Mục lục
Truyện: Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Lạc Hiểu Nhã (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 374:

 

Hoắc Tùng Quân dắt tay cô đi về phía thang máy: “Nói ở đây không tiện, chúng ta đi lên trên đã”.

 

Hai người vừa bước vào thang máy thì cô nhân viên tiếp tân ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt sáng bừng lên rồi gõ chữ như điên trên điện thoại.

 

“Tôi vừa thấy bạn gái của Tổng giám đốc Hoắc, xinh đẹp tuyệt trần luôn, cực kỳ xinh luôn đó. Mà Tổng giám đốc Hoắc cũng không phải là Tổng giám đốc Hoắc của mọi ngày nữa. Vừa nãy anh ấy dịu dàng kinh khủng luôn, còn nắm tay rồi hôn tay người yêu đấy. Hai người họ vô cùng xứng đôi luôn mọi người ơi!”

 

Gửi tin nhắn đi nhưng không thấy ai đáp lời, cô nhân viên tiếp tân đang cảm thấy buồn bực thì đột nhiên thấy một đồng nghiệp khá thân thiết trong công ty nhắn tin cho mình.

 

“Này, vừa rồi cô nhắn tin vào nhóm làm việc của công ty rồi đấy, thế nên Tổng giám đốc Hoắc cũng có thể đọc được tin nhắn đó.”

 

Cô nhân viên tiếp tân vội vàng nhấn vào xem thì thấy tin nhắn có rất nhiều dấu chấm than của mình đã bị gửi nhầm vào nhóm làm việc, Triệu Khôi Vĩ đang sắp xếp công việc ở bên trên…

 

Đã hết thời hạn gỡ tin nhắn rồi….

 

Cô nhân viên tiếp tân khóc không ra nước mắt, vậy là lần này cô ta xong đời rồi, chuẩn bị tinh thần bị sa thải thôi…

 

Lạc Hiếu Nhã được Hoắc Tùng Quân dắt vào phòng làm việc thì không khỏi nóng lòng: “Rốt cuộc thì bà cụ có đến đây không anh? Bà ta có làm loạn công ty lên không?”

 

Bà cụ Lạc rất thích chuyện đi quấy nhiễu người khác, vừa rồi đám người Tổng giám đốc Trần và đồng nghiệp của cô đã miêu tả cho cô nghe cảnh tượng bà cụ đến làm loạn công ty như thế nào. Cô chỉ sợ bà cụ cũng sẽ làm loạn ở Hoắc Kỳ, gây phiền phức cho Hoắc Tùng Quân.

 

Hoắc Tùng Quân thấy cô áy náy đến mức gấp gáp như thế thì cười rồi nhéo nhéo má cô: “Em đừng lo, bà ta không dám làm loạn ở công ty của anh đâu. Anh còn làm cho bà ta tức đến mức suýt ngất đi mà.”

 

Lạc Hiếu Nhã nghe vậy thì khẽ nhếch đôi môi đỏ hồng lên rồi nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.

 

Hoắc Tùng Quân chọc cho bà cụ tức điên lên hả?

 

“Em không tin à?” Hoắc Tùng Quân nhìn cô vậy thì thấy buồn cười, anh hôn lên môi cô rồi kể lại cho cô nghe mọi chuyện.

 

Lạc Hiếu Nhã đã biết bà cụ Lạc và cả gia đình bác Lạc vốn chẳng phải người có liêm sỉ nhưng sau khi nghe anh kể xong thì cô vẫn tức đến mức phồng hai má lên.

 

“Từ lúc em sinh ra đến khi em trưởng thành, người tự xưng là bà nội này chưa từng ôm em lấy một cái, chưa từng chăm sóc em một ngày. Quan hệ giữa em và bà ta còn lạnh nhạt như những người xa lạ, à đâu, thậm chí còn hơn cả những người xa lạ ấy chứ. Thế mà bà ta vẫn có mặt mũi tìm anh để cậy nhờ quan hệ!”

 

Cô tức giận đến mức đi loanh quanh trong phòng làm việc nhưng vì không có kinh nghiệm cãi lộn nên cô chỉ có thể nhắc đi nhắc lại mấy từ “không biết xấu hổ”.

 

Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của cô thì thấy buồn cười, chờ cô đi một vòng qua chỗ mình, cánh tay thuôn dài của anh duỗi ra rồi ôm cô vào lòng.

 

“Thôi được rồi mà, em đừng nóng giận nữa, anh đã dạy dỗ bà già kia một trận rồi, còn không cho bà ta chút lợi lộc nào mà.”

 

“Đúng, phải thế chứ.” Lạc Hiếu Nhã quay đầu lại bưng mặt anh lên rồi hung hăng hôn một miếng: “Anh làm quá đúng luôn, thưởng cho anh nè.

 

Hoắc Tùng Quân, anh đừng vì em mà nể mặt đám người đó. Họ không phải là người thân của em mà là kẻ thù không đội trời chung”.

 

“Em yên tâm đi” Hoắc Tùng Quân cũng không phải kiểu người coi tiền như rác, anh có thể yêu Lạc Hiếu Nhã đến mức không có điểm dừng, đặc biệt chiếu cố những người bạn và người thân của cô nhưng đối với những người đã từng xúc phạm và làm tổn thương cô thì đừng nói người đó chỉ là bà nội và bác cả trên danh nghĩa, mà dù người đó có là bố mẹ ruột của cô đi chăng nữa thì anh cũng không nể nang đầu.

 

Hai người đang nũng nịu với nhau thì Triệu Khôi Vĩ cầm điện thoại di động gõ cửa rồi tiến vào, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tổng giám đốc nhà mình đang ôm một người phụ nữ nhỏ bé, xinh đẹp trong lòng, còn cúi đầu xuống định hôn người ta.

 

Triệu Khôi Vĩ sửng sốt một lúc rồi chạy ngay ra ngoài: “Thật xin lỗi, tôi… tôi không nhìn thấy gì cả”

 

Số anh ấy may thế nào mà lại bắt gặp được cảnh hai người thắm thiết với nhau đúng lúc như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK