Tống Thiệu Vân vừa hoảng vừa hối hận, tự tôn là gì chứ. Chỉ cần được gả vào Triệu gia thì muốn bao nhiêu tôn quý mà chẳng được, đến lúc đó dù là cha thì cũng phải nể mặt mình mấy phần.
Cho dù là cầu xin cũng phải giữ chặt lấy Triệu Hi Thành, thế mà còn nói những lời khó nghe mà kích thích anh
Cô ta cúi đầu, không dám nhìn anh, nghĩ nên làm gì để vãn hồi lại cục diện nhưng đầu óc lộn xộn, chẳng nghĩ ra được cái gì. Đang định miễn cưỡng nói lời xin lỗi thì Triệu Hi Thành đã quyết tuyệt quay đi, tốc độ nhanh đến độ khiến cô ta nhất thời không kịp phản ứng lại.
Cô ta tiến lên vài bước muốn gọi anh lại nhưng miệng cứng đơ không nói được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi.
Bóng dáng của anh tiêu điều mà tĩnh mịch. Tống Thiệu Vân nhìn mà đột nhiên có cảm giác kì quái, cảm thấy bóng anh dường như không còn thẳng như trước kia nữa…
Tống phu nhân ở trong bệnh viện đợi thật lâu nhưng không gặp Hi Thành cũng chẳng thấy Thiệu Vân quay lại thì không khỏi có chút kì quái, không biết bọn họ làm trò quỷ gì. Bà nhìn đồng hồ thấy cũng chẳng còn sớm, Tống phu nhân và Bạch Tư Mẫn chào Chu Thiến rồi trở về
Trước kia đi, Tống phu nhân còn nhiệt tình mời cô lần sau cùng Thế Duy đến nhà chơi. Thấy bà nhiệt tình như vậy, Chu Thiến cũng thoải mái mà gật đầu đồng ý.
Bọn họ đi rồi, Chu Thiến ngồi trong phòng bệnh, lúc này Thế Duy đang ngủ, phòng bệnh yên ắng, chỉ có y tá thỉnh thoảng lại vào kiểm tra một chút.
Chu Thiến đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ánh mặt trời nhuộm khắp đất trời màu da cam khiến cho người ta có cảm giác nặng nề tựa như tâm tình của cô lúc này vậy.
Hi Thành và Tống Thiệu Vân đi đâu? Bọn họ nói gì? Chu Thiến không thể không nghĩ chuyện này. Rõ ràng biết anh và một người phụ nữ khác ở chung mà lại bất lực, cảm giác này chẳng hề tốt chút nào. Chờ Thế Duy ra viện cô nhất định phải tìm cơ hội mà nói chân tướng cho Hi Thành. Anh là chồng của cô, cô sẽ không để người phụ nữ khác tiếp cận với chồng mình.
Buổi tối y tá mang cơm đến cho bọn họ. Chu Thiến bón cho Thế Duy ăn chút cơm. Đêm thì ngủ ngay bên cạnh Thế Duy.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Hi Tuấn vào, vẫn cải trang cẩn thận. Cũng phải như thế thì anh mới có chút không gian riêng tư. Đầu tiên, anh qua chỗ bác sĩ hỏi thăm bệnh tình của Thế Duy sau đó thì quay về phòng bệnh mà chơi với Thế Duy một lúc. Cuối cùng hỏi Chu Thiến có cần về nghỉ hay không, anh có thể trông giúp cô một chút, còn có bác sĩ y tá, cô không cần phải lo
Chu Thiến biết anh nhiều việc thì sao dám làm phiền, cô nói:
- Không cần, tối qua tôi ngủ ở đây cũng rất ổn, giờ thoải mái lắm, không hề mệt đâu. Hơn nữa Thế Duy không quen với y tá đâu
Tuy rằng từ chối nhưng Chu Thiến vẫn rất cảm kích ý tốt của anh.
Hi Tuấn ngồi bên giường bệnh nhìn Chu Thiến đút từng thìa cháo cho Thế Duy. Ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ cầm thìa, ngón út cong cong lên rất đẹp. Cô cẩn thận múc từng thìa cháo, khẽ thổi, đôi môi đầy đặn hơi cong cong thổi ra chút khói, sau đó vươn tay chậm rãi đưa đến bên miệng Thế Duy. Cánh tay cô trắng nõn mà xinh xắn. Vẻ mặt cô dịu dàng, mỗi động tác đều thật dịu dàng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính mà chiếu lên người cô, khắp người cô như có thêm một lớp ánh sáng vàng, tựa như người trong một bức tranh hoàn mỹ, khiến người ta nhìn mà thấy thoải mái vô cùng
Triệu Hi Tuấn nâng cằm nhìn cô mà xuất thần, khóe miệng khẽ nhếch lên cười đầy nhu hòa
- Chu Thiến, hai ngày nữa tôi phải sang Châu Âu đi chụp ảnh.
- Thế á? Vậy đi thuận buồn xuôi gió nhé
Chu Thiến vừa bón cháo cho Thế Duy vừa lơ đãng đáp lại
- Chắc tôi phải đi khoảng một tuần liền
- Đi đóng phim à? Chu Thiến cười hỏi.
Triệu Hi Tuấn không trả lời cô mà chỉ nói:
- Cô có thể gọi điện thoại cho tôi không?
- Ừm?
Chu Thiến quay đầu nhìn anh, có chút khó hiểu. Gọi điện, có gì sao?
Đôi mắt phượng của Triệu Hi Tuấn nhìn cô chăm chút, nhẹ nhàng hỏi lại:
- Em có thể gọi điện cho tôi không?
Chu Thiến ngừng cười, kinh ngạc nhìn anh
Đôi mắt phượng của anh hơi lóe lên, mỉm cười dịu dàng:
- Chu Thiến, tôi mong em có thể gọi cho tôi, mong rằng có thể nghe được giọng nói của em…
Những lời nói của anh đầy sức hút, rất đặc biệt
Chu Thiến cho dù ngu si nhưng cũng hiểu ý Hi Tuấn là gì. Chu Thiến hơi ngơ ngẩn, không thể tin được. Cô nhìn anh, thì thào:
- Hi Tuấn…
Môi cứ đóng rồi lại mở, không biết nên nói gì cho phải?
Hi Tuấn với cô? Hi Tuấn? Cô? Quá vớ vẩn! Bọn họ mới quen biết chưa được bao lâu, hơn nữa Hi Tuấn là đại minh tinh được yêu thích sao có thể thích cô. Quá khó tin, hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Quan trọng nhất là, cô chính là chị dâu của Hi Thành… Đúng, Hi Tuấn không biết điều này nhưng… Đây là chuyện gì? Sao có thể thành ra thế này?
Chu Thiến nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào. Cô ngơ ngác, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến điều này.
Nên làm gì bây giờ? Cô nên nói sao với Hi Tuấn?
Hi Tuấn nhìn cô ngây như phỗng mà ý cười lại càng sâu. Sớm biết phản ứng của cô đáng yêu như thế thì nên nói sớm mới đúng.
Hi vọng giờ vẫn chưa quá muộn… Trong đầu anh không khỏi hiện ra lúc ở công viên, lúc cô và anh cả nhìn nhau chăm chú. Nhớ tới chuyện này, lòng anh có chút khó chịu.
Nhưng lần anh anh sẽ không bỏ lỡ nữa, bất kể đối thủ là ai anh cũng sẽ cố hết sức mà tranh thủ. Đời người đâu có nhiều cơ hội, anh không thể lại bỏ qua…
Anh đứng lên cười thoải mái làm giảm đi chút không khí xấu hổ rồi nói:
- Được rồi, tôi đi đây. Chắc khi Thế Duy xuất viện thì tôi đã đi rồi, đến lcus đó, tôi sẽ chờ điện thoại của em.
Anh lại mỉm cười, mắt phượng tỏa sáng, mái tóc đen dưới ánh sáng mặt trời mà ánh vàng. Sau đó anh nhìn cô rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nhìn cô chăm chú, mỉm cười thản nhiên, tình cảm sâu đậm khiến lòng Chu Thiến rối bời.
Ra đến cửa thì anh mới xoay người đi ra ngoài. Nhìn bóng anh biến mất ở bên ngoài thì Chu Thiến mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ông trời rốt cuộc là đang đùa gì thế? Cái này chẳng hề buồn cười chút nào hết! Cô nên làm gì bây giờ? Cô phải làm sao mới không khiến Hi Tuấn bị tổn thương? Người con trai tao nhã này chính là người bạn mà cô rất quý trọng!