Ngay khi Tử Linh kiếm sắp đâm thủng ngực của Văn Nhân Nguyệt, một tia sáng màu xanh xuất hiện.
- Bành!
Tử Linh kiếm của Dương Diệp quay về nhanh như thiểm điện, bay trở về trong tay Dương Diệp, mà lúc này trong tay Văn Nhân Nguyệt chẳng biết lúc nào xuất hiện một cái vòng màu xanh lam, chính cái vòng này đã đánh bay Tử Linh kiếm lúc trước!
- Kiếm kỹ thật quái dị, cấp bậc kiếm kỹ này ít nhất cũng phải là địa giai đúng không?
Văn Nhân Nguyệt tay cầm cái vòng, nhìn Dương Diệp nói:
- Còn thanh kiếm không nhìn thấy bên tay trái và thanh kiếm màu tím kia, cấp bậc của chúng cũng phải vượt qua địa giai, Kiếm tông rất xem trọng ngươi đấy.
Dương Diệp không có trả lời, không thể không nói, thực lực nữ nhân trước mắt này thật sự rất mạnh, không chỉ làm khả năng hậu phát chế nhân của hắn vô hiệu, ngay cả ngự kiếm thuật cũng bị cản lại, mà đối phương đến bây giờ vẫn nhẹ nhõm như mây gió, Dương Diệp biết, đối phương căn bản còn chưa nghiêm túc!
Nghĩ tới đây, Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nhìn vào Tử Điêu trên bờ vai, hắn khẽ gật đầu, sau một khắc, Dương Diệp bước về phía trước, mượn lực đẩy của mặt đất và Tật Phong ngoa, còn có Tật Phong bộ gia trì, thân thể của hắn lao nhanh về phía Văn Nhân Nguyệt, cùng lúc đó, Tử Linh kiếm hắn trực tiếp hóa thành ánh sáng tím, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Văn Nhân Nguyệt.
Lần này Dương Diệp không có nương tay, hắn thi triển ngự kiếm thuật tới cực hạn, hắn cách Văn Nhân Nguyệt vài chục trượng, nhưng mà Tử Linh kiếm chưa tới một giây đã xuất hiện trước mặt Văn Nhân Nguyệt, cắt nát không khí chung quanh.
Sắc mặt của Văn Nhân Nguyệt không thay đổi, tay ngọc điểm về phía trước, nàng hơi vung tay một cái, vòng tay trong tay của nàng hóa thành vô số vòng nhỏ bay thẳng về phía Tử Linh kiếm của Dương Diệp.
Tử Linh kiếm va chạm với cái vòng, không có âm thanh nổ vang, chỉ thấy những vòng nhỏ như nắm đấm bao phủ Tử Linh kiếm của Dương Diệp, sau đó cái vòng nhanh chóng ràng buộc và áp chế Tử Linh kiếm gắt gao.
Nhìn thấy tình cảnh này, Dương Diệp biến sắc, Tử Linh kiếm của hắn là địa giai, tốc độ ngự kiếm thuật càng nhanh như chớp giật, nhưng vẫn bị tổ hợp vòng nhỏ của nữ tử trước mắt áp chế, chẳng lẽ cái vòng chính là ngụy Đạo khí trong lời đồn hay sao?
Không kịp nghĩ cái khác, bởi vì hắn đã đi tới trước mặt Văn Nhân Nguyệt, lần này Dương Diệp không có sử dụng hậu phát chế nhân, tay phải xuất ra một đấm trực tiếp đấm vào ngực Văn Nhân Nguyệt.
Quyền chưa đến nhưng quyền phong đã đến, quyền phong mạnh mẽ làm cho quần áo của Văn Nhân Nguyệt áp sát vào thân thể mềm mại, ngay cả mặt đất dưới chân cùng xuất hiện vài dấu quyền ấn.
Trong mắt Văn Nhân Nguyệt còn hiện ra một tia kinh ngạc, dường như nàng đang kinh ngạc sức mạnh của Dương Diệp, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi. Tay ngọc điểm nhẹ một cái, một cái vòng lớn xuất hiện trước mặt nàng, cũng ngăn cản nắm đấm của Dương Diệp.
- Bành!
Cái vòng vỡ vụn trong nháy mắt, nắm đấm của Dương Diệp thế như chẻ tre đi tới trước ngực Văn Nhân Nguyệt, Văn Nhân Nguyệt vẫn bình thản như không có việc gì, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng có nhiều điều kinh ngạc hơn trước.
Ngay khi nắm đấm của Dương Diệp sắp đánh vào ngực của Văn Nhân Nguyệt, cái đóa hoa sen kia lại xuất hiện trên bụng của Văn Nhân Nguyệt.
- Bành!
Một quyền đánh vào đóa hoa sen, toàn bộ cánh tay của Dương Diệp tê rần, Văn Nhân Nguyệt lui về phía sau bảy bước, hắn lại lui mười mấy bước!
- Liên Hoa huyền giáp chính là địa giai trung phẩm, sức mạnh của ngươi càng lớn, phản lực lại càng lớn, có thể nói, có Liên Hoa huyền giáp bảo hộ, ta đã đứng ở thế bất bại!
Văn Nhân Nguyệt nói với Dương Diệp.
Nghe vậy, mí mắt Dương Diệp hơi co giật, thì ra đóa hoa sen của đối phương chính là huyền giáp địa giai trung phẩm, chẳng trách lấy hắn có sức mạnh của Huyền thú Vương giai cũng không thể đánh tan.
Huyền giáp địa giai, thứ này khó chơi.
- Ngươi còn có lá bài tẩy sao?
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Văn Nhân Nguyệt nói.
- Làm sao!
Dương Diệp nói:
- Ngươi rất muốn biết lá bài tẩy của ta?
Tay ngọc của Văn Nhân Nguyệt vung nhẹ, những cái vòng nhỏ áp chế Tử Linh kiếm của Dương Diệp bay trở về trong tay, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Ngươi làm ta bất ngờ, ta rất muốn biết thực lực chân chính của ngươi!
- Rốt cuộc ngươi có ý gì!
Dương Diệp trầm giọng hỏi. Đến hiện tại, hắn cảm giác được thái độ của nữ nhân trước mắt này với hắn rất kỳ quái! Theo đạo lý tới nói, đối phương hẳn phải đẩy hắn vào chỗ chết mới đúng, nhưng đối phương từ lúc bắt đầu đến hiện tại, trên căn bản đều phòng ngự, việc này rất không phù hợp lẽ thường!
Văn Nhân Nguyệt không nói gì, ngón tay ngọc điểm nhẹ về phía trước, vô số cái vòng nhỏ bắn ra như mưa, vào lúc chúng cách Dương Diệp khoảng một trượng, những cái vòng nhỏ kia tỏa ra hào quang màu xanh lam, sau đó chúng dung hợp hợp thành cái vòng lớn bao phủ Dương Diệp, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, thậm chí không kém gì ngự kiếm thuật của Dương Diệp!
Biết cái vòng kia khủng bố, Dương Diệp không dám khinh thường, thân hình hơi động, hắn lập tức tránh sang bên cạnh, nhưng cái vòng cũng bay theo hắn không buông tha, nó lại bao phủ lấy hắn lần thứ hai.
- Cái vòng này chính là huyền bảo chuẩn thiên giai, có Tiên Thiên linh thức, trừ phi dùng lực phá, không phải vậy, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, nó cũng sẽ bám theo ngươi!
Nhìn Dương Diệp không ngừng tránh né cái vòng, Văn Nhân Nguyệt khẽ nói.
Nghe vậy, Dương Diệp không có né tránh, huyền khí màu vàng trong cơ thể điên cuồng rót vào trong ẩn kiếm, khi cái vòng lại ập tới lần thứ hai, hắn hét to một tiếng, sau đó đột nhiên bổ mạnh về phía trước.
- Bành!
Hắn dùng sức mạnh mạnh nhất đánh bay cái vòng kia, nhưng ngay sau đó, dường như giống ngự kiếm thuật của hắn, cái vòng lại ập tới lần nữa!
Dương Diệp biến sắc, hắn quay đầu nhìn về phía Văn Nhân Nguyệt, biết rõ muốn giải quyết cái vòng này cần phải xử lý nữ nhân kia. Vừa nghĩ tới đây Dương Diệp hơi thu tay lại, mười chuôi huyền kiếm xuất hiện ở trước mặt, chợt, hắn hơi suy nghĩ, Tử Linh kiếm và mười chuôi huyền kiếm đều tấn công vào cái vòng đang ập tới.
Một thanh Tử Linh kiếm không cách nào chống lại cái vòng kia, thế nhưng tăng thêm mười chuôi huyền kiếm huyền giai thì khác, lúc này, được Tử Linh kiếm dẫn dắt, mười chuôi huyền kiếm đã ngăn cản phía trước cái vòng.
Ngự kiếm thuật mạnh ở chỗ tốc độ nhanh, nếu như nó khống chế thêm vô số huyền kiếm khác, lại như hiện tại. . .
Nhìn mười một thanh kiếm đang đối kháng với cái vòng của mình trên không trung, trong đôi mắt xinh đẹp của Văn Nhân Nguyệt bắn ra tia sáng, thở dài nói:
- Lúc trước ta thật sự xem thường kiếm kỹ của ngươi không nghĩ tới kiếm kỹ của ngươi lại có công hiệu như thế, có thể đồng thời ngự kiếm mười một chuôi , ta nghĩ, đây còn không phải là cực hạn của ngươi, đúng không?
Lúc này Dương Diệp cũng không chủ động công kích, hắn biết, nếu muốn giết đi nữ tử trước mặt này, trừ phi hắn dùng tới kiếm ý, hơn nữa còn phải dùng tới ba mươi sáu chuôi huyền kiếm trong hộp kiếm và Tử Điêu phối hợp mới có thể. Hắn lúc trước muốn làm như vậy, thế nhưng hắn vẫn từ bỏ. Bởi vì cho tới nay, hắn phát hiện nữ nhân đối diện không có sát ý với hắn, giống như nàng từng nói, nàng thật sự cố ý đang éo hắn bại lộ lá bài tẩy của mình!
Chuyện này có điểm kỳ lạ, đây là ý nghĩ của Dương Diệp!
- Tại sao ngươi có thể tìm được ta trong thời gian ngắn!
Dương Diệp hỏi. Hiện tại hắn sẽ không cảm thấy nữ nhân trước mặt tìm được hắn là một sự trùng hợp.
Văn Nhân Nguyệt nói:
- Đây là bí pháp Bách Hoa cung chúng ta, sở dĩ tìm đến ngươi, ta chỉ muốn biết thực lực của ngươi mà thôi, tất cả chỉ đơn giản như vậy!
- Tại sao?
Dương Diệp nghi ngờ nói.
- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!
Văn Nhân Nguyệt nói.
Trầm ngâm một lát, Dương Diệp nói:
- Tất cả chưa phải là thực lực cực hạn của ta, ta cũng có nắm chắc bài, chờ ngươi trở lời vấn đề của ta, ta có thể cho ngươi thấy lá bài tẩy của ta, ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng, thẳng thắn mà nói, ta không có hảo cảm nào với Bách Hoa cung các ngươi, ngày hôm nay, hai chúng ta, chỉ có một còn sống sót rời đi!
- Ngươi rất có tự tin!
Văn Nhân Nguyệt nhìn Dương Diệp, nói:
- Ta rất chờ mong!
- Hiện tại có thể trả lời vấn đề của ta?
Văn Nhân Nguyệt lắc lắc đầu, nói:
- Chờ ta nhìn lá bài tẩy của ngươi, ta mới có thể trở lời vấn đề này của ngươi, hiện tại không thể!
- Thật sao?
Đôi mắt của Dương Diệp chậm rãi híp lại, nói:
- Chỉ sợ ngươi không thể trả lời vấn đề rồi!
- Thử xem chẳng phải sẽ biết?
- Bành!
Dương Diệp đạp chân phải thật mạnh, mặt đất nứt ra trong nháy mắt, thân hình của hắn lao nhanh về hướng Văn Nhân Nguyệt, khi tiếp cận đến Văn Nhân Nguyệt khoảng hai trượng, đột nhiên kiếm ý triển của Dương Diệp bộc phát, kiếm ý giống như nước thủy triều quét qua Văn Nhân Nguyệt, khi cảm nhận được cỗ kiếm ý này, hai mắt Văn Nhân Nguyệt trợn tròn, trong mắt tràn đầy khiếp và khó mà tin nổi.
Việc này còn chưa kết thúc, cùng lúc đó, một đạo năng lượng vòng tròn màu tím không có dấu hiệu xuất hiện ở trước người Văn Nhân Nguyệt, vào lúc nàng còn chưa kịp phản ứng thì nó đã đánh trúng người của nàng.
Đột nhiên đóa sen lại xuất hiện chặn lại vòng sáng màu tím của Tử Điêu, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn vang lên, vòng sáng màu tím biến mất ngay lập tức. Mà lúc này, Dương Diệp đã đi tưới trước mặt Văn Nhân Nguyệt, sau đó rút kiếm đâm thẳng vào đóa sen trước ngực của Văn Nhân Nguyệt.
- Phá!
Dương Diệp sử dụng kiếm ý đã gia trì thêm kiếm tâm thanh minh, tốc độ cùng uy lực của Dương Diệp lúc này hậu phát chế nhân cũng tăng cao vài lần, ẩn kiếm đi qua nơi nào, không gian nơi đó rút ngắn lại không ít. . .