• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Nhiên ôm má mình cười gằn: “Được, cậu bây giờ đối xử với ân nhân cứu mạng mình như thế sao?”

Dịch Hoài Tự thực sự phát cáu với Lưu Nhiên. Người đàn bà này từ đầu tới cuối luôn đứng ở phía sau để thao túng mọi chuyện. Nhân tiện hôm nay ông ta cũng giải quyết xong tất cả mọi chuyện, từ hận thù quá khứ cho tới hiện tại.

“Ân nhân? Cô thực sự nghĩ rằng mọi chuyện cô làm tôi không biết chút nào thật sao? Nếu như không phải cô ép chết Từ Giai, nếu như không phải cô ở một bên khích tướng tôi, tôi sẽ làm những chuyện đáng xấu hổ và dơ bẩn kia với cô ấy sao?” Dịch Hoài Tự vừa nói vừa dồn Lưu Nhiên vào chân tường. Người hầu gần đó cũng bị ông ta quát lui hết ra ngoài. Hiện tại chỗ này chỉ còn lại Dịch Hoài Tự và Lưu Nhiên.

“Cậu thực sự đổ hết tội lỗi lên người tôi? Chuyện là do cậu làm, bây giờ lại nói tôi xúi giục… Nực cười…”

Dịch Hoài Tự nắm tóc Lưu Nhiên kéo xuống áp thật chặt vào phía tường. Ông ta cười lớn, tròng mắt cũng đỏ rực lên.

“Đến tận lúc này rồi cô còn cãi cố? Nếu không phải tại cô, mọi chuyện bây giờ cũng không đi vào ngõ cụt thế này. Cuộc đời Dịch Hoài Tự tôi hối hận nhất là biết tới người phụ nữ độc ác như cô…”

Trái với gương mặt tức giận kia Lưu Nhiên lại càng cười lớn, bà ta lúc này thực sự có vấn đề rồi. Dịch Hoài Tự càng phát điên thì Lưu Nhiên lại càng được đà đắc ý. Bà ta trợn mắt nhìn Dịch Hoài Tự, sau cùng phun ra một câu: “Vẫn chưa đủ đâu, con gái của ả đàn bà kia giờ này… Bùm… đã banh xác rồi…”

Dịch Hoài Tự nghe xong bà ta nói gương mặt từ đỏ ngầu vì tức giận ngay sau đó liền trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn Lưu Nhiên như vô cùng hốt hoảng. Ông ta bỏ tay đang nắm lấy tóc Lưu Nhiên ra, cả người ngã ngồi dưới đất: “Cô… cô lừa tôi đúng không?”

Giọng Dịch Hoài Tự có chút khản đi, ông ta vội đứng dậy chạy ra ngoài định lái một vòng xe đi tới sân bay, nhưng chân còn chưa đi ra được thì bên trong nhà, trên chiếc ti vi lớn đã bắt đầu phát một đoạn phóng sự.

“Tại sân bay Duy Hòa vừa mới xảy ra một vụ nổ máy bay. Chiếc máy bay mang số hiệu Th01 đã phát nổ ngay sau khi cất cánh được mười phút. Bây giờ chúng tôi đang tích cực tìm kiếm các mảnh vỡ của máy bay, đồng thời tìm kiếm danh sách những nạn nhân bị thiệt mạng trong vụ nổ đó. Còn vì sao máy bay lại phát nổ, cảnh sát và các bên liên quan đang tích cực điều tra…”

Ngay sau khi nghe được âm thanh phát ra từ bên trong, cả người Dịch Hoài Tự như vô lực. Ông ta không thể tin nổi vào những điều mình vừa nghe thấy. Lưu Nhiên chứng kiến cảnh tượng đó bất ngờ lại cười điên dại thêm nữa. Nụ cười đem theo sự chế giễu và thỏa mãn.

Dịch Hoài Tự chạy lại hét lên túm lấy cổ áo của người đàn bà kia: “Tại sao cô lại làm thế? Sao cô lại có thể độc ác đến nỗi giết hại cả những người vô tội…”

Tiếng của Dịch Hoài Tự vọng lại, giọng nói gào thét mang theo rất nhiều đau khổ và dằn vặt. Hai người bọn họ giằng co qua lại cho tới khi Dịch Tư Nghiêm xuất hiện.



Dịch Tư Nghiêm bước từng bước chân nhanh chóng tiền về chỗ của Dịch Hoài Tự kéo ông ta ra khỏi người Lưu Nhiên. Anh cất tiếng hỏi: “Châu Liên đâu rồi? Chú giấu cô ấy đâu rồi?”

Nghe tới câu hỏi kia Dịch Hoài Tự chợt nở một nụ cười đắng chát. Ông ta cười gằn thành từng tiếng: “Chết rồi, chết không thấy xác…”

Sau đó tay của Dịch Hoài Tự chợt chỉ về phía Lưu Nhiên: “Là do người đàn bà độc ác này hại chết…”

Dịch Tư Nghiêm như không tin tưởng vào những lời mình vừa được nghe. Anh hờ hững hỏi: “Chú… nói đùa đúng không?”

Dịch Hoài Tự nhìn dáng vẻ của Dịch Tư Nghiêm bây giờ tâm can ông ta càng hiểu sự đau đớn tột cùng đó như thế nào. Dịch Tư Nghiêm sau cùng chỉ nhận được một sự im lặng như ngầm thừa nhận tất cả mọi chuyện đều chính là sự thật.

Cả người anh như chết lặng, trong đầu anh hiện lên rất nhiều kí ức về Châu Liên. Có tiếng cười, tiếng gào khóc vào cái ngày đó làm anh vô cùng thương tâm. Tay anh bỏ Dịch Hoài Tự chậm rãi đứng dậy. Đôi mắt căm hận nhìn về phía Lưu Nhiên hỏi một lần nữa: “Là thật sao?”

Ánh mắt điên cuồng của Lưu Nhiên bây giờ mới dịu đi thay vào đó là sự tránh né.

“Phải!”

Một tiếng đó thôi phá nát toàn bộ tình cảm mẹ con trong những năm qua.

Dịch Tư Nhiên nhìn bà ta một hồi lâu không nói lời nào mà trực tiếp rời đi. Lưu Nhiên đuổi theo con trai mình nhưng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt từ anh.

“Bất kể sau này tôi có sống hay chết, xin bà đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa…”

Dịch Tư Nghiêm bỏ lại câu đó rồi ngồi trên xe kêu Trần Ngụy lái. Chiếc xe rời khỏi căn biệt thự kia một cách nhanh chóng. Đi được một đoạn Trần Ngụy mới lên tiếng hỏi: “Tư lệnh, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lời của Trần Ngụy vang lên nhưng không nhận được câu trả lời. Dịch Tư Nghiêm lúc này tựa mình trên ghế, hai mắt nhìn ra phía bên ngoài vô hồn. Bóng dáng của anh từ lúc lên xe đã luôn cô độc như thế. Anh vẫn chưa biết phải đối mặt với cái tin Châu Liên đã chết kia như thế nào. Không, phải nói là anh không có cách nào để đối diện với sự thật đó.



Làm sao anh có thể tin cô đã chết rồi đây? Châu Liên của anh, tiểu Châu Châu nhỏ bé của anh… làm sao có thể?

Xe dừng lại ở ven đường, Dịch Tư Nghiêm im lặng không nói nhưng từ lúc anh ngồi lên xe không nói lời nào, không khí trong xe cũng ngột ngạt không tả nổi. Trần Ngụy đi theo anh lâu như vậy làm sao không biết anh đang đau lòng. Có điều con người này cho dù đau lòng cũng chỉ có thể tự nhẫn nhịn, Trần Ngụy muốn để anh lại một mình nên đã dừng xe lại rồi bắt một chiếc xe khác rời đi.

Trần Ngụy đi rồi Dịch Tư Nghiêm mới có thể buông lỏng cảm xúc của bản thân. Anh từng ra chiến trường, từng chứng kiến bao cuộc chia ly, có đau lòng, có mất mát nhưng chưa lúc nào anh cảm thấy bản thân đau đớn và tuyệt vọng đến như vậy. Khi nghe tin cô đã chết trái tim anh đau đớn như thể đã không còn sự sống.

Đôi mắt lúc nào cũng nghiêm nghị và lạnh lùng giờ đây bỗng dưng trở nên đỏ ửng nhuộm màu muộn phiền đầy xót xa. Cuối cùng thì anh cũng không nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng. Anh gọi tên Châu Liên, gọi tên cô trong nỗi nhớ nhung day dứt và triền miên.

“Châu Liên… anh sai rồi…”

“Châu Liên… anh biết sai rồi…”

Chiếc xe hơi cứ đỗ ở đó cho tới tận sáng sớm ngày hôm sau mới chịu rời đi.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này ngược quá, Dương cảm thấy hơi buồn. Mọi người cùng tham gia chơi minigames với mình để giải trí tí nha. Thể lệ của trò chơi như sau:

B1: Theo dõi Dương nè

B2: Bình luận số chương dự kiến cho bộ truyện này

Bạn có câu trả lời chính xác hoặc gần nhất với đáp án thì sẽ nhận được một thẻ cào trị giá 50k nghen. Dương chỉ nhặt ra 1 bạn thôi nên trong trường hợp có quá nhiều câu trả lời đúng thì mình lựa bạn trả lời trước nhất nheee. Cùng chơi cho Dương vui nè!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK