Mục lục
Truyện: Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Lạc Hiểu Nhã (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ ngơ ra, há to miệng, cổ họng khô khốc, rất lâu sau mới nói được một câu: “Mày, mày không biết tốt xấu.”

 

“Đừng nói câu này, tốt xấu tôi vẫn biết, tôi còn biết người đứng trước mặt tôi, cũng không phải loại tốt đẹp gì”

 

Lạc Hiểu Nhã lạnh lùng nói ra câu này, làm cho bà cụ tức giận không nhẹ. Bà cụ vuốt lồng ngực của mình, đảo mắt vòng vòng, đột nhiên nói: “Vậy, nếu mày không thích căn nhà đấy, vậy tìm thời gian, tạo và bác của mày sẽ bán căn nhà đi, trước đó có người đến tìm chúng tạo, muốn dùng căn nhà làm nhà kho, chúng tạo nghĩ đây là căn nhà trước đây của các người, vẫn luôn do dự, hiện tại mày nói vậy, chúng tạo không còn gánh nặng, có thể bán đi rồi.”

 

Bà cụ vừa nói vừa chăm chú nhìn Lạc Hiểu Nhã, muốn nhìn cô có biểu cảm gì, bà cụ cũng không tin Lạc Hiểu Nhã thật sự có thể từ bỏ căn nhà này.

 

Nhưng mà Lạc Hiểu Nhã không chỉ không có tức giận, ngược lại có vẻ vui vẻ!

 

“Quá tốt rồi, trước đây tôi một mực lo lắng, các người sẽ làm khó tôi, dù là tôi đưa tiền các người cũng sẽ không bán cho tôi, lần này thì tốt rồi, căn nhà đổi chủ lại dễ dàng, chỉ cần có tiền là có thể mua lại căn nhà của bố mẹ tôi về.”

 

Cô nói, trong mắt còn chứa đầy đắc ý nhìn bà cụ: “Đừng nghĩ tôi không dám, tiền của Hoắc Tùng Quân thừa đủ.”

 

Lời này trực tiếp nện ở trong đầu bà cụ, nếu như không phải sức khỏe bà cụ không tệ lắm, nhất định bị con tiện nhân này chọc tức đến nôn ra máu.

 

Bà cụ run rẩy ngồi về ghế một lần nữa. Bà cụ lúc này mới phát hiện, Lạc Hiểu Nhã cơ bản mềm không được cứng cũng không xong, chiêu gì cũng giống như là đều không đối phó được với cô, mặc kệ bọn họ nhún nhường hay là uy hiếp, cô không thèm tiếp chiều.

 

“Ngoài trời đã không còn sớm nữa, bà vẫn nên về sớm một chút đi, đừng để con trai và cháu trai bất hiếu của bà lo lắng. Cô nhìn ngoài cửa sổ một chút, lạnh lùng nói.

 

Bà cụ có thể đến nơi này, chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến bác Lạc và Lạc Quang, chắc chắn là hai người kia xui bà cụ đến đây, đúng là không bằng súc sinh, sao có thể có một chút tấm lòng hiếu thuận nào đối với bà cụ.

 

Lạc Hiểu Nhã muốn đuổi bà cụ đi, nhưng mà bà cụ không biết là thẹn quá giận, hay là chó cùng rất giấu, trực tiếp đặt mông ngồi lên ghế, giống như là bị dính keo cao su, không chịu di chuyển.

 

“Tao không đi, mày cần phải đồng ý chuyện này với tao, bố mày đã mất, bác của mày chính là con trai duy nhất của tao, hiện tại nó không có công việc, không có cách nào nuôi sống người trong nhà, chẳng lẽ mày muốn nhìn chúng tạo chết đói sao?”

 

Bà cụ thấy các chiêu đều vô dụng, dứt khoát trực tiếp biến thành dáng vẻ đanh đá lúc trước, ăn vạ trước cửa nhà Lạc Hiểu Nhã.

 

Hiện tại không ít người đều tan làm, tầng này mặc dù chỉ có mấy hộ gia đình, nhưng mà đều ở nhà, nghe thấy bà cụ tru tréo lên, cũng mở hờ cửa nhìn lén.

 

Nếu là Lạc Hiểu Nhã lúc trước, da mặt mỏng, thích sĩ diện, có lẽ sẽ bị bà cụ làm như vậy dọa đến. Nhưng mà Lạc Hiểu Nhã hiện tại là người đã chết một lần, đã không sợ cái gì nữa.

 

Ánh mắt cô lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống bà cụ, mở miệng nói: “Bà lại dùng chiêu này uy hiếp tôi? Vậy sao bà không suy nghĩ, tôi hận cả nhà các người như vậy, nếu các người chết đói, tôi vui còn không kịp.”.

 

“Không chỉ trơ mắt nhìn đâu, tôi còn muốn xách ghế, lấy hạt dưa đậu phộng ngồi nhìn đấy”

 

“Con cả của bà bị cách chức, là tôi sai người ta cách chức à? Ông ta nhận hối lộ làm chuyện xấu, nên biết trước được sẽ có kết quả ngày hôm nay, tội nghiệt tự mình tạo ra dựa vào cái gì muốn để đứa cháu gái sớm đã không còn quan hệ này bỏ tiền ra giải quyết, ông ta không sợ mất mặt sao?”

 

Bà cụ vẫn cứng đầu nói: “Nếu như không phải tại mày lên mạng tố cáo bác của mày, nó cũng sẽ không trở thành như thế này.”

 

“Thế giới không có bức tường nào không lọt gió, bà cụ, bà cho rằng tôi không đi báo cáo, con trai cả của bà sẽ không sao sao? Theo tôi được biết, con trai bà đắc tội không ít người, có không ít người nắm được bằng chứng ông ta nhận hối lộ, chờ lúc ông ta phạm sai lầm lớn thì tố cáo đấy”

 

Cô cảm thấy đôi lúc bà cụ có khi thật ngây thơ, chỉ cần là việc liên quan đến con trai cả của bà, đầu óc sẽ giống như là bị chó ăn mất vậy, rất hồ đồ.

 

“Hiện giờ tôi tố cáo sớm, các người chỉ cần tiêu ít tiền là có tể xử lý chuyện này, nếu như chờ lúc con trai cả của bà phạm phải sai lầm càng lớn, chỉ sợ không phải tiền là có thể giải quyết được đầu, ngồi tù đã xem như là nhẹ. Bà cụ, bà nên cảm ơn tôi đã cứu con bà mới đúng.”

 

Lạc Hiểu Nhã ôm ngực, cúi đầu nhìn bà cụ già, khuôn mặt vô cùng dịu dàng xinh đẹp giờ phút này có vẻ hơi lạnh lùng, cao không thể với tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK