Mục lục
Truyện: Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Lạc Hiểu Nhã (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới vừa đi vào đã thấy cái đầu nhỏ của Lạc Hiểu Nhã lộ ra ở khung quạch, cặp mắt đào hoa phớt đỏ, ánh mắt trong trẻo, giống như là vừa khóc xong vậy.

 

“Cuối cùng anh cũng trở lại” Lạc Hiểu Nhã chạy từ trong tới, kiểm tra anh một lượt, phát hiện không có vết thương mới nào mới kéo anh vào trong khúc quạch.

 

Bởi vì khe hở nhỏ hẹp nên hai người gần như sát với nhau.

 

Trong hoàn cảnh đó khiến Hoắc Tùng Quân đột nhiên nhớ lại một lần trước đó ở tiệc sinh nhật của bố Lâm.

 

Lúc ấy hai người khá giống như bây giờ, núp trong khe hở ở vách tường.

 

Lần đó quan hệ của hai người vẫn rất tệ, Lạc Hiểu Nhã vô cùng chán ghét anh, ngay cả việc chạm vào người anh cũng không muốn. Rõ ràng là núp ở một chỗ chật hẹp như vậy nhưng vẫn hận không thể cách xa anh cả chục mét.

 

Nhưng lúc này, cô lại không có dáng vẻ xa cách nào cả, thấy thân hình của anh to lớn nên muốn cho anh đứng thoải mái hơn. Cô không hề có khó chịu nào cả, cả người bé nhỏ dường như áp chặt vào lồng ngực của anh.

 

Hoắc Tùng Quân vừa thở dài ôm eo cô nhưng trên mặt lại tỏ ra biểu cảm hết sức thỏa mãn, nhỏ giọng nói với cô: “Lúc anh mới quay lại thì bọn họ cũng sắp tìm được tới đây rồi. Có lẽ giờ cũng tới rồi!”

 

Lạc Hiểu Nhã nhéo một cái vào bên mông anh, cô đoán chắc chắn lúc này anh không dám lên tiếng nên dùng hết sức để nhéo.

 

Hoắc Tùng Quân bực bội hừ một tiếng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thấp giọng cười nói: “Bọn họ còn chưa tìm được chúng ta mà em cũng đã muốn mưu sát chồng trước rồi”

 

Lạc Hiểu Nhã trợn mắt nhìn sah, nói: “Anh bảo anh vừa rồi to gan như vậy, mắt thấy bọn họ sắp tới rồi rồi mà còn dám chạy ra bên ngoài đó”

 

Mặc dù ban ngày họ để lại một số dấu vết nhưng vào ban đêm cũng không dễ dàng phát hiện ra được nên rất dễ để bị bỏ sót. Ngược lại Hoắc Tùng Quân đột nhiên đi ra ngoài như vậy mà bị đám người đó bắt gặp thì xong đời rồi.

 

Những người đó có thể có súng nữa, chắc chắn có suy nghĩ muốn giết chết anh.

 

Hoắc Tùng Quân kéo tay cô, đặt một nụ hôn bên cạnh miệng cô rồi nhỏ giọng nói: “Anh làm vậy cũng vì nghĩ cho an toàn của hai chúng ta”

 

Anh không thể để lại những dấu vết ngoài ý muốn được. Ngô Thành Nam là một người cẩn trọng, nếu thực sự bị anh ta phát hiện ra sở hở nào, sợ rằng sẽ lục tung cả nhạm động này lên.

 

Đến lúc đó, anh cũng không bảo vệ được Hiểu Nhã.

 

“Suyt, đừng nói chuyện” Hoắc Tùng Quân che miệng Lạc Hiểu Nhã lại, cả người đột ngột căng thẳng lên.

 

Vì anh được rèn luyện từ nhỏ nên ngũ giác đều nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.

 

Lạc Hiểu Nhã cũng cảm thấy căng thẳng theo, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh. Quả nhiên không lâu sau đó nghe thấy rõ âm thanh người đạp lên đám cỏ, tiếng nói chuyện cũng ngày càng rõ ràng hơn.

 

“Anh nói xem cậu chủ của chúng ta rốt cuộc bị sao vậy chứ, đã tìm lâu như vậy rồi cũng không phát hiện ra bất cứ tung tích nào. Tôi cảm thấy bọn họ chắc chắn đã bị lửa thiêu cháy đến mức không còn mảnh vụn nào nữa rồi.”

 

“Cậu nói ít lại đi, không nên để cậu chủ nghe được, ngoan ngoãn nghe lời đi tìm là được rồi.”

 

“Tôi cảm thấy cứ tìm như vậy cũng không phải là cách. Hoặc là hai người kia đã bị thiêu cháy, hoặc là đã bỏ trốn rồi. Chứ ai ngu mà ở lại trong rừng rậm này cơ chứ?”

 

Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã: “..”

 

Xin lỗi, chúng tôi chính là kẻ ngu trong lời nói của cậu đấy.

 

“Tôi thấy ở đây cũng không có đầu, chúng ta đi tìm chỗ khác thôi.”

 

“Nơi này cũng không hề có dấu vết có người đi qua, nếu đi vào sâu vào trong sẽ đi tới rừng sâu đó. Mặc dù chúng ta đều mang theo súng nhưng nếu không để ý lại bị thú dữ tấn công thì biết làm sao? Tôi nghe nói trước kia ở đây có lợn rừng xuất hiện đó”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK