Một bữa tiệc tân gia không một bóng khách đến đã giúp Vân Tranh kiếm được một món hời khổng lồ.
Văn Đế mặc dù vì việc nước mà không đích thân đến nhưng vẫn sai người mang quà tới tặng.
Văn Đế tặng quà rồi thì các hoàng tử, công chúa đương nhiên cũng không thể không tặng quà.
Còn rất nhiều người khác mà Vân Tranh không gửi thư mời cũng sai người mang quà đến tặng.
Ước tính sơ sài thì những món quà này cũng giá trị đến mười vạn lạng bạc.
Vấn đề đau đầu hiện giờ là làm sao biến những món đồ này thành tiền mặt được.
Đầu tiên là nhận quà, ngay hôm sau bán luôn, nếu tin tức này mà lan truyền ra ngoài thì cũng không hay ho gì.
Vân Tranh nghĩ đến nửa đêm mà vẫn không nghĩ ra lý do hợp lý nào để biến chúng thành tiền mặt, cuối cùng đành lười biếng không muốn nghĩ nữa.
Dù sao cũng sẽ còn nhận được quà vào lúc thành thân.
Đến lúc đó, tiện thể nghĩ cách biến tất cả thành tiền mặt luôn cũng được.
Đêm khuya, trong hoàng cung.
"Bên lão lục thế nào?"
Văn Đế cho lui hết người hầu hạ, chỉ gọi riêng Ảnh Vệ vào để hỏi.
Ảnh Vệ trả lời: "Tất cả các quan viên trong triều cơ bản đều đã tặng lễ, nhưng ngoài Lục hoàng tử phi ra không có ai đến tận nơi chúc mừng cả."
"Lão lục phản ứng thế nào?"
Văn Đế hỏi lại.
Ảnh Vệ đáp: "Nghe người trong phủ kể rằng, tâm trạng của Lục điện hạ có vẻ không được tốt lắm, trưa nay còn không muốn ăn cơm, ngồi một mình ở hậu viện mất rất lâu."
“Ai......”
Nghe vậy, Văn Đế không kìm được mà thở dài một tiếng.
Thằng bé này, sao lại xoay ra nông nỗi thế này?
Rõ ràng là biết sẽ chẳng có ai đến tận nơi chúc mừng mà vẫn gửi đi nhiều thư mời như vậy.
Đúng là đã làm đủ lễ nghĩa rồi.
Nhưng rốt cuộc thì người khó chịu nhất vẫn là bản thân mình thôi sao?
Ảnh Vệ im lặng một lát, rồi lại nói: "Thánh thượng, còn một chuyện nữa."
"Nói!"
"Hôm kia Lục điện hạ đến Thẩm Gia thăm hỏi, tình cờ gặp được Kỵ Đô Úy Tả Truân Vệ là Viên Khuê, định xông vào học cưỡi ngựa với Viên Khuê nhưng Viên Khuê lại hất ngài ấy ngã khỏi lưng ngựa, còn ngay tại chỗ cười phá lên..."
"Viên Khuê? Con trai của Viên Tông?"
"Vâng!"
Trong nháy mắt, mắt Văn Đế lóe lên hàn quang.
Im lặng một lát, Văn Đế lại hỏi: "Viên Tông nói thế nào?"
Ảnh Vệ lập tức trả lời: "Viên Tông đã dẫn Viên Khuê đến phủ của Lục điện hạ để xin lỗi..."
Vì vậy, toàn bộ quá trình xin lỗi của cha con Viên Khuê đã được kể lại một cách chi tiết.
Nghe xong lời Ảnh Vệ nói, Văn Đế khẽ sửng sốt.
Để Viên Tông thay mình viết thư mời?
Còn đổi cả con tuấn mã của cha con Viên Tông đi, khiến cha con Viên Tông phải chịu lỗ tức tưởi?
Đây có vẻ giống như một chuyện mà lão lục có thể làm không?
Im lặng một lát, Văn Đế lại hỏi: "Lão lục làm vậy, là cố ý hay vô ý?"
"Có vẻ như là vô ý."
Ảnh Vệ đáp: "Lục điện hạ nhờ Viên Tông thay mình viết thư mời là vì chữ của mình không đẹp, còn đổi ngựa với cha con Viên Tông là vì Lục điện hạ mới vừa dọn đến phủ, căn bản không nhận ra con ngựa đó là của cha con Viên Khuê..."
"..."
Nghe Ảnh Vệ nói vậy, mặt Văn Đế giật giật.
Hắn vừa thấy sự việc này buồn cười vừa cảm thấy nhi tử của mình thật uổng quá.
Văn Đế âm thầm suy nghĩ hồi lâu, rồi ra lệnh cho Ảnh Vệ: "Tìm cơ hội nào đó đánh Viên Khuê một trận thật nhừ xương! Đừng để lộ thân phận là được!"
"Hả?"
Ảnh Vệ thất lễ trước mặt bệ giá, kinh ngạc nhìn Văn Đế.
Ngầm đánh Viên Khuê một trận?
Đây... Đây không giống như một chuyện mà Văn Đế có thể làm.
"Hả cái gì?"
Văn Đế trừng mắt nhìn Ảnh Vệ, "Làm theo lệnh đi!"
Viên Khuê hất con trai hắn ngã khỏi lưng ngựa, với tính tình của hắn thì hắn phải cho Viên Khuê ăn vài chục gậy lớn mới được.
Nhưng vì Vân Tranh đã nhận quà của cha con Viên Tông rồi nên hắn không tiện trừng phạt Viên Khuê nữa.
Nhưng trong bụng hắn vẫn tức tối, đành phải cử người âm thầm xử lý Viên Khuê một trận.
Ảnh Vệ nhận lệnh, cung kính cáo lui.
Đợi Ảnh Vệ đi rồi, Văn Đế lại thầm mắng: "Thứ vô dụng này! Bị hất ngã khỏi lưng ngựa cũng không dám nổi giận! Trẫm sao lại sinh ra thứ vứt đi này chứ?"
Mắng Vân Tranh một hồi lâu, Văn Đế lại xoa xoa thái dương không ngừng.
Sứ đoàn Bắc Hoàn sẽ đến đế đô trong vòng chậm nhất là hai ngày nữa.
Hòa hay chiến, đến bây giờ vẫn chưa quyết định được.
Không muốn đánh mà cũng không có khả năng đánh!
Quân lực thua xa Bắc Hoàn, loạn Thái tử vẫn chưa hoàn toàn dập tắt.
Lấy gì mà đánh chứ?
Nhưng việc cấp lương thực cho Bắc Hoàn thì hắn thật sự không nuốt nổi cục tức này.
Đau đầu, vô cùng đau đầu!
Văn Đế cứ suy tính như vậy cho đến khi trời gần sáng mới hạ quyết tâm.
Cứ cho đi!
Không cho bây giờ, đợi khi đại quân Bắc Hoàn đến c·ướp thì không chỉ không giữ được lương thực, mà ngay cả lãnh thổ của Đại Càn cũng không giữ được!
Thậm chí còn làm lung lay đến nền móng của Đại Càn!
Giải quyết ổn định nội bộ của Đại Càn trước, thêm vài năm nữa, rồi sẽ tìm Bắc Hoàn báo thù!
...
Hai ngày sau, buổi chiều.
Vân Tranh vừa mua được một nha đầu suýt bị người cha mê cờ bạc của nàng bán vào thanh lâu, thì người trong cung đã đến.
"Thánh thượng tối nay sẽ thiết yến ở Vạn Thọ Cung để chiêu đãi sứ đoàn Bắc Hoàn, mời Lục điện hạ dẫn Lục hoàng tử phi đến dự yến đúng giờ."
"Được thôi, làm phiền công công rồi!"
Vân Tranh đáp ứng, lại bảo người thưởng tiền cho công công đã đến truyền đạt tin tức.
Sau khi nhận được tiền thưởng, công công cung kính bái tạ, vui vẻ rời đi.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ gọi là Tân Sanh, Tân của vất vả, Sanh của trúc sanh! Mang ý nghĩa là tái sinh!"
"Đa tạ điện hạ đã ban tên!"
"Được rồi, dẫn nàng đi tắm rửa một chút đi!"
Vân Tranh dặn dò một nha hoàn khác trong phủ một tiếng rồi dẫn theo Cao Cáp rời đi.
Rất nhanh sau đó, Cao Cáp đã lái xe ngựa đến Thẩm Gia.
Lần này, Thẩm phu nhân không viện cớ bị bệnh để không gặp hắn.
Lúc vào phòng, Vân Tranh cố ý liếc nhìn Diệp Tử một cái, thấy Diệp Tử cũng đang nhìn mình mỉm cười đầy ẩn ý.
Vân Tranh khẽ chớp mắt về phía nàng, đáp lại bằng nụ cười ngầm hiểu ý.
Xem ra, Diệp Tử đã đọc được tín hiệu mà hắn sai Thẩm Lạc Ngạn chuyển đến cho nàng rồi.
Quả là một nữ nhân thông minh!
Có hy vọng thu phục về dưới trướng!
Sau một hồi chào hỏi đơn giản, Vân Tranh nói rõ mục đích đến của mình.
Thẩm Lạc Ngạn mặc dù không tình nguyện nhưng đây là yêu cầu của Văn Đế, nàng không thể từ chối được, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
"Tối nay ta đến đó chỉ để mất mặt cho ngươi thôi!"
Trong xe ngựa, Thẩm Lạc Ngạn giữ khoảng cách với Vân Tranh, mặt mũi cau có.
Tối nay đến dự tiệc chắc chắn đều là các hoàng tử, công chúa và các trọng thần trong triều.
Nàng đi dự tiệc cùng Vân Tranh chỉ toàn bị chê cười mà thôi!
Nàng không tin Vân Tranh đang nhẫn nhịn chịu đựng đâu!
Một hoàng tử thảm hại không có căn cơ và quyền thế, dẫu có nhẫn nhịn chịu đựng thì có ích gì chứ?
Chẳng lẽ hắn ta còn có thể lên trời được chắc?
Nhị tẩu chỉ đang nói giúp Vân Tranh, muốn nàng chấp nhận hắn ta sớm một chút thôi!
"Chúng ta ăn nhiều vào, nói ít thôi."
Vân Tranh cười nói tùy ý, "Ăn no uống đủ rồi thì đi."
Hắn còn chẳng muốn tham gia đây!
Lại vừa gò bó vừa phải đấu đá với người khác, mệt lắm!
Nhưng Văn Đế đã sai người đến truyền lời rồi, hắn không đi cũng không được.
"Ăn no?"
Thẩm Lạc Ngạn chu cái mõ, hừ lạnh nói: "Ta thấy là ăn một bụng ấm ức còn đúng hơn!"
"Vậy ngươi cứ thoải mái đi."
Vân Tranh vẫn tỏ ra vẻ bình thản, "Người khác mà có chê cười ngươi, ngươi cứ coi như họ đang đánh rắm cho rồi!"
"Ta không có bản lĩnh chịu nhịn như ngươi!" Thẩm Lạc Ngạn châm chọc.
"Vậy ngươi chỉ cần tùy theo bản tính của mình thôi."
Vân Tranh nhún vai, "Nếu ngươi có mệnh hệ gì, Phụ hoàng sẽ lại ban hôn cho ta! Dù sao ta cũng là người phải c·hết trên chiến trường, ngươi có gây chuyện gì đi chăng nữa cũng liên lụy gì đến ta đâu!"
"Ngươi..."
Thẩm lạc Ngạn hơi nghẹn lời, trong nháy mắt tức giận đến mức nói không nên lời.
Nàng đột nhiên phát hiện ra, mặc dù tên vô dụng này không có một chút bản lĩnh nào, nhưng lời ăn tiếng nói lại có thể khiến người ta tức đến mức thổ huyết.
Vân Tranh nhắm mắt lại, cười mà không nói.
Hắn chỉ mong người khác chế giễu mình thôi!
Hôm nay, nếu người khác không chế giễu hắn, hắn sẽ phải tự tiến tới làm trò.
Hắn còn trông cậy vào các hoàng huynh giúp đỡ mình nữa đây!
Văn Đế mặc dù vì việc nước mà không đích thân đến nhưng vẫn sai người mang quà tới tặng.
Văn Đế tặng quà rồi thì các hoàng tử, công chúa đương nhiên cũng không thể không tặng quà.
Còn rất nhiều người khác mà Vân Tranh không gửi thư mời cũng sai người mang quà đến tặng.
Ước tính sơ sài thì những món quà này cũng giá trị đến mười vạn lạng bạc.
Vấn đề đau đầu hiện giờ là làm sao biến những món đồ này thành tiền mặt được.
Đầu tiên là nhận quà, ngay hôm sau bán luôn, nếu tin tức này mà lan truyền ra ngoài thì cũng không hay ho gì.
Vân Tranh nghĩ đến nửa đêm mà vẫn không nghĩ ra lý do hợp lý nào để biến chúng thành tiền mặt, cuối cùng đành lười biếng không muốn nghĩ nữa.
Dù sao cũng sẽ còn nhận được quà vào lúc thành thân.
Đến lúc đó, tiện thể nghĩ cách biến tất cả thành tiền mặt luôn cũng được.
Đêm khuya, trong hoàng cung.
"Bên lão lục thế nào?"
Văn Đế cho lui hết người hầu hạ, chỉ gọi riêng Ảnh Vệ vào để hỏi.
Ảnh Vệ trả lời: "Tất cả các quan viên trong triều cơ bản đều đã tặng lễ, nhưng ngoài Lục hoàng tử phi ra không có ai đến tận nơi chúc mừng cả."
"Lão lục phản ứng thế nào?"
Văn Đế hỏi lại.
Ảnh Vệ đáp: "Nghe người trong phủ kể rằng, tâm trạng của Lục điện hạ có vẻ không được tốt lắm, trưa nay còn không muốn ăn cơm, ngồi một mình ở hậu viện mất rất lâu."
“Ai......”
Nghe vậy, Văn Đế không kìm được mà thở dài một tiếng.
Thằng bé này, sao lại xoay ra nông nỗi thế này?
Rõ ràng là biết sẽ chẳng có ai đến tận nơi chúc mừng mà vẫn gửi đi nhiều thư mời như vậy.
Đúng là đã làm đủ lễ nghĩa rồi.
Nhưng rốt cuộc thì người khó chịu nhất vẫn là bản thân mình thôi sao?
Ảnh Vệ im lặng một lát, rồi lại nói: "Thánh thượng, còn một chuyện nữa."
"Nói!"
"Hôm kia Lục điện hạ đến Thẩm Gia thăm hỏi, tình cờ gặp được Kỵ Đô Úy Tả Truân Vệ là Viên Khuê, định xông vào học cưỡi ngựa với Viên Khuê nhưng Viên Khuê lại hất ngài ấy ngã khỏi lưng ngựa, còn ngay tại chỗ cười phá lên..."
"Viên Khuê? Con trai của Viên Tông?"
"Vâng!"
Trong nháy mắt, mắt Văn Đế lóe lên hàn quang.
Im lặng một lát, Văn Đế lại hỏi: "Viên Tông nói thế nào?"
Ảnh Vệ lập tức trả lời: "Viên Tông đã dẫn Viên Khuê đến phủ của Lục điện hạ để xin lỗi..."
Vì vậy, toàn bộ quá trình xin lỗi của cha con Viên Khuê đã được kể lại một cách chi tiết.
Nghe xong lời Ảnh Vệ nói, Văn Đế khẽ sửng sốt.
Để Viên Tông thay mình viết thư mời?
Còn đổi cả con tuấn mã của cha con Viên Tông đi, khiến cha con Viên Tông phải chịu lỗ tức tưởi?
Đây có vẻ giống như một chuyện mà lão lục có thể làm không?
Im lặng một lát, Văn Đế lại hỏi: "Lão lục làm vậy, là cố ý hay vô ý?"
"Có vẻ như là vô ý."
Ảnh Vệ đáp: "Lục điện hạ nhờ Viên Tông thay mình viết thư mời là vì chữ của mình không đẹp, còn đổi ngựa với cha con Viên Tông là vì Lục điện hạ mới vừa dọn đến phủ, căn bản không nhận ra con ngựa đó là của cha con Viên Khuê..."
"..."
Nghe Ảnh Vệ nói vậy, mặt Văn Đế giật giật.
Hắn vừa thấy sự việc này buồn cười vừa cảm thấy nhi tử của mình thật uổng quá.
Văn Đế âm thầm suy nghĩ hồi lâu, rồi ra lệnh cho Ảnh Vệ: "Tìm cơ hội nào đó đánh Viên Khuê một trận thật nhừ xương! Đừng để lộ thân phận là được!"
"Hả?"
Ảnh Vệ thất lễ trước mặt bệ giá, kinh ngạc nhìn Văn Đế.
Ngầm đánh Viên Khuê một trận?
Đây... Đây không giống như một chuyện mà Văn Đế có thể làm.
"Hả cái gì?"
Văn Đế trừng mắt nhìn Ảnh Vệ, "Làm theo lệnh đi!"
Viên Khuê hất con trai hắn ngã khỏi lưng ngựa, với tính tình của hắn thì hắn phải cho Viên Khuê ăn vài chục gậy lớn mới được.
Nhưng vì Vân Tranh đã nhận quà của cha con Viên Tông rồi nên hắn không tiện trừng phạt Viên Khuê nữa.
Nhưng trong bụng hắn vẫn tức tối, đành phải cử người âm thầm xử lý Viên Khuê một trận.
Ảnh Vệ nhận lệnh, cung kính cáo lui.
Đợi Ảnh Vệ đi rồi, Văn Đế lại thầm mắng: "Thứ vô dụng này! Bị hất ngã khỏi lưng ngựa cũng không dám nổi giận! Trẫm sao lại sinh ra thứ vứt đi này chứ?"
Mắng Vân Tranh một hồi lâu, Văn Đế lại xoa xoa thái dương không ngừng.
Sứ đoàn Bắc Hoàn sẽ đến đế đô trong vòng chậm nhất là hai ngày nữa.
Hòa hay chiến, đến bây giờ vẫn chưa quyết định được.
Không muốn đánh mà cũng không có khả năng đánh!
Quân lực thua xa Bắc Hoàn, loạn Thái tử vẫn chưa hoàn toàn dập tắt.
Lấy gì mà đánh chứ?
Nhưng việc cấp lương thực cho Bắc Hoàn thì hắn thật sự không nuốt nổi cục tức này.
Đau đầu, vô cùng đau đầu!
Văn Đế cứ suy tính như vậy cho đến khi trời gần sáng mới hạ quyết tâm.
Cứ cho đi!
Không cho bây giờ, đợi khi đại quân Bắc Hoàn đến c·ướp thì không chỉ không giữ được lương thực, mà ngay cả lãnh thổ của Đại Càn cũng không giữ được!
Thậm chí còn làm lung lay đến nền móng của Đại Càn!
Giải quyết ổn định nội bộ của Đại Càn trước, thêm vài năm nữa, rồi sẽ tìm Bắc Hoàn báo thù!
...
Hai ngày sau, buổi chiều.
Vân Tranh vừa mua được một nha đầu suýt bị người cha mê cờ bạc của nàng bán vào thanh lâu, thì người trong cung đã đến.
"Thánh thượng tối nay sẽ thiết yến ở Vạn Thọ Cung để chiêu đãi sứ đoàn Bắc Hoàn, mời Lục điện hạ dẫn Lục hoàng tử phi đến dự yến đúng giờ."
"Được thôi, làm phiền công công rồi!"
Vân Tranh đáp ứng, lại bảo người thưởng tiền cho công công đã đến truyền đạt tin tức.
Sau khi nhận được tiền thưởng, công công cung kính bái tạ, vui vẻ rời đi.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ gọi là Tân Sanh, Tân của vất vả, Sanh của trúc sanh! Mang ý nghĩa là tái sinh!"
"Đa tạ điện hạ đã ban tên!"
"Được rồi, dẫn nàng đi tắm rửa một chút đi!"
Vân Tranh dặn dò một nha hoàn khác trong phủ một tiếng rồi dẫn theo Cao Cáp rời đi.
Rất nhanh sau đó, Cao Cáp đã lái xe ngựa đến Thẩm Gia.
Lần này, Thẩm phu nhân không viện cớ bị bệnh để không gặp hắn.
Lúc vào phòng, Vân Tranh cố ý liếc nhìn Diệp Tử một cái, thấy Diệp Tử cũng đang nhìn mình mỉm cười đầy ẩn ý.
Vân Tranh khẽ chớp mắt về phía nàng, đáp lại bằng nụ cười ngầm hiểu ý.
Xem ra, Diệp Tử đã đọc được tín hiệu mà hắn sai Thẩm Lạc Ngạn chuyển đến cho nàng rồi.
Quả là một nữ nhân thông minh!
Có hy vọng thu phục về dưới trướng!
Sau một hồi chào hỏi đơn giản, Vân Tranh nói rõ mục đích đến của mình.
Thẩm Lạc Ngạn mặc dù không tình nguyện nhưng đây là yêu cầu của Văn Đế, nàng không thể từ chối được, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
"Tối nay ta đến đó chỉ để mất mặt cho ngươi thôi!"
Trong xe ngựa, Thẩm Lạc Ngạn giữ khoảng cách với Vân Tranh, mặt mũi cau có.
Tối nay đến dự tiệc chắc chắn đều là các hoàng tử, công chúa và các trọng thần trong triều.
Nàng đi dự tiệc cùng Vân Tranh chỉ toàn bị chê cười mà thôi!
Nàng không tin Vân Tranh đang nhẫn nhịn chịu đựng đâu!
Một hoàng tử thảm hại không có căn cơ và quyền thế, dẫu có nhẫn nhịn chịu đựng thì có ích gì chứ?
Chẳng lẽ hắn ta còn có thể lên trời được chắc?
Nhị tẩu chỉ đang nói giúp Vân Tranh, muốn nàng chấp nhận hắn ta sớm một chút thôi!
"Chúng ta ăn nhiều vào, nói ít thôi."
Vân Tranh cười nói tùy ý, "Ăn no uống đủ rồi thì đi."
Hắn còn chẳng muốn tham gia đây!
Lại vừa gò bó vừa phải đấu đá với người khác, mệt lắm!
Nhưng Văn Đế đã sai người đến truyền lời rồi, hắn không đi cũng không được.
"Ăn no?"
Thẩm Lạc Ngạn chu cái mõ, hừ lạnh nói: "Ta thấy là ăn một bụng ấm ức còn đúng hơn!"
"Vậy ngươi cứ thoải mái đi."
Vân Tranh vẫn tỏ ra vẻ bình thản, "Người khác mà có chê cười ngươi, ngươi cứ coi như họ đang đánh rắm cho rồi!"
"Ta không có bản lĩnh chịu nhịn như ngươi!" Thẩm Lạc Ngạn châm chọc.
"Vậy ngươi chỉ cần tùy theo bản tính của mình thôi."
Vân Tranh nhún vai, "Nếu ngươi có mệnh hệ gì, Phụ hoàng sẽ lại ban hôn cho ta! Dù sao ta cũng là người phải c·hết trên chiến trường, ngươi có gây chuyện gì đi chăng nữa cũng liên lụy gì đến ta đâu!"
"Ngươi..."
Thẩm lạc Ngạn hơi nghẹn lời, trong nháy mắt tức giận đến mức nói không nên lời.
Nàng đột nhiên phát hiện ra, mặc dù tên vô dụng này không có một chút bản lĩnh nào, nhưng lời ăn tiếng nói lại có thể khiến người ta tức đến mức thổ huyết.
Vân Tranh nhắm mắt lại, cười mà không nói.
Hắn chỉ mong người khác chế giễu mình thôi!
Hôm nay, nếu người khác không chế giễu hắn, hắn sẽ phải tự tiến tới làm trò.
Hắn còn trông cậy vào các hoàng huynh giúp đỡ mình nữa đây!