Nhắm mắt!
Phải phá giải thử thách này trong khoảng thời gian chỉ bằng thời gian uống nửa chén trà?
Phát điên rồi sao!
Vân Tranh nhất định điên rồi!
Cái tên vô dụng này, may mắn thắng cược một lần, liền đắc ý quên mình!
Văn Đế tức đến run cả người, dồn ánh nhìn như muốn phun lửa vào Vân Tranh.
Vân Tranh cũng không cược vào việc quốc gia đại sự!
Với lần cược này, mạng sống là thứ đặt cược!
Đang nhắm mắt lại giải khối Rubik?
Sao tên này không nói luôn là mình có thể dùng tiên pháp để giải mới chịu?
Tên khốn này, hắn thật sự muốn c·hết sao?
Văn Đế tức giận đến mức sẽ đá hắn nếu không muốn làm bẽ mặt trước mặt sử giả Bắc Hoàn.
Thẩm Lạc Nhạn cũng vô cùng tức giận.
Bản thân Vân Tranh đã giúp Đại Càn khôi phục lãnh thổ bị mất bằng cách đánh cược, đó là một công lao bằng trời.
Kết quả là tên ngốc không coi ai ra gì này lại còn cược với qquốc sư Bắc Hoàn nữa cơ?
Hơn nữa còn cược mạng của mình vào đó!
Hắn không muốn tìm đường c·hết sao?
Nhắm mắt lại giải vật này, nghĩ thôi cũng thấy bất khả thi!
Thôi, thôi!
Đã muốn tìm đường c·hết vậy thì cứ tùy hắn.
Hắn c·hết thì mình không phải gả cho hắn.
Lúc này, vui mừng nhất không ai khác chính là đám người Vân Lệ.
Vốn dĩ họ còn lo lắng Vân Tranh lập nên công lao lớn như vậy, sau này lại được Văn Đế sủng ái.
Kết quả, Vân Tranh lại tự tìm đường c·hết.
Ha ha!
Giờ có vở kinch hay để xem rồi!
“Được!”
Sau thoáng mất hồn, Ban Bố vui vẻ đồng ý: “Lục hoàng tử muốn đánh cược, bản quốc sư đương nhiên phụng bồi!”
Nói rồi, Ban Bố không nhịn được cười lớn.
Lấy đao của họ cược mạng của hoàng tử Đại Càn, không lỗ!
Vân Tranh phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn còn đang muốn diệt trừ Vân Tranh.
Nghe tiếng cười của Ban Bố, sứ đoàn Bắc Hoàn cũng cười phá lên.
“Được! Vậy chúng ta một lời đã định.”
Vân Tranh đưa khối lập phương cho Ban Bố, “Quốc sư xáo đi, như vậy ngươi mới không nói bản điện hạ g·ian l·ận được.”
“Không vấn đề!”
Ban Bố cười lớn, “Lục hoàng tử quả nhiên là người quân tử!”
Quân tử?
Gọi là kẻ ngốc còn tạm được!
Thẩm Lạc Nhạn khinh thường trong lòng.
Trong lúc nói chuyện, Ban Bố nhanh chóng xáo khối lập phương, sau đó đưa cho Vân Tranh.
“Lão Lục!”
Văn Đế bỗng lên tiếng, quát Vân Tranh đang định bắt đầu lắp lại khối lập phương, mặt đầy băng giá nói: “Bây giờ ngươi hối hận, trẫm nể công lao trước đó của ngươi , không thưởng không phạt!”
Sắc mặt cảnh báo của Văn Đế rất nồng đậm.
“Lục điện hạ, đừng sĩ diện hão nữa!”
“Lục đệ, đủ rồi!”
“Đúng vậy, không phải lúc ngươi thể hiện rồi...”
Bách quan hồi thần cũng lần lượt lên tiếng can ngăn.
“Phụ hoàng yên tâm, thứ mà man di Bắc Hoàn học được, chỉ như móng vuốt thôi!”
Vân Tranh không lay động, thầm nhớ một hồi, nhắm mắt lại, "Quốc sư, thời gian có thể bắt đầu rồi!"
Lời nói vừa dứt, tay Vân Tranh đã nhanh chóng hoạt động.
“Được! Được!”
Ban Bố cười lớn, hai mắt chăm chăm nhìn chằm chằm vào mắt Vân Tranh, ngăn không cho Vân Tranh mở mắt g·ian l·ận.
Vân Lệ cố gắng nhịn không cười, trong lòng thầm chửi Vân Tranh là đồ ngu khoe khoang.
Muốn thể hiện thì muốn đến phát điên!
Cũng không biết mình họ gì rồi!
Ngay khi Vân Lệ trong lòng đang đắc chí, tay Vân Tranh đã dừng lại, rồi lại giơ khối lập phương lên.
Nhìn khối lập phương trong tay Vân Tranh, sắc mặt Ban Bố thay đổi, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Đám người Đại Càn lại lần nữa ngây người.
Liên tục có người xoa mắt của mình, muốn xem có phải mình đang mơ không.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ trước mắt đều cho thấy họ không hề nằm mơ.
Thẩm Lạc Nhạn trợn tròn mắt, không thể tin nhìn Vân Tranh.
Giải xong rồi!
Lại giải xong rồi!
Trời ạ!
Tuy rằng lần này tốc độ chậm hơn một chút so với vừa rồi, nhưng tuyệt đối không quá một nén nhang!
Nhắm mắt cũng có thể giải nhanh thứ này như vậy?
Hắn thành thạo đến mức nào?
“Quốc sư, bây giờ đã tin lời bản điện hạ nói chưa?”
Vân Tranh mở mắt, mỉm cười: “Ta nghĩ, quốc sư nên học lỏm từ triều đình của ta, nhưng lại không biết mình chỉ học được chút kiến thức cặn bã, đúng không?”
Nghe Vân Tranh nói, mặt Ban Bố lúc xanh lúc trắng, giống như bị người ta tát mạnh vào mặt.
Hắn rất muốn phản bác, nhưng không thể phản bác.
Sự thật đã bày ra trước mắt!
Thứ do chính tay mình làm ra, Vân Tranh nhắm mắt cũng lắp lại trong thời gian ngắn hơn hắn!
Hắn nói hắn không học lỏm, ai tin?
“Ha ha...”
Một tiếng cười sảng khoái khiến đám người đang ngây ra tỉnh lại.
Tiêu Vạn Cừu nhìn chằm chằm Ban Bố cười lớn: “Quốc sư à, quá khứ các ngươi học lỏm chút kiến thức cặn bã từ triều đình của ta, bây giờ còn mang khối lập phương đến khoe khoang ở triều đình của ta, chẳng phải là trò hề sao?”
Nghe Tiêu Vạn Cừu nói, mọi người ngẩn ra, rồi lại cùng nhau cười.
“Dụ Quốc Công nói rất đúng!”
“Đồ đệ còn muốn khảo nghiệm sư phụ, há chẳng phải trò hề sao?”
“Quốc sư à, Bắc Hoàn còn phải học hỏi nhiều lắm!”
“Dụ Quốc Công nói có lý...”
Vân Tranh lại một lần nữa thắng cược, mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Chỉ có Vân Lệ và phe phái của hắn là sắc mặt vẫn âm trầm, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười ra vẻ vui mừng.
C·hết tiệt!
Tên ngốc này nhắm mắt cũng sắp xếp lại được sao?
Đối mặt với sự chế nhạo của mọi người, trong lòng Ban Bố phẫn nộ ngút trời, gào thét dữ dội.
Cười sao! Cứ cười đi!
Các ngươi sẽ có lúc khóc!
Bắc Hoàn ta đã nuốt vào bụng thì còn có thể nhả ra hả?
Mơ đi!
Có bản lĩnh thì đi chiếm lại đất đai đi!
Hôm nay cứ để các ngươi vui vẻ đã!
Đợi chúng ta đạt được mục đích, hãy khiến các ngươi phải khóc!
“Được rồi, được rồi!”
Văn Đế giơ tay ngăn mọi người, trừng Vân Tranh một cái, rồi nhìn sang Ban Bố với vẻ vừa cười vừa không cười, “Quốc sư, ngươi có nguyện cược, phục tùng đúng như lời hứa?”
Ban Bố khẽ nghẹn, nghiến răng nói: “Đấng nam nhi Bắc Hoàn ta luôn giữ đúng lời hứa, đã cược với Lục hoàng tử thì đương nhiên sẽ nguyện cược, phục tùng lời hứa!”
Nói rồi, Ban Bố cởi đao của mình ra, rồi ra lệnh cho mọi người cũng cởi đao của mình ra.
Mặc dù những người trong sứ đoàn Bắc Hoàn có chút không tình nguyện, nhưng Ban Bố đã mở lời thì họ cũng không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn cởi đao của mình ra.
Thấy hành động của họ, mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Trước đó họ còn lo Ban Bố sẽ không nhận nợ!
Nguyện cược, phục tùng lời hứa thì tốt quá!
Nguyện cược, phục tùng lời hứa, Đại Càn có thể dễ dàng chiếm lại được đất đai!
Trời phù hộ Đại Càn!
Rất nhanh sau đó, sứ đoàn Bắc Hoàn đã cởi hết đao của mình, Cung Vệ ở bên trong điện vội vàng tiến lên thu đao trong tay họ.
“Khoan đã!”
Văn Đế ngăn viên thái giám thu đao của Ban Bố lại, “Đem cho trẫm xem!”
Cung Vệ nhận lệnh, vội vàng cung kính dâng đao của Ban Bố đến trước mặt Văn Đế.
“Keng...”
Văn Đế rút đao của Ban Bố ra xem, khinh thường nói: “Đao tốt của Bắc Hoàn, chỉ có vậy!”
Nói rồi, Văn Đế lại đưa cho Vân Tranh, “Trẫm thấy ngươi có vẻ rất thích lưỡi đao này, vậy thì trẫm ban lưỡi đao này cho ngươi!”
“Tạ phụ hoàng!”
Vân Tranh vui mừng nhận lấy lưỡi đao hình cong này.
Ha ha, ban đầu ta định lấy lưỡi đao này!
Không ngờ, ta còn chưa mở lời thì phụ hoàng đã ban cho ta!
Sảng khoái!
Lưỡi đao này không chỉ dùng để c·hém n·gười!
Nó cũng tương đương với tín vật của Ban Bố!
Sau này đi đến Sóc Bắc, có lẽ lưỡi đao này sẽ có thể dùng được!
“Được rồi!”
Văn Đế nhịn không được cười phá lên, lại vẫy tay với bách quan và hoàng thân, “Để mất công lâu như vậy, bây giờ đến lúc tiếp sứ đoàn Bắc Hoàn thôi!”
Nói xong, Văn Đế vỗ mạnh vào vai Vân Tranh, rồi nhanh chóng trở lại ngai vàng.
Cùng với việc Văn Đế lên ngôi, mọi người cũng trở về vị trí của mình.
Trái tim Vân Tranh tuy vui mừng, nhưng cũng có chút phiền muộn.
Hôm nay thể hiện quá mức rồi!
Nhưng sắp tới sẽ có rắc rối!
Vân Lệ và người Bắc Hoàn, e rằng đều muốn g·iết c·hết mình.
Phải nghĩ cách đối phó trước mới được!
“Sứ đoàn Bắc Hoàn diện kiến hoàng đế Đại Càn!”
Lúc này, thái giám ti lễ hô lớn.
Mọi người đều nhìn Ban Bố và sứ đoàn Bắc Hoàn.
Lần này, trộm gà không thành lại mất nắm thóc, mất cả chì lẫn chài rồi!
Mặt Ban Bố giật nhẹ, cố hít sâu một hơi, cắn răng quỳ xuống: “Quốc sư Bắc Hoàn, Ban Bố cùng sứ đoàn Bắc Hoàn, tham kiến hoàng đế Đại Càn!”
