• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng nhanh thật, cô cuối cùng cũng đã mang thai rồi.” Dịch phu nhân vừa nói vừa quan sát sắc mặt căng thẳng của Châu Liên.

Cô ngồi đối diện bà ta. Cái tin tức vừa rồi đã khiến cô bất ngờ một phen nên sắc mặt bây giờ vẫn là có chút kinh hoảng cùng bất ngờ.

Thấy Châu Liên vẫn im lặng không nói gì Dịch phu nhân cũng không muốn gây khó dễ với cô. Dù sao thì bây giờ Châu Liên cũng đang mang trong mình cốt nhục của Dịch gia không thể để cô bị ảnh hưởng.

Dịch phu nhân đứng dậy rời đi. Lúc đi bà ta có dặn thêm quản gia chăm sóc Châu Liên thật kĩ, đặc biệt là không được để cô có bất trắc gì, nếu không sẽ hỏi tội bọn họ. Quản gia cũng bị biết gật đầu mà nghe lời.

Dịch phu nhân đi rồi nhưng thần sắc của Châu Liên vẫn không tốt hơn chút nào. Dì Hà bên cạnh thấy cô sắc mặt kém hẳn thì nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tiểu thư, cô ăn chút gì đó rồi đi nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi thấy sắc mặt cô rất kém.”

Châu Liên nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng lại trào lên cảm giác khó chịu. Sau đó lại là một màn nghén kinh điển giống bao bà mẹ bầu khác. Cho đến lúc cơn nghén đó qua đi cũng là lúc cô không còn cảm giác đói nữa.

Châu Liên trở về phòng của mình nằm yên trên giường. Cô vẫn bất ngờ khi trong bụng mình hiện giờ đang có một sinh linh nhỏ bé. Bất giác Châu Liên đưa tay lên xoa lấy bụng mình. Cô có thai rồi, là con của cô và Dịch Tư Nghiêm. Cảm giác vừa vui vừa buồn này cô không biết diễn tả ra sao nữa. Đặc biệt là cô lại nhớ tới Dịch Tư Nghiêm, cô muốn báo với anh cái tin tức này.

Nhưng rồi khi nhấc điện thoại bàn lên cô lại chẳng thể nhấn nút gọi được vì cô đâu biết số của anh, lại càng sợ hơn là cho dù có biết anh cũng chẳng thể quan tâm. Có lẽ có con với cô chỉ là một loại nghĩa vụ mà anh nên thực hiện khi là con cháu của Dịch gia. Nghĩ như thế khiến Châu Liên bỏ điện thoại trên tay xuống, nằm thẳng nhìn lên trần nhà xa hoa.

Nơi này vốn dĩ không phải nơi mà cô thuộc về. Dịch Tư Nghiêm cũng không phải là người đàn ông sẽ che chở cho cô cả đời. Chỉ là… chỉ là mỗi khi nghĩ như thế lòng cô bất giác chua xót, trái tim chẳng hiểu vì sao lại đau đớn như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt lại.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa đánh tan suy nghĩ tiêu cực của Châu Liên. Cô ngồi dậy rồi đi tới mở cửa. Bên ngoài là dì Hà đang bưng một khay thức ăn nhẹ. Nhìn qua đều là đồ thanh đạm nên Châu Liên không cảm thấy khó chịu như khi nãy.

Dì Hà nhìn Châu Liên tươi cười nói: “Tiểu thư, lú nãy cô không ăn sẽ rất ảnh hưởng tới sức khỏe và đứa nhỏ trong bụng cô. Tôi đem chút đồ ăn nhẹ này lên cho cô ăn đỡ, dù sao cũng phải ăn chứ…”

Những lời ấm áp này của dì Hà làm con tim băng giá của Châu Liên chợt ấm áp hẳn lên. Châu Liên nhận lấy khay đồ ăn đặt sang một bên rồi cứ thế ôm lấy dì Hà. Dì Hà lúc đầu còn hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại im lặng đứng yên một chỗ, bàn tay thô kệch của dì ấy chốc chốc lại vỗ nhẹ vào lưng Châu Liên như đang an ủi vỗ về.

Chỉ một cái ôm ấm áp này thôi đã khiến cô xúc động mà đỏ hoe mắt. Cô chợt nhớ tới mẹ của mình. Dì Hà giống như mẹ cô vậy, đối xử với cô rất tốt. Ở trong căn nhà này ngoài dì Hà ra cô không biết phải giải tỏa cảm xúc u uất này với ai nữa.

Mấy phút qua đi Châu Liên mới buông dì Hà ra.

“Tiểu thư không sao chứ?” Dì Hà hỏi.



Châu Liên lắc đầu: “Cháu không sao, sau này dì cứ gọi cháu là Liên Liên là được rồi ạ. Nghe hai tiếng ‘tiểu thư’ cao quý quá cháu không quen.”

Dì Hà mỉm cười nhìn Châu Liên: “Được! Giờ cháu ăn tạm chút gì đi. Có làm sao thì đứa trẻ cũng vô tội…”

Châu Liên nghe được dì Hà khuyên thì gật đầu đem khay đồ ăn đặt lên bàn ngồi ăn. Cô ăn cũng không được nhiều lắm, có lẽ là do tâm trạng không tốt. Dù sao vì đứa nhỏ nên cô cố ăn thêm vài muỗng cháo nữa rồi mới bỏ thìa xuống.

Dì Hà nhận lại bát đũa rồi rời đi. Lúc đi dì ấy có nói với Châu Liên vài lời.

“Cháu rất giống với mẹ cháu, hãy kiên cường lên. Dì sẽ giống mẹ cháu, luôn ở bên cạnh và bảo vệ cháu.”

Dì Hà bỏ lại những lời đó rồi cứ thế đi mất.

***

Chập tối Châu Liên có đi dạo một chút ở ngoài vườn. Cô không thể cứ u uất thế này được nên quyết định đi dạo một chút cho đỡ chán. Vừa mới đi dạo chưa được lâu thì một chiếc áo khoác đặt lên vai cô.

Châu Liên quay mặt lại bắt gặp Dịch Tư Nghiêm ánh mắt cô chợt sững lại. Anh hình như có gầy đi một chút rồi.

Dịch Tư Nghiêm cao hơn Châu Liên hẳn một cái đầu. Bộ quân phục trên người anh càng làm tôn lên dáng vẻ cao lớn đầy kiêu ngạo kia. Nhìn anh thực sự vô cùng soái, khí chất hơn người còn khi cô nhìn lại mình, cảm giác cô đúng là không xứng với anh thật.

Châu Liên cứ thế nhìn Dịch Tư Nghiêm một hồi lâu cho tới khi Dịch Tư Nghiêm đưa tay lên chạm vào má Châu Liên nói: “Hình như hai tháng tôi không ở đây cô gầy đi rồi?”

Sau câu đó Dịch Tư Nghiêm cứ thế tiến lại gần Châu Liên ôm lấy cô trong vòng tay rộng lớn của mình. Cái ôm ấm áp này khiến cho Châu Liên cảm thấy như mình đang được nuông chiều. cánh tay đang buông thõng của cô cũng từ từ đưa lên ôm lấy eo anh. Cô chậm rãi ngửi thứ mùi hương nam tính chỉ thuộc riêng về anh.

“Tôi nghe nói cô có thai rồi?” Dịch Tư Nghiêm vừa ôm cô vừa hỏi.

Châu Liên cũng nhanh chóng trả lời lại: “Ừ, tôi đang mang thai con của anh.”

Trên khóe môi của Dịch Tư Nghiêm khẽ nở một nụ cười. Anh cúi người xuống chạm cằm của mình vào vai cô khiến cô cảm thấy hơi nhột một chút. Sau đó anh cũng không yên phận, đôi môi lạnh lẽo khẽ chạm vào vùng cổ ấm áp của Châu Liên khiến cô hít một hơi mạnh.



“Anh lại muốn làm cái gì?”

“Tôi muốn làm cái mà em đang nghĩ…”

“Anh…”

Dịch Tư Nghiêm buông Châu Liên ra, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi kéo cô vào trong nhà. Lúc hai người đi vào bên trong thì Châu Liên thấy người hầu đang bê rất nhiều đồ từ bên ngoài vào. Đồ đạc đều được bọc kín nên cô không biết đó là thứ gì.

Cạch!

Cửa phòng mở ra, Châu Liên yên phận ngồi lên giường còn Dịch Tư Nghiêm lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ bằng nhung màu đen mượt vô cùng sang trọng đặt vào lòng bàn tay Châu Liên.

“Cho em.”

Châu Liên nhìn chiếc hộp nhỏ trước mắt rồi lại nhìn Dịch Tư Nghiêm khó hiểu.

“Vì sao anh lại cho tôi?” Châu Liên hỏi.

“Vì em đã mang thai con của anh.” Dịch Tư Nghiêm trả lời ngắn gọn.

“Sao? Không muốn mở ra xem?”

Nghe thế Châu Liên có chút tò mò, cô thuận tay mở chiếc hộp nhung ra. Bên trong là một sợi dây chuyền có đính kim cương vô cùng đẹp mắt. Màu kim cương là màu đỏ lấp lánh dưới ánh đèn màu vàng óng.

Loại kim cương màu đỏ này vô cùng quý hiếm và đắt đỏ, mỗi một carat lên tới hàng triệu USD. Trên thế giới cũng chỉ có hai đến ba mươi viên xuất hiện. Quý hiếm là thế nhưng Châu Liên lại chẳng hay biết đến giá trị thực của nó. Cô chỉ biết rằng nó rất đẹp mà thôi.

“Chiếc vòng đẹp như vậy… Anh tặng tôi thật sao?” Châu Liên vừa nhìn sợi dây chuyền vừa gặng hỏi Dịch Tư Nghiêm.

“Ừ, tặng cho em.”

Sau đó Dịch Tư Nghiêm lấy từ trong tay Châu Liên sợi dây chuyền đó và đeo lên cô cho cô. Viên kim cương này không to lắm nhưng lại vô cùng sáng. Nó nằm giữa ngực Châu Liên sáng như một ngôi sao nhỏ giữa bầu trời đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK