Mục lục
Truyện: Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Lạc Hiểu Nhã (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bỏ tiền vào trong túi xách, cô quay đầu lại thì đã không nhìn thấy người phụ nữ lúc này nữa.

 

Khóe môi của cô khẽ nhếch lên. Bạo lực gia đình chính là hành vi không thể tha thứ. Thật tốt khi người phụ nữ ấy có thể hiểu ra mọi chuyện Khi cô đang chuẩn bị rời khỏi ngân hàng thì lại gặp mẹ Hoắc đang được giám đốc kính cẩn đưa ra ngoài. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Tại sao lại gặp nữa rồi.

 

“Đúng là xui xẻo mà!”

 

Những lời này mới chỉ là suy nghĩ trong lòng Lạc Hiếu Nhã, nhưng mà lại bị mẹ Hoắc nói ra trước.

 

Bà ta trợn mắt lên nhìn Lạc Hiếu Nhã đầy kiêu ngạo, duỗi tay đẩy cô về phía sau, giành lấy vị trí dẫn đầu, rời khỏi ngân hàng trước mặt Lạc Hiếu Nhã.

 

Lạc Hiếu Nhã lắc đầu cười, người này ở trước mặt mình đúng là cạnh tranh hiểu thẳng. Rời khỏi ngân hàng trước thì sao chứ? Đi trước cô một bước thì có gì đáng để kiêu ngạo sao?

 

Làm như là đã tám đời chưa được nhìn thấy mặt trời vậy.

 

Đang nói thì đột nhiên nghe thấy ở phía trước truyền đến tiếng thét chói tại của mẹ Hoắc: “Các người đang làm cái gì vậy!”

 

Lạc Hiếu Nhã khẽ nhíu mày, hình như trong âm thanh còn pha chút sợ hãi, rốt cuộc là đằng trước đang xảy ra chuyện gì?

 

Cô vội vã chạy tới phía trước, không phải là để hóng chuyện, mặc dù mẹ Hoắc không có nhân tính, nhưng dù gì bà ấy cũng là mẹ ruột của Hoắc Tùng Quân, Lạc Hiếu Nhã không thể giương mắt nhìn bà ấy xảy ra chuyện được.

 

Cô vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy hai người đàn ông cầm dao dí vào cổ mẹ Hoắc, kéo bà lên một chiếc xe màu đen Quản lý bên cạnh sợ đến ngây người, muốn báo cảnh sát nhưng lại sợ hãi con dao sắc bén ở trong tay hai người đàn ông kia nên không dám tiến lên phía trước.

 

Mẹ Hoắc bị dọa sợ đến phát hoảng, trong lúc bị lôi kéo, cặp kính râm bản lớn trên mặt bà ấy rơi xuống dưới đất khiến cho khuôn mặt đẫm nước mắt cũng bị lộ ra, bà ấy liều mạng vùng vẫy muốn thoát ra.

 

Tuy là cuộc sống của mẹ Hoắc an nhàn sung sướng, làn da được bảo dưỡng cẩn thận nhưng hai năm gần đây bà ấy ăn nhiều nên mập lên không ít, khiến cho trọng lượng cơ thể có chút nặng, hai tên đàn ông lực lưỡng chật vật một lúc vẫn chưa kéo được bà ấy lên xe.

 

Lạc Hiếu Nhã khẽ thở dài một hơi, vừa rồi trong lúc chờ tới số của mình ở ngân hàng, cô cũng đã từng gặp qua hai người này rồi, hình như họ cũng đến đó để làm việc gì đó. Chắc là do mẹ Hoắc lớn tiếng khoe khoang sự giàu có nên mới bị hai người đó để ý, dám cả gan ra tay ở ngay trước cửa ngân hàng.

 

Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, mẹ Hoắc luôn có xe đưa đón, nếu như trở về nhà họ Hoắc rồi thì hai người đó làm gì có cơ hội mà ra tay.

 

Mọi người xung quanh la hét hoảng loạn đến chói tại nhưng vẫn không có ai dám tiến lên, mẹ Hoắc bây giờ đã vô cùng chật vật, cố gắng bám chặt vào cửa xe, không chịu buông tay.

 

Lạc Hiếu Nhã không còn cách nào khác, âm thầm cởi giày, xách lên trong tay, từ từ lặng lẽ tiến lại gần phía của hai người kia.

 

Khoảng cách càng lúc càng gần, tim của cô đập cũng nhanh hơn bình thường, cô nhân lúc hai người đó không để ý tới mình, cầm giày đập về phía bọn họ.

 

Đôi giày của Lạc Hiếu Nhã tuy rằng có chút nhỏ nhưng vừa đủ để đánh vào mặt của hai người đó khiến cho họ vô thức buông tay mẹ Hoắc để che mặt của mình. Ngay lúc đó, Lạc Hiếu Nhã tiến lên, nắm lấy cổ tay của mẹ Hoắc, kéo bà ấy chạy ra chỗ khác.

 

Vốn dĩ cô chỉ định dắt bà ấy đến chỗ của quản lý ở bên kia cho an toàn, sau khi tới nơi thì cô sẽ len lén rời đi, ai ngờ hết lần này tới lần khác, trong đám người vây quanh xem có mấy người liên tục lao ra.

 

Những người đó đều cùng một phe với nhau, Lạc Hiếu Nhã không biết có còn bao nhiêu người nằm vùng nữa, chỉ đành cắn răng, chạy như điên, kéo mẹ Hoắc theo hướng khác Những người đó thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau theo hướng hai người chạy tới, vô cùng hung hãn.

 

Mẹ Hoắc vừa chạy vừa hét toáng lên, khiến cho Lạc Hiếu Nhã không nhịn được mà quay đầu lại, trừng mắt nhìn bà ấy, nói: “Bà đừng hét nữa, mấy người đó nhắm vào bà đó, bà tiết kiệm sức lực để chạy đi”

 

Nghe tiếng bà ấy thét đến chói tai, khiến cho hai lỗ tai của Lạc Hiếu Nhã cũng bắt đầu cảm thấy đau rồi.

 

Mẹ Hoắc quay về phía sau, nhìn thấy một đám người đuổi theo không ngừng thì mới ngậm miệng lại, để mặc Lạc Hiếu Nhã kéo đi đâu thì kéo.

 

Lúc này An Bích Hà tính toán thời gian, căn chuẩn giờ xuất hiện ở cửa ngân hàng, nhìn thấy ở ngoài cửa hỗn loạn đúng như theo kế hoạch, không cần để ý kỹ đã vội vàng xông vào, hét lớn tiếng: “Các người không được đụng vào bác gái, mau buông bác ấy ra.”

 

Sau khi xông được vào trong đám người, lúc này cô ta mới nhận ra ở đây không có bóng dáng của mẹ Hoắc.

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng là cô ta đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ rồi sao? Người đâu hết rồi?

 

Những người ở xung quanh đều có vẻ mặt khó hiểu nhìn An Bích Hà, cô ta đành phải kéo một người lại hỏi: “Vừa rồi tôi nghe nói ở đây có người cầm dao đến định giết người cướp của..”

 

“Cô tới chậm rồi” Người đi đường nói.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK