Mục lục
Truyện: Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Lạc Hiểu Nhã (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 560:

 

Cô nói nhỏ nhìn anh ta : “Anh, dạo này anh bị bệnh à? Sao anh lại gây như vậy?”

 

Lâm Bách Châu chạy đến nhà cô, lúc này anh ta đang thở lên thở xuống, trên trán có vài hạt mồ hôi nhỏ.

 

Ánh đèn mờ ảo trong phòng, Lạc Hiểu Nhã đứng ở ngoài cửa, mặc bộ quần áo ngủ, ánh mắt thanh thoát, mái tóc buông xuống mềm mại, làn da trắng như sứ, nét mặt xinh đẹp toàn thân đều toát lên sự dịu dàng ôn nhu.

 

Chỉ là hai mắt đỏ ửng lên, trong mắt có chút ướt át, giống như vừa mới khóc vậy.

 

Lâm Bách Châu nhìn cô, trái tim lập tức quyết định, cũng không biết tại sao, đột nhiên có một cảm xúc thúc đẩy, anh ta dang hai tay trực tiếp ôm cô vào lòng, ôm rất chặt.

 

Cánh tay anh ta dùng sức, cho dù là đã gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể hoàn toàn ôm lấy cả người của Lạc Hiểu Nhã vào ngực mình Cơ thể của Lạc Hiểu Nhã cứng đờ, sửng sốt khi bị anh ta ôm, cả người đều ngẩn ra.

 

Trong hơi thở đã toát lên sự xa lạ, mang theo một mùi vị lạnh lẽo, vừa mập mờ vừa phức tạp.

 

Lạc Hiểu Nhã không thoải mái lập tức giấy giụa một lúc, nhưng lại không dám đi quá xa, tình trạng bây giờ của Lâm Bách Châu rất không đúng, cả người đều rất kỳ quái, hoàn toàn không giống với người mà cô quen biết.

 

“Lâm, bác sĩ Lâm, anh buông tôi ra”

 

Lâm Bách Châu nghe thấy lời của cô, im lặng một lúc lâu, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt cô, một lúc sau anh ta nói ra bằng một giọng khàn khàn: “Không buông, anh không buông được”

 

Anh ta đã rất cố gẳng, rất nỗ lực để buông cô ra, nhưng chỉ cần anh ta nhàn rỗi, đầu óc đều sẽ xuất hiện bóng dáng của Lạc Hiểu Nhã, lúc ăn cơm lúc đi ngủ đều có hình bóng của cô.

 

Lâm Bách Châu cảm giác được bản thân như sắp điên vậy, bị cô tra tấn mà sắp điên rồi.

 

Tối nay lại bị mất ngủ, muốn lên mạng để chuyển hướng chú ý, nhưng kết quả lại nhìn thấy đám nhà giàu thế hệ thứ hai đang thảo luận chuyện ổn định gia đình, và cũng nghe được đoạn ghi âm đó.

 

Anh ta biết người mà được nhắc trong đoạn ghi âm đó là bố của Lạc Hiểu Nhã, nên đã chạy sang đây ngay trong đêm.

 

Vừa nhìn thấy mắt của Lạc Hiểu Nhã ửng đỏ, cô nhất định là vừa mới khóc cũng may là anh ta chạy tới Lâm Bách Châu ôm cô vào lòng, cảm nhận được cơ thể mềm mại hoàn toàn khác với bản thân, trái tim cuối cùng cũng buông bỏ.

 

xuống Lạc Hiểu Nhã nghe thấy anh ta nói, cô rất bối rối, cô không biết Lâm Bách Châu đang nghĩ cái gì, cả người đều bị anh ta ôm vào lòng, cảm giác rất kỳ lạ, vừa xấu hổ lại vừa khó chịu.

 

Loay hoay một lúc cũng không thoát khỏi vòng tay anh ta, Lâm Bách Châu cũng không có ý định buông cô ra Hai người cứ như vậy mà đứng ở ngoài cửa ôm nhau, thật sự kỳ lạ Lạc Hiểu Nhã đỏ mặt xấu hổ nói: “Lâm, bác sĩ Lâm…”

 

“Đừng gọi anh là bác sĩ Lâm” Lâm Bách Châu trực tiếp ngắt lời của cô, giọng nói khàn khàn: “Lúc trước anh đã từng nói với em, hãy gọi anh là Bách Châu.”

 

Thật sự quá kỳ lạ.

 

Cảm giác của Lạc Hiểu Nhã càng ngày càng mãnh liệt, Lâm Bách Châu đang đứng trước mặt cô, cô không hề có chút quen thuộc nào, cứ như đang đứng trước mặt một người xa lạ vậy.

 

Không còn dịu dàng như trước nữa, tại anh ta đang tràn đầy sự mạnh mẽ và rất ngang ngược, giống như cảm giác mà Hoắc Tùng Quân đã đem lại cho cô vậy.

 

Nhưng hai người họ rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.

 

Lạc Hiểu Nhã thở dài rồi nói tiếp: “Bách Châu, anh có thể bỏ tôi ra được không? Cánh tay của tôi đang rất đau”

 

Anh ta ôm chặt đến nỗi cô không thể thở được.

 

Câu nói này vừa nói ra, Lâm Bách Châu mới nhẹ nhàng buông cánh tay ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK