Trong đó, người gây sự chú ý nhất đương nhiên là thầy Khắc Y. Khắc Y mặc áo lông mỏng màu đỏ thẫm, khoác áo khoác da bó sát. Trong vẻ hào hoa phong nhã lại có mấy phần tuấn tú. Tuy bề ngoài không phải vô cùng xuất chúng nhưng khí chất thanh nhã của Khắc Y luôn khiến Khắc Y thành trung tâm của mọi người, những người bên cạnh dường như đều trở thành nền của Khắc Y.
Tiểu Mạt thấy vậy thì cảm thán:
- Thầy Khắc Y luôn tạo ra thanh thế thật lớn
Người bên cạnh đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Người mẫu rất nhanh được chia cho các học viên. Thầy Khắc Y đứng trước sân khấu nói:
- Trong hai tiếng, phải thiết kế tạo hình sân khấu cho người mẫu, về phần chủ đề sân khấu là gì thì để công bằng, các em sẽ rút thăm để quyết định
Rút thăm xong, Chu Thiến rút được phong cách truyền thống, Trương Bân là phong cách Brazil, Hồ Giai Giai là Ấn Độ, Lưu Văn Chí là cổ điển.
Một tiếng bắt đầu, mọi người đều bắt tay vào công việc của mình
Chu Thiến đánh giá người mẫu của mình, thân hình cao lớn, hình thể đầy đặn, tóc dài, mày rậm, mắt to. Một bức họa nữ nhân cung đình Đại Đường dần hiện lên trong đầu Chu Thiến. Cô mỉm cười, mọi thứ dường như đã được rõ ràng
Theo thứ tự, đầu tiên là thay quần áo, trang điểm rồi cuối cùng mới làm tóc. Chu Thiến đến tủ lớn chọn quần áo xong, trước khi đi có nhờ cô người mẫu để ý đồ dùng hộ mình, người mẫu đồng ý
Lưu Văn Chí ở ngay bên cạnh Chu Thiến, anh lạnh lùng nhìn mọi thứ, lòng thầm sốt ruột, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Hồ Giai Giai nhưng Hồ Giai Giai lại như đang thực sự nghiên cứu thiết kế của mình, hoàn toàn không để ý tới sự lo lắng của Lưu Văn Chí
Rất nhanh, Chu Thiến đã chọn xong quần áo quay về, cô lại đưa người mẫu đến phòng thay đồ. Bọn họ đi rồi, bàn trang điểm của Chu Thiến chẳng có ai, nhưng Lưu Văn Chí lại thấy, các giám thi thấy học viên nào rời đi thì sẽ rất để ý, nếu có ai muốn nhân lúc này mà động thủ thì thực sự là không có khả năng.
Giờ Lưu Văn Chí không khỏi thầm bội phục Hồ Giai Giai tuổi trẻ mà tâm tư cẩn thận, vừa thầm sinh lòng sợ hãi với cô ta
Chu Thiến và người mẫu thay quần áo rồi quay về, bắt đầu trang điểm cho người mẫu. Lưu Văn Chí phát hiện Hồ Giai Giai đi về phía bên này, lúc nhìn anh thì hơi nhíu mày ra dấu
Tim Lưu Văn Chí đập loạn, tinh thần trở nên căng thẳng, lưng toát mồ hôi. Trong đầu không khỏi nhớ lại những lời Hồ Giai Giai đã nói với anh tối hôm đó
“Đến lúc đó, tôi sẽ nghĩ cách làm cho dụng cụ của Chu Thiến bị rơi xuống đất..”
Hồ Giai Giai như đi ngang qua bàn của Chu Thiến, đến khi đến gần, đột nhiên trượt chân mà ngã về phía bàn Chu Thiến, trong nháy mắt, đồ dùng trên bàn của Chu Thiến bị rơi hết xuống sàn, mấy đồ tròn tròn như keo xịt tóc thậm chí còn lăn đi rất xa
Những người xung quanh bao gồm cả Chu Thiến đều ngây người. Sau đó, Hồ Giai Giai tỏ vẻ có lỗi mà liên miệng nói:
- Xin lỗi xin lỗi, tôi nhặt lại cho cô
Thầy giám thị thấy thế nhìn qua, thấy Chu Thiến có ở đó thì lại quay đi nhìn về phía những chỗ học viên rời đi
Các học viên xung quanh chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu làm việc của mình
Chu Thiến thấy Hồ Giai Giai cúi người nhắt đồ cho mình, nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cô ta tiếp xúc đến công cụ của mình thì không khỏi hoảng hồn, vội ngồi xổm xuống, giật lấy đồ trong tay Hồ Giai Giai nói:
- Không cần, tôi tự làm là được rồi. Cô đi làm việc của cô đi
Hồ Giai Giai lại không ngừng tay, tiếp tục nhặt đồ khác lên, vẫn nói:
- Phải làm chứ, đây đều là tại tôi
Lúc này, Lưu Văn Chí đột nhiên nói:
- Thiệu Lâm, keo xịt tóc của cậu bị lăn qua bên kia, mình nhặt cho cậu nhé
Chu Thiến đang tập trung chú ý vào Hồ Giai Giai đối diện, nghe giọng Lưu Văn Chí thì cũng không quay đầu nói:
- Được, cảm ơn cậu
Lưu Văn Chí đi đến góc lọ keo xịt tóc rơi, nhất thời, tim đập như nổi trống, hơi thở dồn dập, lòng bàn tay cũng vì lo lắng mà toát mồ hôi
- Đến lúc đó, tôi sẽ nghĩ cách làm Chu Thiến chỉ để ý đến tôi, cô ta sẽ không phòng bị anh, anh đem lọ keo xịt tóc này đổi lại lọ keo xịt tóc của cô ta. Hai cái này bề ngoài tương tự nhau nhưng đây là hàng giả, lúc đầu dùng sẽ không có cảm giác gì nhưng chỉ được một lúc thì sẽ không giữ nếp tóc được nữa, đến lúc đó dù quần áo cô ta phối hợp đẹp đẽ, trang điểm cầu kì cũng chỉ thất bại mà thôi
- Sao không nhân lúc cô ta và người mẫu thay quần áo mà đổi? Lúc đó chẳng có ai, không phải đơn giản hơn nhiều?
- Sao anh ngốc như vậy, lúc đó, giám thị sẽ để ý cẩn thận, nếu anh muốn bị bắt quả tang thì cứ làm thế đi
- Cho dù lúc ấy cô ấy không phát hiện được nhưng sau khi thất bại sẽ nghĩ được vấn đề là từ keo xịt tóc, đến lúc đó người đầu tiên cô ấy nghi ngờ sẽ là tôi
- Anh là người chết hay sao? Không biết nhân lúc Tống Thiệu Lâm lên sân khấu mà đổi lại à? Khi đó các thầy cũng chẳng để ý đâu, dù cô ta có nghi ngờ nhưng không có chứng cứ thì có thể làm được gì?
Lưu Văn Chí hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng nhìn quanh, nhân lúc không ai để ý mà đổi keo xịt tóc
Anh ta cầm lọ keo xịt tóc đã bị đổi đi đến bên Chu Thiến, đưa cho cô, cười nói:
- Thiệu Lâm, keo xịt tóc của cậu này
Chu Thiến đón lấy, nhìn thoáng qua, thấy không có gì lạ thì nói:
- Cảm ơn cậu
Sau đó lại nhìn Hồ Giai Giai.
Hồ Giai Giai thấy Lưu Văn Chí đã đắc thủ thì tỏ vẻ mất kiên nhẫn, lúc này đứng lên, lườm Chu Thiến một cái, lạnh lùng nói:
- Lòng dạ tiểu nhân. Cô đã nghi ngờ tôi thì tự mình nhặt đi
Chu Thiến có phần chẳng biết nên khóc hay cười, cô có bắt cô ta nhặt đâu. Hồ Giai Giai quay đầu bỏ đi. Chu Thiến nhặt đồ lên, cẩn thận kiểm tra những thứ Hồ Giai Giai đã chạm đến, cũng không phát có vấn đề gì thì mới thở phào nhẹ nhõm
Chút việc này Chu Thiến cũng không để ý, dù sao phòng thực hành vốn chật, ngẫu nhiên va chạm là khó tránh. Sau đó, cô lại tập trung cho việc thiết kế
Cô chọn cho người mẫu bộ váy dài màu phấn hồng, dài chấm gót nhưng phần trên lại lộ vai. Chu Thiến nghĩ nghĩ, lại dùng son vẽ lên phần ngực lộ của người mẫu một bông hoa đỏ rực rỡ. Trang điểm tông màu chủ đạo cũng là màu đỏ.
Cuối cùng là làm tóc, Chu Thiến bắt đầu búi kiểu tóc búi như đám mây cho người mẫu. Chu Thiến lấy keo xịt tóc ra, phun lên tóc người mẫu