Nhưng giờ Chu Thiến sao còn tâm trí nghĩ đến chuyện đó. Trong lòng cô đầy những suy nghĩ, rốt cuc Văn Phương đã nói gì với Kiều Tranh? Để mà anh vốn thong dong tao nhã lại thất thố như vậy?
Sự đau đớn, bi thương trong mắt anh như quả trùy nặng đập vào lòng cô. Từ nhỏ cô vẫn tôn kính, ái mộ anh như thiên sứ, anh như mặt trời sưới ấm cho cô, cô vẫn hi vọng được ở bên anh, giống như khi còn nhỏ, cô sẽ khiến anh hạnh phúc vui vẻ. Cho dù bây giờ không thể ở bên anh cô cũng không muốn thấy anh bị thương tổn gì. Giờ anh như vậy mà chuyện gì xảy ra cô cũng không biết, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thất bại, áy náy.
Cô lo cho anh nhưng vì trước kia cố ý lạnh nhạt với anh nên không biết số điện thoại hay địa chỉ của anh. Vì thế lúc này chỉ đành lo lắng suông, hoàn toàn không biết nên làm gì. Trong lòng thầm mắng Văn Phương hàng trăm ngàn lần.
Văn Phương này thực sự rất đáng ghét, quá ti tiện! Nếu Kiều Tranh vì cô ta mà bị thương tổn gì, cô tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta!
Đột nhiên trong đầu cô chợt lóe, có lẽ có thứ sẽ giúp được cô…
Cô lao ra mái hiên, bất chấp mưa tuôn xối xả, chạy đến bên quốc lộ, ngăn một chiếc taxi. Vừa lên xe, bất chấp cả người ướt sũng, vội vàng nói địa chỉ biệt thự trước kia cô và Triệu Hi Thành ở.
Mưa to tầm tã, cần gạt nước không ngừng qua lại nhưng vẫn không thể ngăn mưa to che khuất tầm nhìn.
Xe đi rất chậm. Chu Thiến lòng nóng như lửa đốt, càng không ngừng thúc giục:
- Lái xe, phiền anh nhanh một chút!
Lái xe bất đắc dĩ trả lời:
- Tiểu thư à, chẳng có cách nào, thời tiết thế này an toàn mới là quan trọng.
Lái xe nói vậy, Chu Thiến cũng không tiện thúc giục. Cô đành phải dời lực chú ý, quay đầu, nhìn những hạt mưa đập vào cửa kính, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Chỉ cần biết quá khứ Tống Thiệu Lâm đã xảy ra chuyện gì thì sẽ có cách giải quyết, bất luận thế nào cũng không thể để Kiều Tranh rơi vào bẫy của Văn Phương. Càng không thể để cho anh và Triệu Hi Thành có xung đột, người quân tử như anh sao đấu lại con sói Triệu Hi Thành.
Cuối cùng xe cũng đến nơi, Chu Thiến thanh toán xong vội nhảy xuống, lấy chìa khóa mở cửa thì lại thấy người hầu chạy ra. Lúc này Chu Thiến mới nhớ lại, ở đây vẫn để lại một người hầu để quét dọn. Người hầu thấy cô vội vàng, sắc mặt khác lạ, cả người bị mưa thấm ướt thì hỏi:
- Phu nhân, sao đột nhiên tới đây
Chu Thiến không dừng bước, vừa đi vừa nói:
- Tôi đến đây… tìm chút đồ. Cô pha chén trà nóng mang vào thư phòng cho tôi.
Người hầu ở phía sau nói:
- Phu nhân có cần thay quần áo trước…
Còn chưa nói xong, Chu Thiến đã biến mất ở góc khuất.
Vẻ mặt người hầu hồ nghi, hôm nay phu nhân quá lạ, có cần gọi điện cho Dung quản gia không? Sau đó lại lắc đầu, cũng chẳng có gì to tát, không nên để phu nhân nghĩ mình là kẻ lắm miệng
Chu Thiến vào thư phòng vội bật máy tính, tìm được file word thần bí trước kia. File này không chừng ghi lại cái gì, cho dù là chút dấu vết cũng còn hơn là không có manh mối. Nhưng sau đó cô lại bị mật mã làm khó.
Lần trước đưa sinh nhật của Tống Thiệu Lâm vào thì thất bại, nếu cô ấy yêu Kiều Tranh như vậy, liệu mật mã có phải là sinh nhật của Kiều Tranh?
Sinh nhật của Kiều Tranh cô biết, cô gõ dãy số đó vào. Vẫn là sai.
Chu Thiến vừa vội vừa phiền, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ, đột nhiên linh cảm vừa lóe, cô gõ vào sinh nhật Tống Thiệu Lâm và Kiều Tranh…
Thành công!
Trong lòng Chu Thiến kích động vô cùng, cô mở văn bản, bên trong chính là nhật kí của Tống Thiệu Lâm.
Chu Thiến mừng như điên.
Người hầu đẩy cửa tiến vào, mang trà nóng lên, thấy cô mừng rỡ như vậy thì không khỏi nghi hoặc nhìn mấy lần. Chu Thiến phát hiện ra thì nói:
- Cô đi xuống trước đi, có gì cần tôi sẽ gọi.
Người hầu gật gật đầu, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau đó, Chu Thiến hoàn toàn đắm chìm trong nhật kí của Tống Thiệu Lâm.
Nhật kí của Tống Thiệu Lâm ghi lại những chuyện từ đại học về sau, trong đó ghi tường tận về Kiều Tranh. Trong lời văn đầy sự vui vẻ, hạnh phúc, ngọt ngào nhưng hạnh phúc đó chẳng được bao lâu. Rất nhanh, tình cảm của hai người đã bị khảo nghiệm. Đầu tiên là gia đình Tống Thiệu Lâm phản đối, cãi cọ với gia đình, phong tỏa kinh tế… Chu Thiến càng đọc càng kinh hãi, càng xem càng khổ sở. Thì ra tiểu thư này si tình như vậy, tình cảm của cô ấy với Kiều Tranh vượt quá sự tưởng tượng của cô. Cô ấy vì tình cảm này mà chịu bao nhiêu đau khổ khiến lòng Chu Thiến chua xót. Cô không khỏi có cảm giác đồng tình, kính nể, thương tiếc Tống Thiệu Lâm. Rồi sau đó, đến khi cô ấy và Kiều Tranh chia tay đau khổ đến thế nào, uống thuốc tự tử càng khiến Chu Thiến đau lòng
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Chu Thiến hoàn toàn chìm vào thế giới của Tống Thiệu Lâm, cùng cô ấy cười, cùng cô ấy đau lòng, cùng cô ấy khóc. Tống Thiệu Lâm là cô gái chí tình chí nghĩa, thế giới của cô ấy quá đơn giản, vì tình yêu mà xem nhẹ những điều tốt đẹp khác của cuộc sống cho nên về sau buồn bực không vui, cam chịu, suy sút, lạnh lùng, cuộc sống chìm trong u ám, cuối cùng gây ra bi kịch, còn liên lụy người vô tội là Chu Thiến. Giờ còn phải giúp cô ấy thu dọn bãi chiến trường.
Chu Thiến liên tục thở dài.
Giờ cô đã hiểu vì sao Văn Phương đắc ý như vậy. Mọi người đều nghĩ Tống Thiệu Lâm vì tiền mà bỏ Kiều Tranh, đến Kiều Tranh cũng cho rằng như vậy nên anh ấy mới có thể buông tay. Giờ anh đã biết nguyên nhân hai người chia ta, còn vì anh thiếu chút nữa tự tử thì dù anh không giành lại Tống Thiệu Lâm cũng sẽ không thể bình tĩnh mà đối diện với cô. Nếu linh hồn trong cơ thể này là Tống Thiệu Lâm, hai người thường xuyên qua lại, chưa biết chừng tình cũ lại bừng cháy. Dựa vào tính cách Tống Thiệu Lâm nhất định sẽ quay lại bên Kiều Tranh.
Văn Phương thật quá giảo hoạt, quá độc địa!
Văn Phương, cô vạn vạn không thể ngờ thân thể này đã đổi linh hồn. Tôi há có thể vì tư dục của cô mà lợi dụng Kiều Tranh, đảo loạn tâm hồn khó khăn lắm mới bình ổn lại được của anh?
Chu Thiến oán hận nghĩ, hoàn toàn không để ý tới bên ngoài trời đã tối sẫm.
Mãi đến khi Triệu Hi Thành đẩy cửa vào, mãi đến khi anh ta đi đến bên cạnh cô, đến khi anh ta đột nhiên nói với cô:
- Em ở đây làm gì?
Chu Thiến mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng.