Đôi mắt của Lưu Nhiên chợt lạnh lùng, bà ta nhìn Châu Liên một cách khinh thường. Đã rất nhiều lần khi đối mặt với con gái của tình địch, Lưu Nhiên tỏ ra chán ghét và khinh thường như thế.
Không chờ Lưu Nhiên cất tiếng, người hầu thân cận của bà ta đã tra hỏi: “Cô ở đây làm gì?”
Châu Liên vẫn chưa thể ổn định lại tâm trạng. Có người nào sau khi nghe kẻ thù của mình kể về quá trình bà ta hại người lại trở nên bình tĩnh được đây.
Cô ngước lên nhìn người đàn bà có vẻ ngoài thanh thuần nhưng bên trong lại là con rắn kịch độc kia. Bất chợt trong căn phòng vang lên một tiếng cười gằn, vừa điên dại vừa đau đớn.
“Ha… ha… ha…”
Tiếng cười tắt cũng là lúc Châu Liên đứng vững, đối diện với hai người phụ nữ kia. Cô nhằm thẳng về phía Lưu Nhiên, đôi mắt vừa căm hận, vừa khinh bỉ giống hệt như cái cách người phụ nữ ấy nhìn cô, chỉ có điều cô còn đem theo hận thù, ghét bỏ đến tận cùng.
“Tôi ở đây chính là muốn nghe chuyện xấu của người đàn bà này…”
Châu Liên chỉ vào mặt Lưu Nhiên rồi lại nói tiếp.
“Tôi chưa thấy người đàn bà nào vừa xảo quyệt lại ác độc còn ghê tởm như Dịch phu nhân đây…”
Chát!
m thanh bát tai vang lên.
Cái tát kia là người hầu của Lưu Nhiên ra tay.
“Cô không được phép sỉ nhục phu nhân…”
“Sao? Các người sợ tôi vạch trần bộ mặt bẩn thỉu rách nát đằng sau gương mặt giả vờ tốt bụng?”
Người hầu của Dịch phu nhân dơ tay lên định tát Châu Liên thêm một phát nữa nhưng cũng may là cô tránh được. Lưu Nhiên đứng một bên cũng đồng thời ngăn cản lại.
“Được rồi, không cần phải đánh cô ta.” Lời này là của bà ta nói.
Châu Liên mặt đối mặt với người phụ nữ ấy, đôi mắt cô đỏ rực phủ một tầng nước mỏng nhẹ. Không phải là khóc, chỉ là căm hận tới nỗi toàn thân cảm thấy bứt rứt khó chịu nhưng lại chẳng làm gì được.
“Châu Liên, tôi đã không muốn nhìn mặt cô, là cô tự mình dẫn xác tới đây kiếm chuyện. Bụng đã to như vậy rồi còn trốn ra ngoài… Đừng tưởng Nghiêm nhi sẽ bảo vệ cô…”
Đáp lại những lời đe dọa kia chỉ là một nụ cười, một nụ cười mang rất nhiều cảm xúc, đa phần là khinh miệt và coi thường.
“Không tới đây thì sao tôi biết Dịch phu nhân đường đường là người cao quý, là phu nhân vậy mà lại đội lên chồng mình một cái mũ xanh lớn như thế, đến con trai còn không phải con ruột…”
Nói tới đây cô bước gần tới chỗ của Lưu Nhiên thêm một chút rồi buông ra một câu: “Tôi cực kì khinh thường bà…”
Đây là lần đầu tiên Châu Liên chửi người, những lời kia nghe vô cùng chối tai. Sắc mặt của Dịch phu nhân liên tục thay đổi. Lúc đầu là lạnh lùng nhưng càng về sau càng không giữ vững được thần sắc. Bây giờ gương mặt đã chuyển sang màu trắng.
Bà ta đưa tay lên định tát Châu Liên nhưng chẳng may lại bị cô giữ lại. Cô cũng không biết mình lấy ở đâu ra sự tự tin đó. Sau khi hất được tay của Dịch phu nhân ra Châu Liên bị người hầu thân cận của bà ta đã nhanh chóng đi tới giữ chặt lấy Châu Liên.
Cô gồng sức, cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm ấy.
Cạch!
Lúc này cánh cửa bỗng chốc bị mở ra, cả ba người đều nhìn ra hướng cửa. Người bước vào ấy thế mà lại là dì Hà.
Dì Hà nhìn thấy Châu Liên đang bị người kia áp chế phía sau thì ngay lập tức đi tới đẩy người phụ nữ đó ra, kéo Châu Liên về phía sau lưng mình.
Lưu Nhiên chứng kiến tất cả, bà ta nhìn dì Hà buông lời: “Tiểu Hà, ý của cô là gì đây?”
Dì Hà khẽ cúi đầu, mắt không dám nhìn thẳng vào gương mặt của Dịch phu nhân mà nhìn xuống dưới đất. Biểu cảm cùng hành động khép nép giống như thường ngày.
“Dịch phu nhân, Châu tiểu thư còn đang có thai. Tôi dắt cô ấy trở về phòng trước…”
Dì Hà nói xong ngay lập tức kéo Châu Liên đi nhưng thật không ngờ người của Lưu Nhiên đứng chặn trước mặt họ. Cánh cửa kia cũng bị khép lại. Lưu Nhiên từng bước từng bước tiến lại gần chỗ của dì Hà. Dì Hà vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt bà ta, chỉ có thể cúi đầu đứng chắn trước mặt thay cho Châu Liên.
“Phu nhân, trong người của Châu tiểu thư còn có cốt nhục của Dịch gia…”
“Cốt nhục? Tiểu Hà, giá như con nhóc kia cũng hiểu chuyện như cô thì tốt, chỉ tiếc nó lại không như thế. Hôm nay, tôi e rằng nó cùng bí mật mà nó đã nghe trộm phải biến mất khỏi thế giới này thôi…”
Dì Hà chợt sững người, Châu Liên đứng phía sau sắc mặt cũng nhợt nhạt không kém. Trong bụng cô vẫn còn có cháu của bà ta… Vậy mà…
Dì Hà dường như đã lường trước được chuyện này không sớm thì muộn sẽ xảy ra vậy. Dì ấy nắm chặt tay Châu Liên, kéo cô sát về bên cạnh mình tai thì thầm vài tiếng nhỏ nhưng Châu Liên không thể nghe rõ.
Sau khi nói những lời đó dì Hà bất chợt buông tay cô ra, dùng hai tay của mình đẩy Lưu Nhiên một cái thật mạnh khiến bà ngã ngay xuống đất. Người hầu thân cận của bà ta vội chạy tới đỡ. Cũng nhân cơ hội này dì Hà kéo lấy tay Châu Liên chạy trốn khỏi căn phòng đó.
Hai người chạy một đoạn không thèm nhìn về phía sau, cứ chạy một lúc cho tới khi Châu Liên không còn đi tiếp được nữa mới dừng lại. Cả cô và dì Hà đều thở hổn hển…
Dì Hà quay sang nói với Châu Liên: “Chỗ này cháu không thể ở lâu thêm được nữa đâu, phải nhanh chóng tới khu bếp nếu không thì sẽ bị bắt lại…”
Dì Hà vừa mới nói xong thì từ phía xa có mấy cái bóng đen đang chạy lại chỗ hai người. Hai người phản ứng lại, nhanh nhất vẫn là dì Hà, dì ấy nắm tay cô kéo rồi bỏ chạy.
Mới chạy được một tí đã có người đuổi kịp. Bọn họ đưa tay ra kéo lấy người Châu Liên nhưng dì Hà lại lùi về phía sau, dùng sức của mình đẩy Châu Liên ra. Châu Liên bị một lực nhẹ tác động vào người, cô lảo đảo suýt chút nữa thì ngã nhưng vẫn may không sao. Cô cố chạy thêm được vài bước, cuối cùng thì bị vệ sĩ tóm lại. Cả cô và dì Hà đều bị bắt lại đưa tới chỗ của Dịch phu nhân.
Bà ta vừa thấy hai người là đi tới tát liền hai cái vào mặt dì Hà. Châu Liên chỉ thấy dì Hà cúi mặt xuống im lặng, chỉ có mình cô đứng một chỗ vùng vẫy chửi bới bà ta. Lưu Nhiên cũng bị cô mắng giận tới cả người đều phát run.
Bà ta cầm lấy một con dao nhỏ tiến về phía Châu Liên, cái dao đó dơ trước mặt Châu Liên mà dọa: “Miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm, để tôi xem tí nữa cô còn mắng thêm được tiếng nào nữa không?”
Cái dao được bà ta ném ngay xuống đất, sau đó bà ta hất cằm ra hiệu cho vệ sĩ đưa Châu Liên đi. Dì Hà im lặng cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi.
“Phu nhân, xin bà hãy tha cho đứa trẻ này… Nó dù sao cũng có cốt nhục của cậu chủ…”
Mặc kệ sự cầu xin của dì Hà, người của Lưu Nhiên vẫn đưa cô đi.
Nếu như Châu Liên không biết được bí mật về thân thế của Dịch Tư Nghiêm thì có lẽ bà ta cũng sẽ tha cho cô một cái mạng nhưng cô đã biết mọi chuyện rồi. Nếu tin này truyền ra bên ngoài quyền thừa kế của Dịch Tư Nghiêm có thể sẽ bị lung lay. Chưa kể nếu Dịch Hoài Thành biết, an nguy của Dịch Hoài Tự, cả bà ta nữa chắc chắn sẽ không được đảm bảo. Vì an huy của tất cả mọi người, vì sự nghiệp và tương lai của Dịch Tư Nghiêm bà ta không thể mạo hiểm. Vì thế hôm nay Châu Liên buộc phải chết. Chỉ có chết mới có thể bảo toàn được bí mật…
Dì Hà trơ mắt nhìn người của Dịch phu nhân đưa cô đi. Từ ngày dì Hà tới Dịch gia làm việc mọi chuyện trong căn nhà này dì ấy đều biết. Tính cách và cách làm việc lại càng rõ vì thế chắc chắn hôm nay Lưu Nhiên sẽ không tha cho Châu Liên.
Dì Hà không có nhiều thời gian, ít nhất phải gọi được Dịch Tư Nghiêm tới hoặc là dùng tính mạng của mình để ngăn cản lại mọi chuyện.
Dì Hà được vệ sĩ kéo lại lúc này đột nhiên lên cơn co giật. Mấy người kia nhìn dì trông cũng lớn tuổi nên vội vàng buông dì Hà ra.
Nhân cơ hội đó dì Hà chạy thật nhanh. Mấy tên vệ sĩ kia biết mình bị lừa vội đuổi theo nhưng mới đuổi được một đoạn thì mất dấu.
Dì Hà từ trong bụi cây bước ra, dì ta biết chắc chắn Châu Liên được đưa đi đâu nên ngay lập tức đi tới. Lúc qua phòng bếp còn tiện tay lấy một con dao cầm theo.
***
Không chờ Lưu Nhiên cất tiếng, người hầu thân cận của bà ta đã tra hỏi: “Cô ở đây làm gì?”
Châu Liên vẫn chưa thể ổn định lại tâm trạng. Có người nào sau khi nghe kẻ thù của mình kể về quá trình bà ta hại người lại trở nên bình tĩnh được đây.
Cô ngước lên nhìn người đàn bà có vẻ ngoài thanh thuần nhưng bên trong lại là con rắn kịch độc kia. Bất chợt trong căn phòng vang lên một tiếng cười gằn, vừa điên dại vừa đau đớn.
“Ha… ha… ha…”
Tiếng cười tắt cũng là lúc Châu Liên đứng vững, đối diện với hai người phụ nữ kia. Cô nhằm thẳng về phía Lưu Nhiên, đôi mắt vừa căm hận, vừa khinh bỉ giống hệt như cái cách người phụ nữ ấy nhìn cô, chỉ có điều cô còn đem theo hận thù, ghét bỏ đến tận cùng.
“Tôi ở đây chính là muốn nghe chuyện xấu của người đàn bà này…”
Châu Liên chỉ vào mặt Lưu Nhiên rồi lại nói tiếp.
“Tôi chưa thấy người đàn bà nào vừa xảo quyệt lại ác độc còn ghê tởm như Dịch phu nhân đây…”
Chát!
m thanh bát tai vang lên.
Cái tát kia là người hầu của Lưu Nhiên ra tay.
“Cô không được phép sỉ nhục phu nhân…”
“Sao? Các người sợ tôi vạch trần bộ mặt bẩn thỉu rách nát đằng sau gương mặt giả vờ tốt bụng?”
Người hầu của Dịch phu nhân dơ tay lên định tát Châu Liên thêm một phát nữa nhưng cũng may là cô tránh được. Lưu Nhiên đứng một bên cũng đồng thời ngăn cản lại.
“Được rồi, không cần phải đánh cô ta.” Lời này là của bà ta nói.
Châu Liên mặt đối mặt với người phụ nữ ấy, đôi mắt cô đỏ rực phủ một tầng nước mỏng nhẹ. Không phải là khóc, chỉ là căm hận tới nỗi toàn thân cảm thấy bứt rứt khó chịu nhưng lại chẳng làm gì được.
“Châu Liên, tôi đã không muốn nhìn mặt cô, là cô tự mình dẫn xác tới đây kiếm chuyện. Bụng đã to như vậy rồi còn trốn ra ngoài… Đừng tưởng Nghiêm nhi sẽ bảo vệ cô…”
Đáp lại những lời đe dọa kia chỉ là một nụ cười, một nụ cười mang rất nhiều cảm xúc, đa phần là khinh miệt và coi thường.
“Không tới đây thì sao tôi biết Dịch phu nhân đường đường là người cao quý, là phu nhân vậy mà lại đội lên chồng mình một cái mũ xanh lớn như thế, đến con trai còn không phải con ruột…”
Nói tới đây cô bước gần tới chỗ của Lưu Nhiên thêm một chút rồi buông ra một câu: “Tôi cực kì khinh thường bà…”
Đây là lần đầu tiên Châu Liên chửi người, những lời kia nghe vô cùng chối tai. Sắc mặt của Dịch phu nhân liên tục thay đổi. Lúc đầu là lạnh lùng nhưng càng về sau càng không giữ vững được thần sắc. Bây giờ gương mặt đã chuyển sang màu trắng.
Bà ta đưa tay lên định tát Châu Liên nhưng chẳng may lại bị cô giữ lại. Cô cũng không biết mình lấy ở đâu ra sự tự tin đó. Sau khi hất được tay của Dịch phu nhân ra Châu Liên bị người hầu thân cận của bà ta đã nhanh chóng đi tới giữ chặt lấy Châu Liên.
Cô gồng sức, cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm ấy.
Cạch!
Lúc này cánh cửa bỗng chốc bị mở ra, cả ba người đều nhìn ra hướng cửa. Người bước vào ấy thế mà lại là dì Hà.
Dì Hà nhìn thấy Châu Liên đang bị người kia áp chế phía sau thì ngay lập tức đi tới đẩy người phụ nữ đó ra, kéo Châu Liên về phía sau lưng mình.
Lưu Nhiên chứng kiến tất cả, bà ta nhìn dì Hà buông lời: “Tiểu Hà, ý của cô là gì đây?”
Dì Hà khẽ cúi đầu, mắt không dám nhìn thẳng vào gương mặt của Dịch phu nhân mà nhìn xuống dưới đất. Biểu cảm cùng hành động khép nép giống như thường ngày.
“Dịch phu nhân, Châu tiểu thư còn đang có thai. Tôi dắt cô ấy trở về phòng trước…”
Dì Hà nói xong ngay lập tức kéo Châu Liên đi nhưng thật không ngờ người của Lưu Nhiên đứng chặn trước mặt họ. Cánh cửa kia cũng bị khép lại. Lưu Nhiên từng bước từng bước tiến lại gần chỗ của dì Hà. Dì Hà vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt bà ta, chỉ có thể cúi đầu đứng chắn trước mặt thay cho Châu Liên.
“Phu nhân, trong người của Châu tiểu thư còn có cốt nhục của Dịch gia…”
“Cốt nhục? Tiểu Hà, giá như con nhóc kia cũng hiểu chuyện như cô thì tốt, chỉ tiếc nó lại không như thế. Hôm nay, tôi e rằng nó cùng bí mật mà nó đã nghe trộm phải biến mất khỏi thế giới này thôi…”
Dì Hà chợt sững người, Châu Liên đứng phía sau sắc mặt cũng nhợt nhạt không kém. Trong bụng cô vẫn còn có cháu của bà ta… Vậy mà…
Dì Hà dường như đã lường trước được chuyện này không sớm thì muộn sẽ xảy ra vậy. Dì ấy nắm chặt tay Châu Liên, kéo cô sát về bên cạnh mình tai thì thầm vài tiếng nhỏ nhưng Châu Liên không thể nghe rõ.
Sau khi nói những lời đó dì Hà bất chợt buông tay cô ra, dùng hai tay của mình đẩy Lưu Nhiên một cái thật mạnh khiến bà ngã ngay xuống đất. Người hầu thân cận của bà ta vội chạy tới đỡ. Cũng nhân cơ hội này dì Hà kéo lấy tay Châu Liên chạy trốn khỏi căn phòng đó.
