Vẻ mặt Văn Phương hào hứng:
- Thành phố em muốn đến nhất là New York, ở đó phồn hoa, hiện đại lắm.
Cô nhìn Chu Thiến:
- Thiệu Lâm, cậu đến New York chưa?
Chu Thiến lắc đầu:
- Cho dù đã đến tôi cũng không nhớ rõ. Nhưng cũng chẳng sao, vừa khéo hôm qua Hi Thành hỏi tôi muốn đi du lịch ở đâu. Bởi vì tôi mất trí nhớ nên anh ấy nói đó coi như tuần trăng mật khác. Nhưng tôi cảm thấy đi trong nước là được rồi, phong cảnh trong nước còn chưa thăm quan hết, cần gì vứt tiền cho người ta. Cô cười đầy ngọt ngào.
Văn Phương đang cười đột nhiên cứng đơ, trong mắt hiện lên vẻ đố kị, hận không thể xé nát khuôn mặt hạnh phúc của Chu Thiến. Bọn họ… tình cảm của bọn họ đã tốt đến thế sao?
Kiều Tranh thì chỉ hơi giật mình rồi bình tĩnh lại. Có lẽ, sự lựa chọn của cô không hề sai. Nếu khi đó cô chọn anh, rời bỏ gia đình, đi theo anh với hai bàn tay trắng, như vậy anh đã không phải là Kiều Tranh bây giờ mà cô cũng không được sống thoải mái như vậy. Cô nói đúng, bọn họ chung quy là không hợp… Chỉ cần cô ấy sống tốt, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, quá khứ không quan trọng… Anh khẽ thở dài, mắt nhìn Chu Thiến có sự thoải mái khó nói.
Chu Thiến nhìn thần sắc của anh trong lòng vừa vui lại vừa buồn. Vui là Kiều Tranh rốt cục có thể buông quá khứ nhưng buồn là nếu cô không thể trở về thân phận Chu Thiến thì khó còn cơ hội gặp gỡ Kiều Tranh. Cảm xúc của cô cũng trầm xuống. Nhất thời, ba người không ai nói gì. Ai có tâm sự người đó.
Chỉ có tiếng suối chảy róc rách quấn quanh. Chu Thiến bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Ngại quá, tôi đi toilet một chút
Cô lo lắng nhìn Văn Phương, để bọn họ ở lại, Văn Phương sẽ không nói hươu nói vượn gì chứ
- Văn Phương. Cùng đi đi, tôi không quen chỗ này
Văn Phương lập tức đứng dậy nói với phục vụ:
- Phiền cô đưa cô ấy đi toilet
Rồi nói với Chu Thiến:
- Cậu đi trước đi, mình còn chưa muốn đi.
Cô ta cười cười. Chu Thiến không có cách nào, cũng không thể cứng rắn ép cô ta đi nhưng lại nghĩ, có thể phòng được bao lâu? Cô ta kiểu gì chẳng cố tiếp cận Kiều Tranh. Thôi, tin rằng Kiều Tranh không phải dễ dàng bị cô ta đầu độc.
Cô đi theo phục vụ ra ngoài
Chu Thiến vừa đi, Văn Phương liền thở dài, buồn bã nói:
- Thiệu Lâm mãi như vậy, có khổ gì cũng âm thầm nín nhịn không chịu nói ra.
Kiều Tranh nghe vậy ngẩng đầu, kinh ngạc:
- Khổ?
Văn Phương rót trà cho anh nói:
- Chồng của cô ấy nổi tiếng lăng nhăng, ngôi sao, người mẫu không biết bao người đã qua tay anh ta, trước kia thường không về nhà, em nhiều lần thấy Thiệu Lâm khóc thầm
Kiều Tranh chấn động:
- Nhưng cô ấy nói cô ấy sống rất tốt, tình cảm với chồng cũng rất êm đẹp!
Văn Phương nói:
- Cô ấy nói thể để anh an tâm thôi! Cô ấy không muốn anh lo lắng vì mình. Tiền bối, năm đó nếu không phải mẹ anh tìm Thiệu Lâm, xin cô ấy đừng cản trở tiền đồ của anh thì Thiệu Lâm cũng sẽ không bỏ anh. Ngày anh đi, cô thiếu chút nữa tự sát mà chết… Nếu không phải như vậy, con của hai người đã rất lớn, thật đáng tiếc…
Vẻ mặt Văn Phương tiếc hận, liên tục thở dài.
Kiều Tranh quả không tin nổi tai mình. Anh đứng bật dậy, chén trà vì thế mà rơi xuống đất vỡ tan. Anh gắt gao nhìn Văn Phương, sắc mặt trắng bệch, tay khẽ run lên.
Cả người anh tản ra khí thế vô cùng, hai mắt sắc dọa người. Anh gian nan hỏi:
- Cô… cô vừa nói gì? Nói lại đi…
Văn Phương bị phản ứng này của anh mà hoảng sợ nhưng không nhịn được mà vui mừng. Đúng, chính là phản ứng này, phản ứng này là đúng rồi, phản ứng này cô ta mới có hi vọng!
Cô ta nhìn Kiều Tranh nói:
- Tất cả những cái đó anh không biết đâu! Năm đó, Thiệu Lâm vì anh chịu bao nhiêu khổ sở, thậm chí vì anh mà cãi nhau với gia đình. Nhưng mẹ anh tìm cô ấy nói rằng anh vì cô ấy mà bỏ qua cơ hội ra nước ngoài, xin cô ấy buông tha cho anh, đừng cản trở tiền đồ của anh cho nên Thiệu Lâm mới chia tay anh. Ngày hai người chia tay, cô ấy khóc suốt một đêm, sau đó bị bệnh một thời gian. Ngày anh xuất ngoại, cô ấy định uống thuốc ngủ tự tử, may mà em phát hiện, bằng không…
Kiều Tranh nghe xong, cả người không nhịn được run run, mồ hôi lạnh ướt đầm lưng áo.
Lúc Chu Thiến đẩy cửa vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, cô nhìn chén nhỏ vỡ tan, hoảng hốt nói:
- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Mới chỉ trong chốc lát, sao vẻ mặt Kiều Tranh lại như đến ngày tận thế?