“Tư lệnh, anh còn một ngày nghỉ phép nữa cơ…” Trần Ngụy nói với Dịch Tư Nghiêm.
Dịch Tư Nghiêm từ lúc ngồi trên xe vẻ mặt vô cùng trầm ngâm. Anh đang suy nghĩ tới việc đưa đám người kia đi. Người của Trình Hướng rất nhạy bén, cho dù đi bằng tàu có thể vẫn sẽ bị phát hiện. Còn đi đường hàng không thì anh phải dùng chuyên cơ của mình thì mới có hy vọng không để lộ tung tích.
Mà chuyên cơ của Dịch gia để sử dụng được thì nhất định phải qua thông báo vớiDịch Hoài Thành. Tới lúc đó chắc chắn trên dưới Dịch gia đều biết. Chuyện hộ tống đám người Irc kia không chỉ liên quan tới vấn đề cân bằng giữa các thế lực mà còn có khi sẽ ảnh hưởng tới cả cục diện chính trị. Trong khi đó nếu anh không làm gì Châu Liên nhất định sẽ chết.
Dịch Tư Nghiêm cân nhắc thật kĩ rồi nói với Trần Ngụy: “Đưa tôi tới gặp tổng tư lệnh!”
Trần Ngụy rất nhanh thôi đánh hơi được chuyện chẳng lành. Nhưng anh ta hiểu rõ tính cách của Dịch Tư Nghiêm. Cho dù có hỏi anh ta cũng chẳng nói, chi bằng cứ im thì hơn.
Xe chạy một đoạn dài mới tới được căn cứ doanh trại. Bên ngoài có mấy người canh gác khi nhìn thấy xe của anh ngay lập tức kéo rào chắn sang một bên, dọn đường cho xe của Dịch Tư Nghiêm đi vào.
Dịch Tư Nghiêm gấp gáp mở của xe đi vào bên trong. Lúc Dịch Hoài Thành nhìn thấy con trai mình, ông ta có hơi ngạc nhiên.
“Muộn như vậy rồi, con tới đây làm gì?’
Dịch Tư Nghiêm không trả lời trọng tâm câu hỏi mà chỉ lặng lặng nói: “Con muốn mượn trực thăng của ba…”
Dịch Hoài Thành hơi nhíu mày hỏi lại: “Bình thường con dùng đâu có hỏi? Hôm nay lại chạy tới tận đây…”
“Con mượn một cái nhưng cái này đều phải cắt bỏ toàn bộ thiết bị định vị.”
Dịch Hoài Thành đặt cây bút trên tay xuống, tháo kính ra rồi nhìn thẳng về phía của Dịch Tư Nghiêm nghiêm túc.
“Có chuyện gì sao?”
Dịch Tư Nghiêm không nói gì khiến Dịch Hoài Thành càng thêm nghi ngờ. Ông ta định nói gì đó nhưng lúc này tiếng chuông điện thoại trên bàn ngay lập tức cản ông ta lại. Dịch Hoài Thành muốn nghe xong điện thoại rồi mới trò chuyện cùng với Dịch Tư Nghiêm tiếp nhưng anh dường như lại không để ông đạt được mục đích.
Ngay trước khi Dịch Hoài Thành nhấc máy Dịch Tư Nghiêm đã cản lại, anh lên tiếng: “Con mượn được không?”
Dịch Hoài Thành suy cho cùng rất tin tưởng anh nên cũng không nghĩ nhiều lập tức duyệt luôn. Dịch Tư Nghiêm lấy trên bàn Dịch Hoài Thành một con dấu rồi rời đi.
Sau khi anh rời đi rồi Dịch Hoài Thành mới nghe cuộc gọi tới kia. Cũng không rõ đầu dây bên kia nói với ông ta những gì mà sắc mặt Dịch Hoài Thành trong chốc lát lạnh hẳn đi. Ông ta ngay lập tức gọi cho cấp dưới của mình.
“Nhanh… không cho Dịch tư lệnh sử dụng trực thăng, gọi cho đại úy Tô ngay lập tức ngăn cản nó lại…”
“Thưa tổng tư lệnh… Dịch tư lệnh đã cùng cấp dưới của mình đem trực thăng đi, vừa mới rời khỏi…”
Dịch Hoài Thành tức giận gạt hết tất cả đồ trên bàn xuống. Ông ta đứng dậy đi ra ngoài.
***
Trên đường lớn một chiếc xe mang biển số đặc biệt lao thẳng về phía trước. Nhưng bất ngờ từ đường nhỏ một vài chiếc xe hơi mang biển số quân đội chợt đuổi theo. Một màn rượt đuổi diễn ra ngay trên đường. Sau cùng chiếc xe hơi kia bị bao vây và phải dừng lại.
K…ét….
Tiếng phanh xe chói tai trong đêm chợt dừng lại. Người đàn ông ngồi ghế lái vẫn ngồi im không động đậy.
Cốc! Cốc! Cốc!
Mấy người từ những chiếc xe bao vây kia bước xuống gõ vào cửa kính.
“Dịch tư lệnh, chúng tôi theo lệnh của cấp trên tới lấy lại trực thăng và đưa anh về nghỉ phép.”
Dịch Tư Nghiêm vẫn ngồi im lặng nhưng cửa kính đã hạ xuống. Anh trầm giọng nói với những người kia: “Nếu không muốn bị thương thì hãy tránh ra…”
Một người trong số những người đang cố ngăn cản Dịch Tư Nghiêm lại bước lên một bước đứng chắn chiếc xe hơi của anh.
“Dịch tư lệnh, hôm nay anh bắt buộc phải trở về quân doanh!”
Dịch Tư Nghiêm mở cửa xe bước xuống. Anh ngay lập tức tóm lấy người kia đánh một cú mạnh và hét vào mặt anh ta: “Tôi phải đi… Hôm nay tôi nhất định phải đi…”
Mấy người đứng bên cạnh vội chạy tới can ngăn kéo Dịch Tư Nghiêm ra.
“Chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh của tổng tư lệnh, mong anh hiểu cho.”
Dứt lời mấy người kia liền rút súng từ bên trong ra chĩa về phía Dịch Tư Nghiêm.
“Xin hãy hiểu cho chúng tôi.”
Dịch Tư Nghiêm chợt khựng người lại, anh nở một nụ cười nhạt rồi dơ hai tay lên như đầu hàng. Bọn họ nhanh chóng áp giải Dịch Tư Nghiêm lên xe. Nhưng xe còn chưa kịp nổ máy thì một, hai chiếc xe khác nhanh chóng lao tới chắn trước mặt.
Dịch Tư Nghiêm phản ứng nhanh giằng lấy súng từ một đồng chí rồi chĩa về phía những người kia.
“Hãy về nói với tổng tư lệnh, Dịch Tư Nghiêm trong khoảng thời gian này mất tích. Anh ta không phải quân nhân, càng không phải con cháu Dịch gia. Anh ta chỉ là chồng của một người phụ nữ tên Châu Liên…”
Nói xong anh khoan thai mở cửa xe bước xuống. Những chiếc xe chắn lúc nãy cũng lùi lại rồi mở cửa đón lấy anh rồi lao vun vút biến mất trên con đường lớn dài vô tận.
Đêm đen dường như nuốt chửng lấy thứ ánh sáng duy nhất của mặt trăng để tồn tại. Trong một căn phòng Dịch Tư Nghiêm đang từ tốn thay bộ đồ trên người mình.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Vào đi!”
Người bước vào cũng khoác trên mình một bộ đồ đen sì, chiếc mũ phớt dường như che đi hết nửa gương mặt kia. Nếu không phải trong phòng có ánh sáng, quả thực thân ảnh này như chìm hẳn vào màn đêm.
“Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, đội đặc chiến Zoo sẵn sàng đợi lệnh!”
Dịch Tư Nghiêm từ tốn đội lại chiếc mũ phớt đen che đi gương mặt mình. Anh đặt tay lên vai của cậu con trai kia: “Đại bàng, cảm ơn cậu!”
Nói xong câu đó Dịch Tư Nghiêm nhanh chóng nhấc chiếc điện thoại mà Jonhson đã đưa cho anh gọi tới cho hắn.
“Dịch tư lệnh, đã chuẩn bị xong rồi sao?”
“Tôi đã chuẩn bị cho anh một chiếc trực thăng. Sau khi qua khỏi biên giới của nước X tôi hy vọng anh sẽ giữ lời.”
Jonhson khẽ cười vào bên trong đó một nụ cười dài, sau cùng hắn đáp lại: “Nhất định. Bây giờ tôi sẽ gửi định vị cho anh…”
Cuộc gọi ngắn ngủi cứ thế kết thúc. Đồng đội của Dịch Tư Nghiêm nhanh chóng nhận được một tín hiệu định vị được phát ra. Kế hoạch tác chiếc của bọn họ cũng sẵn sàng.
Dịch Tư Nghiêm cầm hai khẩu súng lục cùng với vài băng đạn nhét vào túi quần, cả người đều được trang bị bộ đàm và thiết bị dùng để trao đổi. Trên bàn Dịch Tư Nghiêm và tám người đàn ông tất cả đều mặc một bộ đồ màu đen kịt. Gương mặt đều đã bị bôi đen không thể nhận dạng.
Dịch Tư Nghiêm chỉ vào tấm bản đồ.
“Đại bàng sẽ ngắm bắn từ tòa nhà này, Sam biển và Husky sẽ yểm trợ bên cạnh. Còn Bull Pháp, Leon sẽ đột nhập từ phía sau tòa nhà chờ lệnh. Dogo, Sóc trắng và Cừu nhỏ đi phía sau yểm trợ tôi. Kế hoạch lần này nhất định phải giải cứu con tin an toàn…”
“Rõ!”
Bọn họ chia nhau ra hành động.
***
Dịch Tư Nghiêm từ lúc ngồi trên xe vẻ mặt vô cùng trầm ngâm. Anh đang suy nghĩ tới việc đưa đám người kia đi. Người của Trình Hướng rất nhạy bén, cho dù đi bằng tàu có thể vẫn sẽ bị phát hiện. Còn đi đường hàng không thì anh phải dùng chuyên cơ của mình thì mới có hy vọng không để lộ tung tích.
Mà chuyên cơ của Dịch gia để sử dụng được thì nhất định phải qua thông báo vớiDịch Hoài Thành. Tới lúc đó chắc chắn trên dưới Dịch gia đều biết. Chuyện hộ tống đám người Irc kia không chỉ liên quan tới vấn đề cân bằng giữa các thế lực mà còn có khi sẽ ảnh hưởng tới cả cục diện chính trị. Trong khi đó nếu anh không làm gì Châu Liên nhất định sẽ chết.
Dịch Tư Nghiêm cân nhắc thật kĩ rồi nói với Trần Ngụy: “Đưa tôi tới gặp tổng tư lệnh!”
Trần Ngụy rất nhanh thôi đánh hơi được chuyện chẳng lành. Nhưng anh ta hiểu rõ tính cách của Dịch Tư Nghiêm. Cho dù có hỏi anh ta cũng chẳng nói, chi bằng cứ im thì hơn.
Xe chạy một đoạn dài mới tới được căn cứ doanh trại. Bên ngoài có mấy người canh gác khi nhìn thấy xe của anh ngay lập tức kéo rào chắn sang một bên, dọn đường cho xe của Dịch Tư Nghiêm đi vào.
Dịch Tư Nghiêm gấp gáp mở của xe đi vào bên trong. Lúc Dịch Hoài Thành nhìn thấy con trai mình, ông ta có hơi ngạc nhiên.
“Muộn như vậy rồi, con tới đây làm gì?’
Dịch Tư Nghiêm không trả lời trọng tâm câu hỏi mà chỉ lặng lặng nói: “Con muốn mượn trực thăng của ba…”
Dịch Hoài Thành hơi nhíu mày hỏi lại: “Bình thường con dùng đâu có hỏi? Hôm nay lại chạy tới tận đây…”
“Con mượn một cái nhưng cái này đều phải cắt bỏ toàn bộ thiết bị định vị.”
Dịch Hoài Thành đặt cây bút trên tay xuống, tháo kính ra rồi nhìn thẳng về phía của Dịch Tư Nghiêm nghiêm túc.
“Có chuyện gì sao?”
Dịch Tư Nghiêm không nói gì khiến Dịch Hoài Thành càng thêm nghi ngờ. Ông ta định nói gì đó nhưng lúc này tiếng chuông điện thoại trên bàn ngay lập tức cản ông ta lại. Dịch Hoài Thành muốn nghe xong điện thoại rồi mới trò chuyện cùng với Dịch Tư Nghiêm tiếp nhưng anh dường như lại không để ông đạt được mục đích.
Ngay trước khi Dịch Hoài Thành nhấc máy Dịch Tư Nghiêm đã cản lại, anh lên tiếng: “Con mượn được không?”
Dịch Hoài Thành suy cho cùng rất tin tưởng anh nên cũng không nghĩ nhiều lập tức duyệt luôn. Dịch Tư Nghiêm lấy trên bàn Dịch Hoài Thành một con dấu rồi rời đi.
Sau khi anh rời đi rồi Dịch Hoài Thành mới nghe cuộc gọi tới kia. Cũng không rõ đầu dây bên kia nói với ông ta những gì mà sắc mặt Dịch Hoài Thành trong chốc lát lạnh hẳn đi. Ông ta ngay lập tức gọi cho cấp dưới của mình.
“Nhanh… không cho Dịch tư lệnh sử dụng trực thăng, gọi cho đại úy Tô ngay lập tức ngăn cản nó lại…”
“Thưa tổng tư lệnh… Dịch tư lệnh đã cùng cấp dưới của mình đem trực thăng đi, vừa mới rời khỏi…”
Dịch Hoài Thành tức giận gạt hết tất cả đồ trên bàn xuống. Ông ta đứng dậy đi ra ngoài.
***
Trên đường lớn một chiếc xe mang biển số đặc biệt lao thẳng về phía trước. Nhưng bất ngờ từ đường nhỏ một vài chiếc xe hơi mang biển số quân đội chợt đuổi theo. Một màn rượt đuổi diễn ra ngay trên đường. Sau cùng chiếc xe hơi kia bị bao vây và phải dừng lại.
K…ét….
Tiếng phanh xe chói tai trong đêm chợt dừng lại. Người đàn ông ngồi ghế lái vẫn ngồi im không động đậy.
Cốc! Cốc! Cốc!
Mấy người từ những chiếc xe bao vây kia bước xuống gõ vào cửa kính.
“Dịch tư lệnh, chúng tôi theo lệnh của cấp trên tới lấy lại trực thăng và đưa anh về nghỉ phép.”
Dịch Tư Nghiêm vẫn ngồi im lặng nhưng cửa kính đã hạ xuống. Anh trầm giọng nói với những người kia: “Nếu không muốn bị thương thì hãy tránh ra…”
Một người trong số những người đang cố ngăn cản Dịch Tư Nghiêm lại bước lên một bước đứng chắn chiếc xe hơi của anh.
“Dịch tư lệnh, hôm nay anh bắt buộc phải trở về quân doanh!”
Dịch Tư Nghiêm mở cửa xe bước xuống. Anh ngay lập tức tóm lấy người kia đánh một cú mạnh và hét vào mặt anh ta: “Tôi phải đi… Hôm nay tôi nhất định phải đi…”
Mấy người đứng bên cạnh vội chạy tới can ngăn kéo Dịch Tư Nghiêm ra.
“Chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh của tổng tư lệnh, mong anh hiểu cho.”
Dứt lời mấy người kia liền rút súng từ bên trong ra chĩa về phía Dịch Tư Nghiêm.
“Xin hãy hiểu cho chúng tôi.”
Dịch Tư Nghiêm chợt khựng người lại, anh nở một nụ cười nhạt rồi dơ hai tay lên như đầu hàng. Bọn họ nhanh chóng áp giải Dịch Tư Nghiêm lên xe. Nhưng xe còn chưa kịp nổ máy thì một, hai chiếc xe khác nhanh chóng lao tới chắn trước mặt.
Dịch Tư Nghiêm phản ứng nhanh giằng lấy súng từ một đồng chí rồi chĩa về phía những người kia.
“Hãy về nói với tổng tư lệnh, Dịch Tư Nghiêm trong khoảng thời gian này mất tích. Anh ta không phải quân nhân, càng không phải con cháu Dịch gia. Anh ta chỉ là chồng của một người phụ nữ tên Châu Liên…”
Nói xong anh khoan thai mở cửa xe bước xuống. Những chiếc xe chắn lúc nãy cũng lùi lại rồi mở cửa đón lấy anh rồi lao vun vút biến mất trên con đường lớn dài vô tận.
Đêm đen dường như nuốt chửng lấy thứ ánh sáng duy nhất của mặt trăng để tồn tại. Trong một căn phòng Dịch Tư Nghiêm đang từ tốn thay bộ đồ trên người mình.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Vào đi!”
Người bước vào cũng khoác trên mình một bộ đồ đen sì, chiếc mũ phớt dường như che đi hết nửa gương mặt kia. Nếu không phải trong phòng có ánh sáng, quả thực thân ảnh này như chìm hẳn vào màn đêm.
“Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, đội đặc chiến Zoo sẵn sàng đợi lệnh!”
Dịch Tư Nghiêm từ tốn đội lại chiếc mũ phớt đen che đi gương mặt mình. Anh đặt tay lên vai của cậu con trai kia: “Đại bàng, cảm ơn cậu!”
Nói xong câu đó Dịch Tư Nghiêm nhanh chóng nhấc chiếc điện thoại mà Jonhson đã đưa cho anh gọi tới cho hắn.
“Dịch tư lệnh, đã chuẩn bị xong rồi sao?”
“Tôi đã chuẩn bị cho anh một chiếc trực thăng. Sau khi qua khỏi biên giới của nước X tôi hy vọng anh sẽ giữ lời.”
Jonhson khẽ cười vào bên trong đó một nụ cười dài, sau cùng hắn đáp lại: “Nhất định. Bây giờ tôi sẽ gửi định vị cho anh…”
Cuộc gọi ngắn ngủi cứ thế kết thúc. Đồng đội của Dịch Tư Nghiêm nhanh chóng nhận được một tín hiệu định vị được phát ra. Kế hoạch tác chiếc của bọn họ cũng sẵn sàng.
Dịch Tư Nghiêm cầm hai khẩu súng lục cùng với vài băng đạn nhét vào túi quần, cả người đều được trang bị bộ đàm và thiết bị dùng để trao đổi. Trên bàn Dịch Tư Nghiêm và tám người đàn ông tất cả đều mặc một bộ đồ màu đen kịt. Gương mặt đều đã bị bôi đen không thể nhận dạng.
Dịch Tư Nghiêm chỉ vào tấm bản đồ.
“Đại bàng sẽ ngắm bắn từ tòa nhà này, Sam biển và Husky sẽ yểm trợ bên cạnh. Còn Bull Pháp, Leon sẽ đột nhập từ phía sau tòa nhà chờ lệnh. Dogo, Sóc trắng và Cừu nhỏ đi phía sau yểm trợ tôi. Kế hoạch lần này nhất định phải giải cứu con tin an toàn…”
“Rõ!”
Bọn họ chia nhau ra hành động.
***