Phải phá giải thử thách này trong khoảng thời gian chỉ bằng thời gian uống nửa chén trà?
Phát điên rồi sao!
Vân Tranh nhất định điên rồi!
Cái tên vô dụng này, may mắn thắng cược một lần, liền đắc ý quên mình!
Văn Đế tức đến run cả người, dồn ánh nhìn như muốn phun lửa vào Vân Tranh.
Vân Tranh cũng không cược vào việc quốc gia đại sự!
Với lần cược này, mạng sống là thứ đặt cược!
Đang nhắm mắt lại giải khối Rubik?
Sao tên này không nói luôn là mình có thể dùng tiên pháp để giải mới chịu?
Tên khốn này, hắn thật sự muốn c·hết sao?
Văn Đế tức giận đến mức sẽ đá hắn nếu không muốn làm bẽ mặt trước mặt sử giả Bắc Hoàn.
Thẩm Lạc Nhạn cũng vô cùng tức giận.
Bản thân Vân Tranh đã giúp Đại Càn khôi phục lãnh thổ bị mất bằng cách đánh cược, đó là một công lao bằng trời.
Kết quả là tên ngốc không coi ai ra gì này lại còn cược với qquốc sư Bắc Hoàn nữa cơ?
Hơn nữa còn cược mạng của mình vào đó!
Hắn không muốn tìm đường c·hết sao?
Nhắm mắt lại giải vật này, nghĩ thôi cũng thấy bất khả thi!
Thôi, thôi!
Đã muốn tìm đường c·hết vậy thì cứ tùy hắn.
Hắn c·hết thì mình không phải gả cho hắn.
Lúc này, vui mừng nhất không ai khác chính là đám người Vân Lệ.
Vốn dĩ họ còn lo lắng Vân Tranh lập nên công lao lớn như vậy, sau này lại được Văn Đế sủng ái.
Kết quả, Vân Tranh lại tự tìm đường c·hết.
Ha ha!
Giờ có vở kinch hay để xem rồi!
“Được!”
Sau thoáng mất hồn, Ban Bố vui vẻ đồng ý: “Lục hoàng tử muốn đánh cược, bản quốc sư đương nhiên phụng bồi!”
Nói rồi, Ban Bố không nhịn được cười lớn.
Lấy đao của họ cược mạng của hoàng tử Đại Càn, không lỗ!
Vân Tranh phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn còn đang muốn diệt trừ Vân Tranh.
Nghe tiếng cười của Ban Bố, sứ đoàn Bắc Hoàn cũng cười phá lên.
“Được! Vậy chúng ta một lời đã định.”
Vân Tranh đưa khối lập phương cho Ban Bố, “Quốc sư xáo đi, như vậy ngươi mới không nói bản điện hạ g·ian l·ận được.”
“Không vấn đề!”
Ban Bố cười lớn, “Lục hoàng tử quả nhiên là người quân tử!”
Quân tử?
Gọi là kẻ ngốc còn tạm được!
Thẩm Lạc Nhạn khinh thường trong lòng.
Trong lúc nói chuyện, Ban Bố nhanh chóng xáo khối lập phương, sau đó đưa cho Vân Tranh.
“Lão Lục!”
Văn Đế bỗng lên tiếng, quát Vân Tranh đang định bắt đầu lắp lại khối lập phương, mặt đầy băng giá nói: “Bây giờ ngươi hối hận, trẫm nể công lao trước đó của ngươi , không thưởng không phạt!”
Sắc mặt cảnh báo của Văn Đế rất nồng đậm.
“Lục điện hạ, đừng sĩ diện hão nữa!”
“Lục đệ, đủ rồi!”
“Đúng vậy, không phải lúc ngươi thể hiện rồi...”
Bách quan hồi thần cũng lần lượt lên tiếng can ngăn.
“Phụ hoàng yên tâm, thứ mà man di Bắc Hoàn học được, chỉ như móng vuốt thôi!”
Vân Tranh không lay động, thầm nhớ một hồi, nhắm mắt lại, "Quốc sư, thời gian có thể bắt đầu rồi!"
Lời nói vừa dứt, tay Vân Tranh đã nhanh chóng hoạt động.
“Được! Được!”
Ban Bố cười lớn, hai mắt chăm chăm nhìn chằm chằm vào mắt Vân Tranh, ngăn không cho Vân Tranh mở mắt g·ian l·ận.
Vân Lệ cố gắng nhịn không cười, trong lòng thầm chửi Vân Tranh là đồ ngu khoe khoang.
Muốn thể hiện thì muốn đến phát điên!
Cũng không biết mình họ gì rồi!
Ngay khi Vân Lệ trong lòng đang đắc chí, tay Vân Tranh đã dừng lại, rồi lại giơ khối lập phương lên.
Nhìn khối lập phương trong tay Vân Tranh, sắc mặt Ban Bố thay đổi, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Đám người Đại Càn lại lần nữa ngây người.
Liên tục có người xoa mắt của mình, muốn xem có phải mình đang mơ không.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ trước mắt đều cho thấy họ không hề nằm mơ.
Thẩm Lạc Nhạn trợn tròn mắt, không thể tin nhìn Vân Tranh.
Giải xong rồi!
Lại giải xong rồi!
Trời ạ!
Tuy rằng lần này tốc độ chậm hơn một chút so với vừa rồi, nhưng tuyệt đối không quá một nén nhang!
Nhắm mắt cũng có thể giải nhanh thứ này như vậy?
Hắn thành thạo đến mức nào?
“Quốc sư, bây giờ đã tin lời bản điện hạ nói chưa?”
Vân Tranh mở mắt, mỉm cười: “Ta nghĩ, quốc sư nên học lỏm từ triều đình của ta, nhưng lại không biết mình chỉ học được chút kiến thức cặn bã, đúng không?”
Nghe Vân Tranh nói, mặt Ban Bố lúc xanh lúc trắng, giống như bị người ta tát mạnh vào mặt.
Hắn rất muốn phản bác, nhưng không thể phản bác.
Sự thật đã bày ra trước mắt!
Thứ do chính tay mình làm ra, Vân Tranh nhắm mắt cũng lắp lại trong thời gian ngắn hơn hắn!
Hắn nói hắn không học lỏm, ai tin?
“Ha ha...”
Một tiếng cười sảng khoái khiến đám người đang ngây ra tỉnh lại.
Tiêu Vạn Cừu nhìn chằm chằm Ban Bố cười lớn: “Quốc sư à, quá khứ các ngươi học lỏm chút kiến thức cặn bã từ triều đình của ta, bây giờ còn mang khối lập phương đến khoe khoang ở triều đình của ta, chẳng phải là trò hề sao?”
Nghe Tiêu Vạn Cừu nói, mọi người ngẩn ra, rồi lại cùng nhau cười.
“Dụ Quốc Công nói rất đúng!”
“Đồ đệ còn muốn khảo nghiệm sư phụ, há chẳng phải trò hề sao?”
“Quốc sư à, Bắc Hoàn còn phải học hỏi nhiều lắm!”
“Dụ Quốc Công nói có lý...”
Vân Tranh lại một lần nữa thắng cược, mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Chỉ có Vân Lệ và phe phái của hắn là sắc mặt vẫn âm trầm, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười ra vẻ vui mừng.
C·hết tiệt!
Tên ngốc này nhắm mắt cũng sắp xếp lại được sao?
Đối mặt với sự chế nhạo của mọi người, trong lòng Ban Bố phẫn nộ ngút trời, gào thét dữ dội.
Cười sao! Cứ cười đi!
Các ngươi sẽ có lúc khóc!
Bắc Hoàn ta đã nuốt vào bụng thì còn có thể nhả ra hả?
Mơ đi!
Có bản lĩnh thì đi chiếm lại đất đai đi!
Hôm nay cứ để các ngươi vui vẻ đã!
Đợi chúng ta đạt được mục đích, hãy khiến các ngươi phải khóc!
“Được rồi, được rồi!”
Văn Đế giơ tay ngăn mọi người, trừng Vân Tranh một cái, rồi nhìn sang Ban Bố với vẻ vừa cười vừa không cười, “Quốc sư, ngươi có nguyện cược, phục tùng đúng như lời hứa?”
Ban Bố khẽ nghẹn, nghiến răng nói: “Đấng nam nhi Bắc Hoàn ta luôn giữ đúng lời hứa, đã cược với Lục hoàng tử thì đương nhiên sẽ nguyện cược, phục tùng lời hứa!”
Nói rồi, Ban Bố cởi đao của mình ra, rồi ra lệnh cho mọi người cũng cởi đao của mình ra.
Mặc dù những người trong sứ đoàn Bắc Hoàn có chút không tình nguyện, nhưng Ban Bố đã mở lời thì họ cũng không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn cởi đao của mình ra.
Thấy hành động của họ, mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Trước đó họ còn lo Ban Bố sẽ không nhận nợ!
Nguyện cược, phục tùng lời hứa thì tốt quá!
Nguyện cược, phục tùng lời hứa, Đại Càn có thể dễ dàng chiếm lại được đất đai!
Trời phù hộ Đại Càn!
Rất nhanh sau đó, sứ đoàn Bắc Hoàn đã cởi hết đao của mình, Cung Vệ ở bên trong điện vội vàng tiến lên thu đao trong tay họ.
“Khoan đã!”
Văn Đế ngăn viên thái giám thu đao của Ban Bố lại, “Đem cho trẫm xem!”
Cung Vệ nhận lệnh, vội vàng cung kính dâng đao của Ban Bố đến trước mặt Văn Đế.
“Keng...”
Văn Đế rút đao của Ban Bố ra xem, khinh thường nói: “Đao tốt của Bắc Hoàn, chỉ có vậy!”
Nói rồi, Văn Đế lại đưa cho Vân Tranh, “Trẫm thấy ngươi có vẻ rất thích lưỡi đao này, vậy thì trẫm ban lưỡi đao này cho ngươi!”
“Tạ phụ hoàng!”
Vân Tranh vui mừng nhận lấy lưỡi đao hình cong này.
Ha ha, ban đầu ta định lấy lưỡi đao này!
Không ngờ, ta còn chưa mở lời thì phụ hoàng đã ban cho ta!
Sảng khoái!
Lưỡi đao này không chỉ dùng để c·hém n·gười!
Nó cũng tương đương với tín vật của Ban Bố!
Sau này đi đến Sóc Bắc, có lẽ lưỡi đao này sẽ có thể dùng được!
“Được rồi!”
Văn Đế nhịn không được cười phá lên, lại vẫy tay với bách quan và hoàng thân, “Để mất công lâu như vậy, bây giờ đến lúc tiếp sứ đoàn Bắc Hoàn thôi!”
Nói xong, Văn Đế vỗ mạnh vào vai Vân Tranh, rồi nhanh chóng trở lại ngai vàng.
Cùng với việc Văn Đế lên ngôi, mọi người cũng trở về vị trí của mình.
Trái tim Vân Tranh tuy vui mừng, nhưng cũng có chút phiền muộn.
Hôm nay thể hiện quá mức rồi!
Nhưng sắp tới sẽ có rắc rối!
Vân Lệ và người Bắc Hoàn, e rằng đều muốn g·iết c·hết mình.
Phải nghĩ cách đối phó trước mới được!
“Sứ đoàn Bắc Hoàn diện kiến hoàng đế Đại Càn!”
Lúc này, thái giám ti lễ hô lớn.
Mọi người đều nhìn Ban Bố và sứ đoàn Bắc Hoàn.
Lần này, trộm gà không thành lại mất nắm thóc, mất cả chì lẫn chài rồi!
Mặt Ban Bố giật nhẹ, cố hít sâu một hơi, cắn răng quỳ xuống: “Quốc sư Bắc Hoàn, Ban Bố cùng sứ đoàn Bắc Hoàn, tham kiến hoàng đế Đại Càn!”