Bên kia, Triệu Hi Thành lén lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thở hổn hển rồi nói:
- Vợ anh đã mất được hai năm, anh rất yêu cô ấy, anh từng nghĩ, cả đời này, ngoài cô ấy ra thì anh sẽ chẳng yêu ai nữa. Thật đó, anh thực sự nghĩ như vậy, có lẽ anh sẽ kết hôn với người con gái khác nhưng trong lòng anh sẽ chỉ có cô ấy. Cho đến giờ, cuộc sống của anh luôn chìm trong kí ức ngọt ngào với cô ấy. Tuy rằng phần lớn rất cô đơn nhưng kí ức về Thiệu Lâm là điều duy nhất an ủi cho cuộc đời anh. Anh đã cho rằng cả đời này anh đều sẽ sống cuộc sống như vậy mãi mãi…
Triệu Hi Thành thoáng dừng lại, nói một tràng dài này khiến anh khó thở, anh nặng nề hít sâu vài hơi.
Chu Thiến nghe đến đó thì nước mắt lã chã. Cô bưng miệng, không để mình khóc thành tiếng
- Nhưng Chu Thiến à, trời cao lại để anh gặp em… Anh không biết đây có phải là thử thách cho anh không. Anh không biết vì sao lại thế, Chu Thiến, anh chẳng biết từ khi nào, trong tâm trí anh chỉ toàn là bóng dáng của em. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh thật sự không biết là chuyện gì xảy ra, giống như là trời định vậy, anh cũng biết là vì sao lại thích em, anh không nói rõ được. Có lẽ là lúc em cười rộ lên, có lẽ là lúc em nói chuyện, có lẽ là lúc em bế Thế Duy, thậm chí có khi là khi em cáu giận với anh. Anh không biết, anh không thể nói rõ ràng được, nhưng Chu Thiến, em nhân lúc anh không hề phòng bị mà đi vào lòng anh, chờ đến khi hình bóng của em in sâu trong lòng anh, thật sâu thật sâu không thể gạt bỏ đi được nữa thì anh mới phát hiện, sao có thể thế được? Chu Thiến, anh yêu Thiệu Lâm như vậy, trong lòng anh chỉ có thể có mình cô ấy, cô ấy vì cứu anh mà chết, anh sao có thể để cho người con gái khác thay thế vị trí của cô ấy trong lòng anh? Anh không thể làm như vậy được, lí trí của anh không cho phép, lòng anh cũng không cho phép.
Anh thao thao bất tuyệt nói xong giọng nói càng trở nên suy yếu nhưng trong không gian chật hẹp mà yên tĩnh này lại khiến lòng Chu Thiến rung động thật mãnh liệt.
- Anh muốn xóa bỏ hình bóng của em trong lòng anh nhưng lần nào cũng khiến anh đau thấu tim gan. Em như đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh, mỗi lần muốn gạt đi như mang theo máu thịt. Anh nói những lời tuyệt tình chỉ là vì muốn bức em rời xa anh, anh ép bản thân không được nhớ em, anh nghĩ rằng anh đã làm được nhưng chẳng có lúc nào anh không nhớ đến em. Khi nhìn thấy em và Hi Tuấn, anh rất ghen tị, anh ghen tị với nó khi nó có thể thoải mái gần gũi bên em. Mỗi lần em cười với nó đều khiến anh thật khó chịu. Hôm đó em ở phòng hóa trang hỏi anh, em bảo em chỉ là một người bình thường thì anh có yêu em không? Chu Thiến khi yêu em, anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó… Nhưng mà, anh không thể chấp nhận em, trong lòng anh rất đau nhưng anh nghĩ rồi nó sẽ qua đi, nhưng không hề, dần dần mọi cảm giác trở nên chết lặng nhưng chưa từng biến mất. Anh dùng công việc mà tự làm mình trở nên u mê, dùng rượu để quên đi mọi thứ nhưng những giấc mơ đêm về, nỗi đau ấy vẫn quá dai dẳng…
- Chu Thiến, thật tốt, giờ anh đến đây bên em, tuy rằng bị nhốt ở đây nhưng anh đã có thể nói ra những gì anh suy nghĩ, anh chưa từng được thoải mái như vậy, anh thực sự rất vui, anh không hề hối hận. Chu Thiến, em có thể nắm tay anh không? Vươn tay lại đây nào, anh muốn nắm tay em
Nước mắt Chu Thiến lại càng rơi nhiều, tuy rằng bị nhốt ở đây, tuy rằng tính mạng bị uy hiếp, tuy rằng rất lạnh, rất đói, rất khát nhưng lòng cô lại rất vui vẻ, rất ngọt ngào. Cô muốn cười nhưng nước mắt lại cứ rơi, cô vội vã lau nước mắt rồi sờ soạng, cuối cùng tìm được một kẽ hở mà vươn tay qua
- Anh chạm được tay em không? Hi Thành?
- Ở đâu?
Triệu Hi Thành sờ soạng lung tung trong bóng đêm, cuối cùng cũng chạm vào tay Chu Thiến, bàn tay cô lạnh như băng không chút ấm áp.
Tay Chu Thiến được anh nắm trong lòng bàn tay, tay anh không còn nóng như bình thường nhưng vẫn rất ấm. Chu Thiến yên tâm, ít nhất anh không bị lạnh
Bọn họ nắm chặt tay, Chu Thiến chảy nước mắt, nhẹ nhàng nói:
- Anh đúng là đồ ngốc, không, là em, em mới là đồ ngốc, em chẳng biết gì cả, chỉ lo trách móc anh, Hi Thành, đáng lẽ ra em nên nói sớm cho anh mới đúng. Thực ra…
Triệu Hi Thành đột nhiên cắt ngang lời cô:
- Tay em sao lạnh thế? Em lạnh à? Xem ra anh nói nhiều mà quên mất việc quan trọng
Anh rút tay về rồi nói:
- Chu Thiến, em đến chỗ ngăn bàn, tìm tòi đi, trước khi anh đến đây, cảnh sát Nhật Bản đã nói, bình thường ở Nhật đều có dự trữ sẵn đồ cứu trợ ở trong này, bên trong nhất định có nước và đồ ăn, thậm chí cả nến nữa, em thử tìm đi.
Bị Triệu Hi Thành cắt lời, Chu Thiến tạm thời bỏ qua những lời định nói. Lúc này tìm nước và đồ ăn mới là quan trọng nhất, chỉ cần bọn họ còn sống thì nhất định sẽ có cơ hội để nói.
Chu Thiến cẩn thận men theo đường cũ mà đi đến bên bàn, thật cẩn thận tìm kiếm
- Tìm được chưa, thử lục hết các ngăn tủ đi em!
Chu Thiến mày mò, tìm được một cái hộp nhỏ
- Tìm được rồi!
Chu Thiến cao hứng kêu lớn
- Mở ra đi, bên trong nhất định sẽ có nến và diêm
Chu Thiến mở hộp ra, răng va lập cập mà sờ soạng một hồi, đụng phải một thứ tròn tròn gì đó, hẳn đó chính là nến. Mò mẫm một hồi cô cũng tìm được bật lửa, vội vàng cẩn thận châm nến.
Ánh sáng mỏng manh chiếu lên căn phòng, Chu Thiến nương theo ánh đèn mà nhìn, chỉ thấy xung quanh tường đều đổ nát, chỉ còn lại không gian nho nhỏ quanh bàn này. Không khí cũng thông thoáng, xem ra là chưa hoàn toàn bị phá hoại. Cô muốn nhìn qua chỗ Triệu Hi Thành nhưng bị đất đá che lấp, không nhìn được anh.
Nhưng anh như nhìn thấy cô bởi vì anh lại nói:
- Đừng vội tìm anh, nhìn xem còn cái gì nữa không
Chu Thiến cúi đầu, nương theo ánh nến mà nhìn, có hai túi đồ ăn, bên trong là bánh bích quy, mấy cục đường và vài gói đậu phộng, còn có hai chai nước. Chu Thiến vội báo lại cho anh nghe
Triệu Hi Thành nghe xong thì nói:
- Mấy cái này có lượng calo rất cao, có thể bổ sung thể lực, hẳn có thể chống đỡ được mấy ngày
Chu Thiến thu xếp gọn lại rồi nói:
- Hi Thành, giờ em qua chỗ anh