo hữu?
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Mọi lượt đọc, cmt, đề cử, tặng quà, đánh giá điều là một phần động lực để cho mình edit chương nhanh hơn ạ@@
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Dạ mình thật sự xin lỗi mọi người khi tốc độ của truyện này sẽ không như tất cả mọi truyện khác, một phần là mình vừa edit vừa đọc thứ hai là mình không ngắt chương, chỉnh sửa văn xuôi tiếng việt, dễ hiểu nên chậm, mong mọi người thông cảm…
Lãnh Sương
01 Tháng ba, 2024 20:12
Bản gốc bn chữ rồi bác
Mr Sảng Văn
01 Tháng ba, 2024 17:47
up liền luôn đi, chờ tối lâu lắm. 80 chương mới viết đánh giá đc
Bum
01 Tháng ba, 2024 17:40
Để tối nay mình rán đăng thêm 15c nữa :((
Mr Sảng Văn
01 Tháng ba, 2024 15:13
đủ chương đâu mà đánh giá ?
Bum
01 Tháng ba, 2024 13:25
Mình xin đánh giá bản dịch 5 sao với mọi người ơi! Cho mình có động lực dịch kĩ hơn ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK