Cô quyết tâm rồi, nhất định phải mạnh mẽ, phải báo thù. Kẻ nào có lỗi với ba mẹ cô, cô sẽ bắt họ trả giá bằng được. Nhưng làm cách nào để bắt bọn họ trả giá? Đây thực sự là một câu hỏi khó có đáp án.
Nhưng rồi trong đầu Châu Liên lóe lên một ý nghĩ, cô cúi đầu xuống nhìn vào cái bụng hơi nhô của mình.
Đúng rồi, cô còn có một con át chủ bài… chính là nó!
Châu Liên vội vàng đi tới ngăn kéo lấy từ trong đó ra một cây kéo. Cô cầm chiếc kéo lên, nhắm mắt lại định đưa chiếc kéo kia đâm vào bụng mình…
Nhưng nó là cốt nhục của cô, làm sao cô có thể nhẫn tâm xuống tay đây?
Chiếc kéo bị ném sang một bên, Châu Liên tự tát mình hai cái để tỉnh táo hơn.
Con của cô chính là của cô, nó vô tội. Nó không hề làm gì cả, suýt chút nữa cô đã giết nó rồi.
“Mẹ xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi…” Từng lời nói nỉ non của cô vang lên.
***
Dịch Tư Nghiêm đi tới tìm Dịch Hoài Tự.
“Châu Liên sao rồi?” Dịch Hoài Tự hỏi.
Dịch Tư Nghiêm lạnh giọng: “Đau khổ…”
Dịch Hoài Tự nghe xong ánh mắt thoáng qua một chút đau đớn. Ông ta cũng tự trách mình rất nhiều.
Nhưng Dịch Tư Nghiêm chẳng có tâm trạng mà để ý tới. Anh tiến lại gần Dịch Hoài Tự nắm lấy cổ áo ông ta, giọng lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cô ấy là người phụ nữ của cháu… là của cháu… Không phải là người phụ nữ kia…”
Dịch Hoài Tự giằng tay của Dịch Tư Nghiêm ra, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Ta biết, ta chỉ muốn bù đắp lỗi lầm ngày xưa đã gây ra cho mẹ con bé…”
Như nhận được câu trả lời thỏa đáng sắc mặt của anh dường như hòa hoãn hơn một chút. Nhưng có điều Dịch Tư Nghiêm vẫn lên tiếng cảnh cáo: “Tốt nhất là như thế… Cháu mong chú sẽ nhớ kỹ điều này…”
Dịch Hoài Tự nở một nụ cười thê lương, nụ cười này làm cho khóe mắt của ông ta hiện rõ một vài đường chân chim. Con người mà, ai cũng đều sẽ già đi. Cũng giống như tình yêu vậy, lúc đầu sẽ ngọt ngào đẹp đẽ một cách mê hồn nhưng lâu dần tình yêu đó càng phai nhạt nếu không biết cách bảo dưỡng. Một khi tình yêu phai nhạt thì sẽ chẳng có cách nào có thể cứu vãn được nữa.
Nhưng ít nhất thì Dịch Tư Nghiêm vẫn còn nhận được tình cảm của Châu Liên còn Dịch Hoài Tự ấy à, ông ta chẳng có lấy một chút ấm áp nào từ Từ Giai cả. Không phải là vì tình cảm của ông ta dành cho người phụ nữ ấy ít ỏi mà đơn giản là vì ông ta đã trao nhầm tình cảm.
Từ Giai vốn dĩ muốn có một cuộc sống giản đơn, không sóng gió, không quyền lực nhưng Dịch Hoài Tự lại hoàn toàn không thể đáp ứng. Cái ông ta dành cho Từ Giai là chiếm hữu, là cưỡng đoạt và là đau khổ. Chỉ khi người phụ nữ kia không còn nữa thì Dịch Hoài Tự mới nhận ra nhưng tất cả đã là quá muộn. Có đôi khi yêu đương không cần nhận lại chỉ cần cho đi là được rồi…
Dịch Tư Nghiêm thấy Dịch Hoài Tự thất thần một phen cũng không muốn nói gì thêm nữa, anh rời đi như lúc tới hoàn toàn là bất ngờ và vội vã…
Căn phòng của Dịch Hoài Tự hoàn toàn rơi vào trầm tư.
Cốc! Cốc! Cốc!
Bên ngoài là tiếng gõ cửa, Dịch Hoài Tự đang thất thần liền bị âm thanh kia làm cho tỉnh cả người. Ông ta khàn giọng nói vọng lại: “Vào đi!”
Nhưng qua mấy phút vẫn không có người đẩy cửa bước vào, cuối cùng ông ta đành tự mình đi ra ngoài xem. Kết quả trước mắt Dịch Hoài Tự là người mà ông ta hoàn toàn không ngờ tới.
“Cháu…”
Có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh dậy Dịch Hoài Tự lại cảm thấy bất ngờ, không là kinh ngạc không nói lên lời như thế.
Trái lại với biểu cảm kia Châu Liên mang một gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đầy oán hận nhìn Dịch Hoài Tự.
“Ngạc nhiên sao?” Môi cô khẽ nhếch lên, vừa vẻ coi thường vừa vẻ khinh bỉ ra mặt.
Nhưng Dịch Hoài Tự chẳng thèm để ý nhiều như thế, ông ta chỉ quan tâm tới một chuyện là Châu Liên có tha thứ cho mình hay không thôi.
“Đúng vậy, ta còn tưởng…”
Châu Liên nói chen vào lời của Dịch Hoài Tự: “Tôi muốn xác nhận lại mọi chuyện, ông sẽ trả lời thật lòng chứ?”
Dịch Hoài Tự cụp mắt, khẽ gật đầu: “Tới nước này rồi, chỉ cần cháu chịu hỏi, ta sẽ trả lời hết.”
Châu Liên nở một nụ cười lạnh lùng, môi cô mím chặt lại. Cảm xúc không tốt lại len lỏi vào trong đầu, cũng may cô còn có thể kịp thời khống chế được.
“Ông đã cưỡng hiếp mẹ tôi?”
“Phải!”
“Ông đã giết ba của tôi?”
“Phải!”
Hỏi xong hai câu này lồng ngực của Châu Liên triệt để như bị ngàn vạn vết dao đâm vào. Đau lắm, sẽ không có ai có thể hiểu nỗi đau này. Nhưng cho dù là thế cô vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, dùng một cái đầu lạnh để suy nghĩ và đối mặt.
“Tại sao?” Giọng của Châu Liên cực kì lạnh lùng khiến cho Dịch Hoài Tự có chút bối rối, hối hận xen lẫn hổ thẹn không biết phải trả lời thế nào cho phải. Sau cùng ông ta vẫn quyết định kể lại tất cả mọi chuyện.
“Năm đó ta và mẹ con…”
“Nhiều năm như vậy trôi qua ta vô cùng hối hận, bây giờ ta chỉ có một nguyện vọng là mong con sẽ tha thứ cho những lỗi lầm ấy…”
Châu Liên nở một nụ cười dài, hốc mắt cô hoe đỏ nhưng lại chẳng rơi nổi một giọt nước mắt, có lẽ là không còn nước mắt để rơi nữa rồi.
“Ông đừng mong có thể nhận được sự tha thứ… tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó… sẽ không bao giờ…”
Lúc Châu Liên nói những lời kia ánh mắt căm hận đến tột cùng giống hệt với Từ Giai nhiều năm trước đây. Cũng chính câu nói đó, câu nói mà khiến cho Dịch Hoài Tự ân hận suốt cả cuộc đời.
Dứt lời Châu Liên rời đi, lúc đi trong tay cô nắm chặt chiếc điện thoại, lòng thấp thỏm lo âu.
Vừa rồi chỉ là một chút khởi đầu cho kế hoạch trả thù mà thôi. Cô không tin mình không thể làm gì Dịch Hoài Tự. Còn về phía Dịch Tư Nghiêm cô mong muốn anh sẽ không làm gì cả, chuyện hận thù giữa cô và Dịch Hoài Tự, Dịch phu nhân nên để cô tự mình giải quyết tất cả.
Nhưng rồi trong đầu Châu Liên lóe lên một ý nghĩ, cô cúi đầu xuống nhìn vào cái bụng hơi nhô của mình.
Đúng rồi, cô còn có một con át chủ bài… chính là nó!
Châu Liên vội vàng đi tới ngăn kéo lấy từ trong đó ra một cây kéo. Cô cầm chiếc kéo lên, nhắm mắt lại định đưa chiếc kéo kia đâm vào bụng mình…
Nhưng nó là cốt nhục của cô, làm sao cô có thể nhẫn tâm xuống tay đây?
Chiếc kéo bị ném sang một bên, Châu Liên tự tát mình hai cái để tỉnh táo hơn.
Con của cô chính là của cô, nó vô tội. Nó không hề làm gì cả, suýt chút nữa cô đã giết nó rồi.
“Mẹ xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi…” Từng lời nói nỉ non của cô vang lên.
***
Dịch Tư Nghiêm đi tới tìm Dịch Hoài Tự.
“Châu Liên sao rồi?” Dịch Hoài Tự hỏi.
Dịch Tư Nghiêm lạnh giọng: “Đau khổ…”
Dịch Hoài Tự nghe xong ánh mắt thoáng qua một chút đau đớn. Ông ta cũng tự trách mình rất nhiều.
Nhưng Dịch Tư Nghiêm chẳng có tâm trạng mà để ý tới. Anh tiến lại gần Dịch Hoài Tự nắm lấy cổ áo ông ta, giọng lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cô ấy là người phụ nữ của cháu… là của cháu… Không phải là người phụ nữ kia…”
Dịch Hoài Tự giằng tay của Dịch Tư Nghiêm ra, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Ta biết, ta chỉ muốn bù đắp lỗi lầm ngày xưa đã gây ra cho mẹ con bé…”
Như nhận được câu trả lời thỏa đáng sắc mặt của anh dường như hòa hoãn hơn một chút. Nhưng có điều Dịch Tư Nghiêm vẫn lên tiếng cảnh cáo: “Tốt nhất là như thế… Cháu mong chú sẽ nhớ kỹ điều này…”
Dịch Hoài Tự nở một nụ cười thê lương, nụ cười này làm cho khóe mắt của ông ta hiện rõ một vài đường chân chim. Con người mà, ai cũng đều sẽ già đi. Cũng giống như tình yêu vậy, lúc đầu sẽ ngọt ngào đẹp đẽ một cách mê hồn nhưng lâu dần tình yêu đó càng phai nhạt nếu không biết cách bảo dưỡng. Một khi tình yêu phai nhạt thì sẽ chẳng có cách nào có thể cứu vãn được nữa.
Nhưng ít nhất thì Dịch Tư Nghiêm vẫn còn nhận được tình cảm của Châu Liên còn Dịch Hoài Tự ấy à, ông ta chẳng có lấy một chút ấm áp nào từ Từ Giai cả. Không phải là vì tình cảm của ông ta dành cho người phụ nữ ấy ít ỏi mà đơn giản là vì ông ta đã trao nhầm tình cảm.
Từ Giai vốn dĩ muốn có một cuộc sống giản đơn, không sóng gió, không quyền lực nhưng Dịch Hoài Tự lại hoàn toàn không thể đáp ứng. Cái ông ta dành cho Từ Giai là chiếm hữu, là cưỡng đoạt và là đau khổ. Chỉ khi người phụ nữ kia không còn nữa thì Dịch Hoài Tự mới nhận ra nhưng tất cả đã là quá muộn. Có đôi khi yêu đương không cần nhận lại chỉ cần cho đi là được rồi…
Dịch Tư Nghiêm thấy Dịch Hoài Tự thất thần một phen cũng không muốn nói gì thêm nữa, anh rời đi như lúc tới hoàn toàn là bất ngờ và vội vã…
Căn phòng của Dịch Hoài Tự hoàn toàn rơi vào trầm tư.
Cốc! Cốc! Cốc!
Bên ngoài là tiếng gõ cửa, Dịch Hoài Tự đang thất thần liền bị âm thanh kia làm cho tỉnh cả người. Ông ta khàn giọng nói vọng lại: “Vào đi!”
Nhưng qua mấy phút vẫn không có người đẩy cửa bước vào, cuối cùng ông ta đành tự mình đi ra ngoài xem. Kết quả trước mắt Dịch Hoài Tự là người mà ông ta hoàn toàn không ngờ tới.
“Cháu…”
Có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh dậy Dịch Hoài Tự lại cảm thấy bất ngờ, không là kinh ngạc không nói lên lời như thế.
Trái lại với biểu cảm kia Châu Liên mang một gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đầy oán hận nhìn Dịch Hoài Tự.
“Ngạc nhiên sao?” Môi cô khẽ nhếch lên, vừa vẻ coi thường vừa vẻ khinh bỉ ra mặt.
Nhưng Dịch Hoài Tự chẳng thèm để ý nhiều như thế, ông ta chỉ quan tâm tới một chuyện là Châu Liên có tha thứ cho mình hay không thôi.
“Đúng vậy, ta còn tưởng…”
Châu Liên nói chen vào lời của Dịch Hoài Tự: “Tôi muốn xác nhận lại mọi chuyện, ông sẽ trả lời thật lòng chứ?”
Dịch Hoài Tự cụp mắt, khẽ gật đầu: “Tới nước này rồi, chỉ cần cháu chịu hỏi, ta sẽ trả lời hết.”
Châu Liên nở một nụ cười lạnh lùng, môi cô mím chặt lại. Cảm xúc không tốt lại len lỏi vào trong đầu, cũng may cô còn có thể kịp thời khống chế được.
“Ông đã cưỡng hiếp mẹ tôi?”
“Phải!”
“Ông đã giết ba của tôi?”
“Phải!”
Hỏi xong hai câu này lồng ngực của Châu Liên triệt để như bị ngàn vạn vết dao đâm vào. Đau lắm, sẽ không có ai có thể hiểu nỗi đau này. Nhưng cho dù là thế cô vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, dùng một cái đầu lạnh để suy nghĩ và đối mặt.
“Tại sao?” Giọng của Châu Liên cực kì lạnh lùng khiến cho Dịch Hoài Tự có chút bối rối, hối hận xen lẫn hổ thẹn không biết phải trả lời thế nào cho phải. Sau cùng ông ta vẫn quyết định kể lại tất cả mọi chuyện.
“Năm đó ta và mẹ con…”
“Nhiều năm như vậy trôi qua ta vô cùng hối hận, bây giờ ta chỉ có một nguyện vọng là mong con sẽ tha thứ cho những lỗi lầm ấy…”
Châu Liên nở một nụ cười dài, hốc mắt cô hoe đỏ nhưng lại chẳng rơi nổi một giọt nước mắt, có lẽ là không còn nước mắt để rơi nữa rồi.
“Ông đừng mong có thể nhận được sự tha thứ… tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó… sẽ không bao giờ…”
Lúc Châu Liên nói những lời kia ánh mắt căm hận đến tột cùng giống hệt với Từ Giai nhiều năm trước đây. Cũng chính câu nói đó, câu nói mà khiến cho Dịch Hoài Tự ân hận suốt cả cuộc đời.
Dứt lời Châu Liên rời đi, lúc đi trong tay cô nắm chặt chiếc điện thoại, lòng thấp thỏm lo âu.
Vừa rồi chỉ là một chút khởi đầu cho kế hoạch trả thù mà thôi. Cô không tin mình không thể làm gì Dịch Hoài Tự. Còn về phía Dịch Tư Nghiêm cô mong muốn anh sẽ không làm gì cả, chuyện hận thù giữa cô và Dịch Hoài Tự, Dịch phu nhân nên để cô tự mình giải quyết tất cả.