Hai người chạy một đoạn không thèm nhìn về phía sau, cứ chạy một lúc cho tới khi Châu Liên không còn đi tiếp được nữa mới dừng lại. Cả cô và dì Hà đều thở hổn hển…
Dì Hà quay sang nói với Châu Liên: “Chỗ này cháu không thể ở lâu thêm được nữa đâu, phải nhanh chóng tới khu bếp nếu không thì sẽ bị bắt lại…”
Dì Hà vừa mới nói xong thì từ phía xa có mấy cái bóng đen đang chạy lại chỗ hai người. Hai người phản ứng lại, nhanh nhất vẫn là dì Hà, dì ấy nắm tay cô kéo rồi bỏ chạy.
Mới chạy được một tí đã có người đuổi kịp. Bọn họ đưa tay ra kéo lấy người Châu Liên nhưng dì Hà lại lùi về phía sau, dùng sức của mình đẩy Châu Liên ra. Châu Liên bị một lực nhẹ tác động vào người, cô lảo đảo suýt chút nữa thì ngã nhưng vẫn may không sao. Cô cố chạy thêm được vài bước, cuối cùng thì bị vệ sĩ tóm lại. Cả cô và dì Hà đều bị bắt lại đưa tới chỗ của Dịch phu nhân.
Bà ta vừa thấy hai người là đi tới tát liền hai cái vào mặt dì Hà. Châu Liên chỉ thấy dì Hà cúi mặt xuống im lặng, chỉ có mình cô đứng một chỗ vùng vẫy chửi bới bà ta. Lưu Nhiên cũng bị cô mắng giận tới cả người đều phát run.
Bà ta cầm lấy một con dao nhỏ tiến về phía Châu Liên, cái dao đó dơ trước mặt Châu Liên mà dọa: “Miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm, để tôi xem tí nữa cô còn mắng thêm được tiếng nào nữa không?”
Cái dao được bà ta ném ngay xuống đất, sau đó bà ta hất cằm ra hiệu cho vệ sĩ đưa Châu Liên đi. Dì Hà im lặng cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi.
“Phu nhân, xin bà hãy tha cho đứa trẻ này… Nó dù sao cũng có cốt nhục của cậu chủ…”
Mặc kệ sự cầu xin của dì Hà, người của Lưu Nhiên vẫn đưa cô đi.
Nếu như Châu Liên không biết được bí mật về thân thế của Dịch Tư Nghiêm thì có lẽ bà ta cũng sẽ tha cho cô một cái mạng nhưng cô đã biết mọi chuyện rồi. Nếu tin này truyền ra bên ngoài quyền thừa kế của Dịch Tư Nghiêm có thể sẽ bị lung lay. Chưa kể nếu Dịch Hoài Thành biết, an nguy của Dịch Hoài Tự, cả bà ta nữa chắc chắn sẽ không được đảm bảo. Vì an huy của tất cả mọi người, vì sự nghiệp và tương lai của Dịch Tư Nghiêm bà ta không thể mạo hiểm. Vì thế hôm nay Châu Liên buộc phải chết. Chỉ có chết mới có thể bảo toàn được bí mật…
Dì Hà trơ mắt nhìn người của Dịch phu nhân đưa cô đi. Từ ngày dì Hà tới Dịch gia làm việc mọi chuyện trong căn nhà này dì ấy đều biết. Tính cách và cách làm việc lại càng rõ vì thế chắc chắn hôm nay Lưu Nhiên sẽ không tha cho Châu Liên.
Dì Hà không có nhiều thời gian, ít nhất phải gọi được Dịch Tư Nghiêm tới hoặc là dùng tính mạng của mình để ngăn cản lại mọi chuyện.
Dì Hà được vệ sĩ kéo lại lúc này đột nhiên lên cơn co giật. Mấy người kia nhìn dì trông cũng lớn tuổi nên vội vàng buông dì Hà ra.
Nhân cơ hội đó dì Hà chạy thật nhanh. Mấy tên vệ sĩ kia biết mình bị lừa vội đuổi theo nhưng mới đuổi được một đoạn thì mất dấu.
Dì Hà từ trong bụi cây bước ra, dì ta biết chắc chắn Châu Liên được đưa đi đâu nên ngay lập tức đi tới. Lúc qua phòng bếp còn tiện tay lấy một con dao cầm theo.
***