Mãi đến hôm Thế Duy xuất viện thì Chu Thiến mới thấy Triệu Hi Thành đến đón Thế Duy. Nhìn thấy anh đi vào, lòng Chu Thiến dâng lên niềm vui khó tả, nụ cười cứ thế mà hiện ra. Nhưng khi cô nhìn thấy Hi Thành thì nụ cười như đông lại.
Khuôn mặt anh rất tiều tụy, như mấy hôm không được nghỉ ngơi. Áo màu trắng nhăn nhúm, phần eo cũng rộng không ít. Rõ ràng là anh đã gầy đi…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Thiến đầy nghi hoặc.
Thế Duy thấy cha thì vươn tay đòi cha bế
Triệu Hi Thành mỉm cười đi tới bế Thế Duy vào lòng. Thế Duy vừa nghịch cổ áo của Hi Thành vừa bĩu môi nói:
- Cha, sao cha không đến thăm Thế Duy?
Triệu Hi Thành khẽ hôn lên đôi má bầu bĩnh của thằng bé rồi nói:
- Hai hôm nay cha bận lắm, trong công ty có nhiều việc nên mới không tới
Thế Duy thấy cha là đã rất vui rồi, không nói thêm chỉ, chỉ ôm lấy cổ cha.
Triệu Hi Thành quay đầu nhìn về phía Chu Thiến, trong ánh mắt có cảm xúc rất phức tạp, một lát sau mới nói:
- Mọi thứ chuẩn bị hết chưa?
Chu Thiến nhìn anh, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cô biết giờ không phải lúc nên chỉ nói:
- Đã chuẩn bị xong rồi
- Vậy đi thôi!
Nói xong Triệu Hi Thành hờ hững xoay người.
Chu Thiến nhìn bóng dáng anh, thoáng giật mình, sau đó cũng vội đi theo
Trong xe, Chu Thiến bế Thế Duy ngồi ở bên ghế phụ. Dọc đường đi cô có một cảm giác rất lại, không thể nói là Triệu Hi Thành lạnh nhạt với cô, lúc anh nói chuyện với Thế Duy thì cũng sẽ tán gẫu đôi câu với cô. Thỉnh thoảng cũng sẽ cười với cô, chỉ là Chu Thiến luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Cảm giác rằng tuy rằng anh cười với cô nhưng ánh mắt anh luôn trống rỗng, tựa như anh tự dựng lên một vỏ bọc vô hình ngăn cách. Cô có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm đến được.
Mấy ngày trước cô hoàn toàn có thể chạm đến tim anh, bọn họ đã từng rung động, chẳng lẽ là ảo giác của riêng cô sao?
Không, không thể nào, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó. Có cơ hội cô nhất định phải nói rõ chân tướng, không thể kéo dài mãi được, cô rất không nỡ.
Cứ như vậy mãi cho đến khi về nhà, Triệu Hi Thành bế Thế Duy lên lầu, đặt thằng bé lên giường cho nó nghỉ ngơi rồi nói:
- Thế Duy nghe lời cô nhé, cha phải đến công ty rồi
Nói xong đi đến bên Chu Thiến nói:
- Chu tiểu thư, làm phiền cô rồi
Sau đó đi lướt qua cô mà bước ra ngoài phòng.
Ngữ khí, vẻ mặt của anh như nói với những người làm của Triệu gia, chỉ là khách khí hơn một chút.
Chu Thiến không khỏi đi theo, đứng sau anh mà khẽ gọi lại:
- Triệu tiên sinh, có thể cho tôi chút thời gian, tôi có lời muốn nói với anh
Giọng nói có chút vội vã.
Triệu Hi Thành chậm rãi xoay người lại nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên chút mâu thuẫn nhưng chỉ trong chốc lát khiến cho Chu Thiến cảm thấy như mọi thứ chỉ là ảo giác của cô mà thôi
- Chu tiểu thư, hôm nay tôi hơi bận, có gì để sau hãy nói. Nếu cô có chuyện gì thì cứ tìm Quế tẩu hoặc tìm mẹ tôi cũng được
Nói xong vẫn tiếp tục bước đi.
Chu Thiến đuổi theo đến cầu thang:
- Triệu tiên sinh!
Nhưng Triệu Hi Thành không hề quay đầu, thậm chí còn bước nhanh hơn, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của cô.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì khiến Hi Thành thay đổi nhanh như vậy? Sáng hôm đó, rõ ràng cô có thể cảm nhận được anh đã rung động nhưng giờ sao lại tránh cô như rắn rết?
Là vì Thiệu Lâm sao? Nếu anh không muốn phản bội người vợ đã chết thì vì sao hôm đó lại tiếp cận cô?
Từ trước anh có gì thì sẽ nói ra, tâm tư của anh không hề khó hiểu nhưng giờ đương nhiên anh sẽ không đem tâm sự của mình mà nói với cô nhưng chính là vì thế nên làm sao cô hiểu được rốt cuộc anh đang nghĩ gì?
Còn cả Hi Tuấn…
Vì sao những chuyện đau đầu lại nhiều như thế?
Đêm nay nhất định sẽ chờ Hi Thành về, bất kể thế nào cô cũng phải nói rõ chân tướng, nói cho anh rằng cô chính là Thiệu Lâm, là vợ của anh. Sau đó sẽ hỏi anh xem anh có chấp nhận cô không? Về phần Hi Tuấn, cô chỉ đành nói xin lỗi. Hi vọng anh biết cô là Thiệu Lâm, là chị dâu của mình thì sẽ buông tình cảm này. Chẳng qua mới chỉ hơn một tháng chắc hẳn tình cảm sẽ không quá sâu
Chu Thiến bất an suốt cả ngày nhưng mãi đến tối cũng không thấy Hi Thành quay về. Chu Thiến đợi hồi lâu, mãi đến khi Thế Duy buồn ngủ mới ôm thằng bé lên lầu. Nhưng không biết rằng cô đi chưa được bao lâu thì Triệu phu nhân nhận được điện thoại của Tống gia:
- Cái gì? Thiệu Vân tự sát?
Triệu Hi Thành ngồi trong văn phòng nhìn quang cảnh bên ngoài qua cửa sổ. Nhìn ánh mặt trời dần lặn về tây, màn đêm dần bao phủ. Nhìn thành phố ồn ào náo động dần dần biến thành cảnh đêm lộng lẫy với những ánh đèn sáng như ngọc. Nhưng anh vẫn chỉ ngồi đó không nhúc nhích.
Cảnh Thiệu Lâm qua đời như chỉ mới ngày hôm qua. Anh vẫn nhớ rõ mỗi một vẻ mặt của cô khi lâm chung, mỗi một câu, thậm chí một nụ cười, cả câu nói “em yêu anh” mà cô lặng lẽ nói đều khắc sâu trong tâm trí anh.
Còn cả mỗi cái ôm, mỗi nụ hôn của bọn họ, mỗi lần thủ thỉ tâm sự, nụ cười của cô sáng bừng như ánh nắng
Rõ ràng là anh nhớ cô như vậy, rõ ràng không thể quên cô thì vì sao có thể động lòng với người con gái khác? Chẳng lẽ đúng như lời Tống Thiệu Vân nói, anh là kẻ xảo trá sao?
Anh không quan tâm người khác nhìn anh, đánh giá anh thế nào nhưng anh không thể chịu đựng được việc mình phản bội Thiệu Lâm. Người con gái tốt đẹp đó, người con gái yêu anh như thế, anh đã từng thề sẽ luôn yêu cô nhưng giờ anh lại để một người con gái khác lặng lẽ chiếm cứ những giấc mơ đêm về?
Cô gái này ở ngay bên cạnh mình, cô không như Thiệu Lâm chỉ sống trong trí nhớ của anh. Mỗi cái mỉm cười, mỗi câu nói của cô đều ảnh hưởng đến trái tim anh. Anh thực sự nghi ngờ, nếu cứ thế này thì người con gái này sẽ thay thế hoàn toàn địa vị của Thiệu Lâm trong lòng anh, biến Thiệu Lâm trở thành quá khứ mãi mãi.
Không, anh không muốn như vậy. Người anh yêu là Thiệu Lâm, không ai có thể thay thế được Thiệu Lâm. Thiệu Lâm đã vì anh mà qua đời, anh không thể để người khác thay thế cô, ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ
Anh có thể kết hôn với người khác, có thể sẽ tìm mẹ cho Thế Duy nhưng anh sẽ không tìm người để yêu! Người cả đời anh yêu chỉ có thể là Thiệu Lâm!
Lúc này, điện thoại anh đột nhiên vang lên, tiếng chuông du dương vang lên trong đêm yêu tĩnh vô cùng rõ ràng
Triệu Hi Thành cầm điện thoại nhìn, là số của Tống Trí Hào. Anh nhíu mày khẽ cười lạnh. Tống Trí Hào rốt cuộc không nhịn được mà gọi cho anh rồi sao? Ông ta sẽ nói gì đây? Anh rất ngạc nhiên.
Triệu Hi Thành ấn nút nghe, bình tĩnh gọi một tiếng:
- Cha!
Tuy rằng Thiệu Lâm đã qua đời nhưng trong lòng anh bọn họ mãi là cha mẹ vợ. Nhưng Tống Trí Hào thì không cho là vậy, ông ta luôn nghĩ, con gái đã mất thì quan hệ chẳng con nên mới vội vàng đẩy một đứa con gái khác qua. Những người bạc tình đều cư xử như ông ta.
Trong điện thoại, giọng nói của Tống Trí Hào mất đi sự bình tĩnh thường nhật, ông vội vã nói:
- Hi Thành, con mau đến bệnh viện đi, Thiệu Vân tự sát! Tình hình không ổn! Con mau đến đi, nó luôn gọi tên con
- Tự sát!
Triệu Hi Thành nhíu mày, Thiệu Vân sẽ tự sát? Lần trước chẳng phải cô ta mắng anh rất thống khoái? Loại phụ nữ tâm cơ như cô ta sẽ tự sát? Đánh chết anh cũng không tin. Tống Trí Hào như cũng biết anh không tin, sốt ruột nói:
- Hi Thành, cha lớn tuổi rồi còn nói dối nữa sao? Sau khi Thiệu Lâm qua đời, cũng chỉ có nó cho cha chút an ủi. Nể tình Thiệu Lâm, con đến xem Thiệu Vân đi! Nó luôn nhớ đến con
Giọng nói có ý cầu xin
Nghe ông nhắc tới Thiệu Lâm thì Triệu Hi Thành lại mềm lòng. Hơn nữa giọng Tống Trí Hào không giống nói dối, tuy rằng vô luân thế nào anh cũng không thể tin Thiệu Vân sẽ tự sát nhưng bất kể thế nào, Tống Trí Hào đã gọi điện đến thì về tình về lý anh vẫn nên đến xem
Anh xem xem Tống Thiệu Vân đang làm trò quỷ gì!
Triệu Hi Thành mất kiên nhẫn, anh cầm chìa khóa ra khỏi văn phòng
Cùng lúc đó, Tống Trí Hào cất điện thoại xoay người, vẻ lo lắng đau lòng khi nãy biến mất trong nháy mắt. Cả người lạnh lùng, âm trầm mà nói với Tống Thiệu Vân mặt tái mét nằm trên giường bệnh:
- Đây là cơ hội cuối cùng của mày, nếu ngay cả cơ hội này cũng không nắm bắt được thì sau này tự nuôi bản thân đi. Tống Trí Hào tao không nuôi đứa con gái vô dụng làm gì cả!
Tống Thiệu Vân rơi nước mắt:
- Cha, lần trước con và Hi Thành đã trở mặt, cho dù con tự sát thì anh ta cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý, anh ta vốn không thích con
Bên cạnh Tống Thiệu Vân là một người đàn bà mặc quần áo màu vàng khoảng hơn 40 cũng lau nước mắt nói:
- Trí Hào, ông quá nhẫn tâm, còn ép con gái mình tự sát, giờ con mất nhiều máu như thế, chẳng biết có ảnh hưởng đến sức khỏe sau này không nữa
Tống Trí Hào hừ lạnh một tiếng nói:
- Tôi chẳng phải vì tốt cho nó. Nếu nó có thể gả vào Triệu gia thì cả đời cũng chẳng phải lo. Nói đến nói đi đều là Thiệu Vân vô dụng, nếu có được nửa Thiệu Lâm thì cần gì tôi phải phí sức như thế
Ông ta nhìn bốn phía, sau đó vẻ mặt đắc thắng nói:
- Thiệu Lâm chết ở chính bệnh viện này, Hi Thành thấy cảnh mà nhớ người, chưa biết chừng sẽ mềm lòng. Đáng tiếng, nếu nằm trong phòng mổ thì sẽ càng hoàn mĩ…
Sau đó ông quay lại lườm Tống Thiệu Vân một cái:
- Khóc cái gì! Giữ sức mà chờ Hi Thành đến rồi hãy khóc! Hi Thành mà đến thì mày có bao nhiêu đáng thương cứ lôi hết ra cho tao.