Dương Diệp lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông áo đen, sau đó kéo theo hắn đi tới trước lò luyện đan, nhìn ngọn lửa bên trong lò luyện đan, nói:
- Ta thừa nhận, ta không giết chết được người, cũng thừa nhận ngoại trừ đánh ngươi ra, cũng không có cách gì để bắt ngươi.
- Ha ha... Cho dù là cường giả cảnh giới Thánh Giả vẫn không có cách nào giết được ta, chỉ dựa vào người sao?
Người đàn ông áo đen cười không chút kiêng kỵ, trong mắt còn có vẻ khiêu khích.
Dương Diệp khẽ gật đầu, nhấc người đàn ông áo đen lên, chỉ vào ngọn lửa bên trong lò luyện đan này, nói:
- Đây là cách cuối cùng của ta rồi, nếu như lần này người còn không chết, ta chỉ có thể nói, ta thật sự bội phục sức sống của huyền giả Nghịch Chủng các ngươi quá mạnh mẽ!
Hắn không biết ngọn lửa trong đó là tồn tại thế nào, nhưng hắn biết rõ, cho đến bây giờ, đó là ngọn lửa khủng khiếp nhất mà hắn từng thấy, dù sao hắn cũng không dám tới gần...
Người đàn ông áo đen vốn muốn châm chọc thế giới này không có bất kỳ lực lượng có thể loại bỏ được hắn. Nhưng khi hắn nhìn thấy ngọn lửa kia, gương mặt lập tức thay đổi. Kinh hãi, kinh hãi Vô cùng xuất hiện ở trong mắt hắn. Tiếp theo, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy, run rẩy kịch liệt giống như sốt vậy.
Dương Diệp khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Mặc dù người đàn ông áo đen là kẻ địch của hắn, nhưng chí ít người này vẫn phải có khí phách, tuyệt đối không phải loại người tham sống sợ chết, nếu không trước sao có thể không cầu xin câu nào. Nhưng bây giờ, người này lại có bộ dạng như vậy...
Ngọn lửa này là tồn tại thế nào vậy?
- Sao có thể như vậy được, sao nó có thể xuất hiện ở đây, sao có thể như vậy được, sao có thể như vậy được..:
Người đàn ông áo đen giống như phát điên, trong nháy mắt lại trở nên không bình thường.
Đột nhiên, trên mặt hắn xuất hiện một tia hưng phấn cùng kích động khác thường, nói:
- Lục Đinh Thần Hỏa, một trong bốn Thiên hỏa lớn, được gọi là không có gì không đốt được. Ngọn lửa này nhất định có thể bị phá huỷ hạt giống ấn ký trong cơ thể ta. Mười lăm vạn năm, mười vạn năm rồi, chỉ vì tìm kiếm một cái tháp nát, chúng ta đã vượt qua rất nhiều Tinh Vực, rất nhiều thế giới thần bí, chịu đau khổ rất nhiều ngày đêm, hiện tại, cuối cùng có thể giải được, ha ha...
Nói xong, người đàn ông áo đen đột nhiên tung người nhảy vào trong lò luyện đan này.
- Ầm. . . . .
Ở trong ánh mắt nghiêm trọng của Dương Diệp, người đàn ông áo đen nổ mạnh, sau đó hóa thành hư vô... Tiếp theo, đồng tử của Dương Diệp co lại. Bởi vì vào giây phút cơ thể của người đàn ông áo đen nổ tung, một con sâu màu đen rất nhỏ xuất hiện ở trong ngọn lửa này. Con sâu màu đen chỉ lớn bằng ngón cái, nhưng Dương Diệp lại cảm thấy rất kiêng kỵ, mười kiếm ý tầng hai điên cuồng tuôn ra, hình thành một tấm lá chắn kiếm ý chắn ở trước mặt hắn.
Sau khi con sâu màu đen xuất hiện, tản ra một khí tức tà ác lại cực kỳ khủng khiếp, khí tức này làm cho cả thân hắn thấy lạnh lẽo. Nói đơn giản một chút chính là nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm!
Tԉực giác nói cho hắn biết, nếu như hắn tiếp xúc với con sâu này, hắn chắc chắn phải chết!
Ở trong ngọn lửa này, con sâu màu đen không lập tức bị thiêu chết, mà không ngừng xoay chuyển!
- Gào!
Đột nhiên, con sâu này mở miệng gầm lên giận dữ, cả lò luyện đan chấn động mạnh. Sắc mặt Dương Diệp biến đổi, lùi lại mấy trượng. Cũng may con sâu này không thoát ra được, mà giãy dụa, sau đó bị đốt thành hư vô giống như người đàn ông áo đen kia vậy.
Dương Diệp đứng yên, chờ sau khi xác định con sâu màu đen cùng người đàn ông áo đen trong lò luyện đan kia đã hoàn toàn biến mất, lúc này hắn mới thu lại kiếm ý, sau đó đi tới cách lò luyện đan một trường.
Nhìn ngọn lửa trong lò lửa, trong mắt Dương Diệp đầy nghi ngờ cùng nghiêm trọng, nói:
- Đây rốt cuộc là tồn tại gì vậy? Còn nữa, lúc trước hắn nói tìm kiếm một tháp mười mấy vạn năm. Tháp à? Chẳng lẽ hắn đang tìm kiếm Hồng Mông tháp của mình? Chắng lẽ những huyền giả Nghịch Chủng này đến từ chỗ của tiểu Thất à?
Vẻ mặt Dương Diệp dần dần nghiêm trọng hơn. Bởi vì nếu như những huyền giả Nghịch Chủng thật sự tới đây để tìm kiếm Hồng Mông tháp, vậy có kẽ hắn lại có phiền toái lớn. Từ những lời người đàn ông áo đen đã nói trước đó, hắn đại khái suy đoán được, những huyền giả Nghịch Chủng chắc được người khác chỉ điểm, phải nói là bị người khác ép tới đây.
Huyền giả Nghịch Chủng đã khủng khiếp như vậy, người có thể sai khiến bọn họ lại phải khủng khiếp tới mức nào?
Hắn từng nghĩ, liệu những huyền giả Nghịch Chủng có phải là do chủ nhân trước đây của Hồng Mông tháp phái tới không. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy, những huyền giả Nghịch Chủng không thể nào là do lão nhân kia phái tới được. Lão nhân kia cho cảm giác của hắn là chính trực, cảm giác rất thoải mái, nhưng con sâu này lại cho hắn cảm giác hoàn toàn khác.
Nói cách khác, những huyền giả Nghịch Chủng có thể là người của một nhóm thế lực khác!
Bây giờ hắn có được Hồng Mông tháp, người của nhóm thế lực kia muốn Hồng Mông tháp, nói cách khác, hắn tự nhiên lại trêu chọc một kẻ địch mạnh mẽ mà hắn căn bản không có cách nào tưởng tượng được...
Nếu giao Hồng Mông tháp ra, hắn sẽ không có kẻ địch này. Nhưng vấn đề là bản thân hắn còn không có cách nào khống chế được tháp này, vậy giao ra thế nào? Còn nữa, cho dù có thể khống chế, hắn cũng sẽ không giao!
Kẻ địch, kẻ địch mạnh mẽ chính là động lực để hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn nữa!
Đột nhiên, Dương Diệp nhíu mày, sau đó cơ thể thoảng di chuyển tới bên ngoài Đan Lâu. Chẳng biết từ lúc nào, An Nam Tĩnh xuất hiện ở bên ngoài Đan Lâu.
- Ở đây vừa phát sinh vụ nổ, cho nên ta đến xem thử!
An Nam Tĩnh giải thích.
Dương Diệp nói:
- Ta không có gì phải giữ bí mật với nàng cả, nàng không cần giải thích.
An Nam Tĩnh nhìn Dương Diệp, không nói gì.
- Vết thương bên trong cơ thể nàng thế nào?
Dương Diệp nói.
An Nam Tĩnh nói:
- Đã gần như khôi phục lại rồi, chẳng qua là một ít nguy cơ lúc trước vẫn tồn tại, cho nên trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn tìm cách bù đắp.
- Có thể làm được sao?
Dương Diệp nhíu mày.
An Nam Tĩnh khẽ gật đầu, nói:
- Có thể, chẳng qua là cần một ít thời gian thôi.
Dương Diệp nói:
- Tԉong khoảng thời gian này, nàng cứ ở lại chỗ này cố gắng tĩnh dưỡng. Chuyện của An gia, ta sẽ cho người xử lý tốt, nàng đừng lo lắng.
An Nam Tĩnh im lặng một lát, sau đó nhìn Dương Diệp nói:
- Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, không biết rõ ràng, ta không thể yên tâm được!
Dương Diệp:
- ...