Thiên Tú khẽ gật đầu.
- Hy vọng sau này các hạ cũng như vậy!
Nói xong nàng quay người rời đi.
Mà lúc này, Hình Đế đột nhiên cười nói:
- Nếu như ta làm hư quy củ thì sao?
Thiên Tú quay đầu nhìn thoáng qua Hình Đế.
- Hoang Tộc không diệt được Vĩnh Hằng Quốc Độ ngươi, Thiên Tú ta đến!
Nói xong nàng trực tiếp biến mất.Tại chỗ, Hình Đế khẽ thưởng thức một ly linh trà, cười nói:
- Thật tự tin!
Không biết trải qua bao lâu, Dương Diệp chậm rãil mở hai mắt ra.
Nhưng tầm mắt hắn đạt tới, chỉ có một màu đen kịt!
Đen kịt tới cực điểm, cái gì cũng không nhìn thấy, nếu như không phcải xác nhận mình hết thảy bình thường, hắn cũng cho rằng là mình mù!
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Diệp hỏi.
Qua hồi lâu, thankh âm của Kỳ Bỉ Thiên vang lên ở trong đầu Dương Diệp.
- Cái kia, xin lỗi, truyền sai rồi, truyền đến Ám Không Gian, ân,đừng nóng vội, ta lập tức làm truyền tống trận khác!
Nghe vậy, Dương Diệp thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết!
Có thể đáng tin cậy một chút hay không!
Đáng tin một chút a!
Ngay lúc này, đột nhiên Dương Diệp nghe được thanh âm.
Dương Diệp nhíu mày.
- Đây là cái gì?
Hắn thi triển ra thần thức, nhưng mảnh không gian này vô biên vô hạn, tựa như là một Đại Hắc Động, thần thức của hắn cảm xúc đến, chỉ có bóng tối, bóng tối vô tận!
Đột nhiên Dương Diệp có chút ngưng trọng.
Bởi vì hắn phát hiện, nếu như không có Kỳ Bỉ Thiên ở đây, một người hắn khả năng vĩnh viễn chạy không thoát mảnh Ám Không Gian này!
- Đây là Ám Sinh Linh!
Ngay lúc này, thanh âm của Kỳ Bỉ Thiên vang lên ở trong đầu Dương Diệp.
- Một loại sinh vật chỉ sinh tồn ở Ám Không Gian.
- Lợi hại không?
Dương Diệp vội hỏi ra vấn đề mình quan tâm.
- Cũng bình thường a!
Kỳ Bỉ Thiên tùy ý nói.
Tԉong lòng Dương Diệp buông lỏng, nhưng đúng lúc này, sắc mặt hắn đại biến, thoáng qua, hắn cảm giác bộ ngực mình truyền đến đau đớn, ngay sau đó, cả người hắn tựa như diều đứt dây bay ra ngoài!
- A!
Một tiếng kêu thame thiết vang vọng lên!
Đó là thanh âm của Dương Diệp!
Có chút thê lương!
Rất nhanh, Dương Diệp rơi xuống, hắn cưỡng ép để cho mình ngừng lại, cúi đầu nhìn, lồng ngực của mình thiếu một khối thịt lớn chừng bàn tay!
Đó là bị cứng rắn đào xuống!
Tԉong lòng Dương Diệp kinh hãi, đương nhiên, càng nhiều nữa là phẫn nộ.
- Tiểu Kỳ, này chính là bình thường ngươi nói?
Một lát sau, Kỳ Bỉ Thiên nói.
- Cái kia, quên mất, là bình thường với ta, đối với ngươi... có thể có chút mạnh, ân, rất mạnh!
Mặt Dương Diệp đen lại, thiếu chút nữa nổ lên!
Lúc này sắc mặt Dương Diệp hoàn toàn biến đổi, hắn không chút nghĩ ngợi rút kiếm chém, một đạo kiếm quang chấn động ra!
Nhưng đạo kiếm quang kia mới vừa xuất hiện đã trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh!
Thoáng qua.
Ầm!
Dương Diệp té bay ra ngoài lần nữa!
- Thử...
Lúc này một tiếng rít chói tai vang vọng lên.
Nghe được thanh âm này, Dương Diệp tê cả da đầu, hắn biết, cái đồ chơi này tuyệt đối không phải hắn bây giờ có thể đối kháng, vội vàng nói:
- Tiểu Kỳ đại gia, trận pháp của ngươi đến cùng làm xong chưa! Lại không xong, mạng nhỏ của ta sẽ giao ở chỗ này rồi!
Vừa rồi một kiếm kia, hắn cảm nhận được lực áp bách mãnh liệt, kiếm khí và kiếm ý của hắn căn bản không có cách phát ra, phát ra liền không còn tồn tại!
Hắn ngay cả Kiếm Vực cũng không dám thi triển, bởi vì hắn sợ Kiếm Vực sẽ lập tức bị những Ám Sinh Linh thần bí kia phá vỡ!
Đơn giản mà nói, nơi này không phải là địa phương hắn nên tới!
Kỳ thật trong lòng hắn cũng khổ, hắn cũng không muốn đến nơi đây a!
May vào lúc này, thanh âm của Kỳ Bỉ Thiên vang lên.
- Tốt rồi!
Rất nhanh, ở trước mặt Dương Diệp, xuất hiện một quang trận hình lục giác thật lớn, Dương Diệp vội vàng tiến vào, theo một vệt sáng xanh bao bọc, rất nhanh, hắn biến mất không thấy gì nữa.
Tԉong tràng, Ám Không Gian yên lặng một cái chớp mắt, đột nhiên vô số tiếng kêu quỷ dị vang vọng lên!
...
Ước chừng một khắc sau, Dương Diệp không còn loại cảm giác nguy hiểm kia nữa, mà giờ khắc này, hắn còn đang tiến hành truyền tống.
Dương Diệp bình phục lại tâm tình của mình, sau đó nói:
- Tiểu Kỳ, ngươi nên thêm chút tâm a! Vừa rồi ta thiếu chút nữa bị những Ám Sinh Linh kia giết chết!
Tԉong Hồng Mông Tháp, Kỳ Bỉ Thiên ngượng ngập cười cười.
- Rất lâu không có dùng, vừa rồi tính sai Thời Không Tọa Tiêu, cho nên ra một chút vấn đề nhỏ, không có gì đáng ngại!
Vấn đề nhỏ!
Dương Diệp nghiêm mặt nói:
- Lần này không thành vấn đề chứ?
Kỳ Bỉ Thiên vội vàng nói:
- Không, lần này tuyệt đối không có vấn đề.
Dương Diệp vẫn còn có chút không tin, dù sao lúc này đây hắn đã có chuẩn bị tâm lý, tùy thời chuẩn bị chiến đấu!
Cứ như vậy, sau một hồi, cảnh tượng trước mắt Dương Diệp dần dần xảy ra cải biến.
Rất nhanh, Dương Diệp xuất hiện ở trên một cây cầu, một cây cầu nhìn không tới cuối, hai bên trái phải là Hắc Thủy vô tận!
Chung quanh tràn ngập sương mù, hết thảy đều nhìn không rõ ràng!
Bốn phía lộ ra quỷ dị, Dương Diệp không dám khinh thường, thời khắc đề phòng!
Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nói:
- Cái này là Khởi Nguyên Chi Địa?
Tԉong Hồng Mông Tháp, Kỳ Bỉ Thiên nói.
- Hẳn, có lẽ, khả năng, có lẽ là vậy...
Dương Diệp: