Trụ Vương nhìn Dương Diệp rồi sau đó lại nhìn Huyên nhi đang đứng ở trước mặt hắn, cuối cùng ánh mắt lại quay về Dương Diệp, nói:
- Tiểu tử, ngươi tuy hiện tại chỉ là cảnh, nhưng tiềm lực của ngươi lại cực lớn, ngươi rất xứng đôi với nữ nhi của Ân Trụ ta, hy vọng ngươi sau này sẽ đối xử tốt với nó!
- Tiền bối...
Dương Diệp đang định nói gì đó thì Huyên nhi ở bên cạnh lườm hắn một cái, khiến cho hắn phải nuốt lại những lời muốn giải thích. Hiện tại hắn đã hiểu dụng ý nữ nhân trước mắt này lúc trước vì sao lại nói muốn gả cho hắn. Nghĩ vậy, Dương Diệp nhìn thoáng qua ân Huyên nhi, không ngờ nữ nhân này dẫn hắn tới đây, căn bản không phải để tìm lợi ích!
Trụ Vương quan sát Dương Diệp một thoáng rồi nói:
- Ngươi đã chủ tu kiếm đạo, vậy truyền thừa của ta không thích hợp với ngươi. Có điều, ta thấy nhục thân của ngươi không tồi, ta ở đây có một phương pháp luyện thể và một môn quyền kỹ rất thích hợp ngươi!
Nói xong, bấm tay búng một cái, hai quyển trục bay đến trước mặt Dương Diệp.
Dương Diệp trong lòng vui lắm, thi lễ với Trụ Vương rồi sau đó nhận lấy quyển trục trước mặt, ánh mắt trước tiên hướng vào quyển trục bên tay trái.
- Huyền kỹ Địa cấp trung phẩm: Phá Long quyền, nắm tay chính là nắm quyền, ra quyền có lực chính là quyền lợi, nam nhân một ngày không thể không có quyền...
Trụ Vương nói:
- Môn Phá Long quyền này là ta sáng chế ra lúc còn trẻ, chỉ có ba thức, thức thứ nhất: Toái Giáp; thức thứ hai: Chấn Địa; thức thứ ba: Phá Long! Nghe đồn phòng ngự của long tộc là mạnh nhất thế gian, chỉ đáng tiếc long tộc đã biến mất ở Nam vực, bằng không ta cũng muốn thử xem, Phá Long quyền này của ta có thể phá vỡ được phòng ngự của long tộc hay không?
Giống như bị hào khí của nam tử trước mắt cuốn hút, Dương Diệp cũng cười nói:
- Nếu sau này vãn bối gặp long tộc, có thể thử xem!
Trong mắt Trụ Vương hiện lên nét cười, nói:
- Không tồi, không hổ là người nữ nhi của ta xem trọng. Phá Long quyền chú trọng lực lượng nhục thân, lực lượng nhục thân của ngươi càng mạnh thì uy lực của nó lại càng lớn. Bộ phương pháp luyện thể này có rất nhiều phương pháp đề thăng nhục thân, chỉ là sẽ có chút đau khổ, có điều đối với ngươi mà nói thì chắc không đáng là gì. Tiểu tử, nhớ kỹ lời nói của ta, đối xử tốt với nữ nhi của ta đó!
Nói xong, thân thể hắn bắt đầu từ từ trở thành nhạt nhạt nhòa.
- Phụ hoàng!
Trong mắt Huyên nhi lệ quang lấp lánh.
Trụ Vương mỉm cười, nói:
- Ta hiện giờ đã hoàn thành tâm nguyện, cũng nên biến mất rồi. Huyên nhi, phụ hoàng biết ngươi muốn báo thù cho mẫu hậu của ngươi, phụ hoàng không ngăn cản ngươi, nhưng phụ hoàng muốn nói với ngươi rằng, hiện giờ ngươi đã thoát vây, phụ hoàng chỉ hy vọng ngươi có thể được bình an!
Nói xong, thân thể của Trụ Vương càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng thì triệt để tiêu tán trong không trung.
Tuyệt thế cường giả một thời, từ nay về sau sẽ triệt để biến mất trên thế gian!
Ân Huyên nhi không khóc, cũng không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn chiếc quan tài đó.
Dương Diệp ở bên cạnh há há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra những lời an ủi.
Hắn biết, nữ tử trước mắt này căn bản không cần được an ủi, nàng ta chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
- Chúc mừng tiểu đệ đệ lần này không chỉ kiếm được một đại mỹ nữ xinh đẹp, mà còn có được một môn Huyền kỹ và một bộ bí pháp!
Lúc này, Tần Tịch Nguyệt bỗng nhiên cười nói với Dương Diệp, chỉ là trong thanh âm mang theo vẻ ghen tị chứ không phải ghen tuông. Bởi vì lợi ích đều bị Dương Diệp một mình chiếm hết.
Dương Diệp đưa Phá Long quyền cho Tần Tịch Nguyệt, nói:
- Nếu ngươi muốn học thì có thể cùng nhau học.
- Ngươi nghiêm túc chứ?
Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp, nói.
- Ngươi cảm thấy ta giống như đang nói đùa lắm à?
Dương Diệp nói. Dương Diệp đương nhiên không phải yêu thích Tần Tịch Nguyệt, hắn sở dĩ hào phóng như vậy, nói tới cùng cũng chỉ là vì bản thân hắn. Thứ nhất, hắn không muốn giữa hai người có ngăn cách. Thứ hai, thực lực của nữ tử trước mắt này càng mạnh thì càng có lợi cho hắn.
Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp một lúc nếu cuối cùng nhoẻn miệng cười nói:
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ chỉ thử ngươi mà thôi, môn Huyền kỹ này chú trọng lực lượng nhục thân, tỷ tỷ không thích hợp tu luyện, có điều tâm ý này của ngươi tỷ tỷ xin nhận!
- Đây chính là Huyền kỹ Địa gia trung phẩm đó, ngươi thật sự không muốn học à?
Dương Diệp hỏi.
Tần Tịch Nguyệt lắc đầu nói:
- Nhục thân của tỷ tỷ không mạnh, học môn Huyền kỹ này chẳng có chút tác dụng nào cả.
- Ngươi hào phóng thật đó!
Đúng lúc này, Ân Huyên Nhi ở bên cạnh xoay người nhìn Dương Diệp, nói lời châm chọc:
- Vì nữ nhân, ngay cả Huyền kỹ Địa cấp cũng nỡ chia xẻ.
- Huyên nhi...
Dương Diệp đang chuẩn bị nói gì đó thì sắc mặt của Ân Huyên Nhi lại trở nên lạnh lùng, nói:
- Huyên nhi là cho ngươi gọi à? Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ gả cho ngươi sao?
Nói xong, lại nhìn về phía Tần Tịch Nguyệt, trong mắt lóe sát ý, nói:
- người của hoàng thất Đại Tần? Nói như vậy ngươi là chắc là một công chúa rồi?
Dương Diệp hai mắt híp lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng. Một lúc sau, hắn hít sâu một hơi, nói:
- Ân cô nương, ta biết ngươi vừa mất đi người chí thân, tâm tình khó tránh khỏi không tốt, ta có thể lý giải. Chỉ là chuyện giữa ngươi và Tịch Nguyệt...
- Ta muốn giết nàng ta, ngươi là giúp nàng hay là giúp ta?
Ân Huyên Nhi cắt ngang lời nói của Dương Diệp.
- Ân cô nương, oan gia nên giải không nên kết, ngươi thật sự không cần thiết phải như vậy...
- Nói vậy ngươi sẽ giúp nàng ta rồi?
Ân Huyên Nhi châm chọc:
- Uổng cho ai đó lúc trước còn đáp ứng phụ hoàng ta là sẽ chiếu cố ta, cầm đồ của phụ hoàng rồi hiện tại lại muốn giúp người khác đối phó ta.
Dương Diệp biến sắc, không chút nghĩ ngợi vứt hai quyển trục đang cầm trong tay lại cho cho Ân Huyên Nhi, nói:
- Ân cô nương, trong mắt Dương Diệp, ngươi kỳ thật là không cần ai chiếu cố. Về phần này hai môn Huyền kỹ này, Dương Diệp không dám nhận, xin trả lại cho ngươi!
Nói xong Dương Diệp xoay người nói với Tần Tịch Nguyệt:
- Chúng ta đi thôi!
Tần Tịch Nguyệt cùng Ân Huyên Nhi đều sửng sốt, hai nàng đều không ngờ Dương Diệp sẽ từ bỏ Huyền kỹ và bí pháp này, đây chính là Địa cấp trung phẩm đó! Là Địa cấp đó!
Tần Tịch Nguyệt hồi thần đầu tiên, khi nhìn về phía Dương Diệp, trong mắt lộ rồi vẻ khó hiểu, cười nói:
- Ngươi không nghĩ lại à? Đó là Huyền kỹ Địa cấp, việc gì phải vì hờn dỗi mà từ bỏ nó?
- Hờn dỗi á?
Dương Diệp ngẩn ra, sau đó lắc đầu, nói:
- Huyền kỹ Địa cấp tuy quý giá, nhưng thế thì sao? Vì môn Huyền kỹ Địa cấp này mà liền xuất thủ đối phó ngươi à? Có lẽ người khác sẽ làm, nhưng ta thì không làm.
Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp một lúc, sau đó nhoẻn miệng cười, nói:
- Hay cho câu ngươi không làm, tiểu đệ đệ thật sự là khiến tỷ tỷ phải nhìn với cặp mặt khác!
Nói thật, hành động lần này của Dương Diệp thật sự khiến nàng ta phải nhìn với cặp mặt khác, Huyền kỹ Địa cấp, đây chính là thứ sẽ khiến vô số Huyền giả phải điên cuồng, đừng nói nàng ta và Dương Diệp mới chỉ quen biết chưa đến mấy ngày, cho dù là cha con chỉ sợ cũng sẽ tranh giành tới ngươi chết ta sống. Mà Dương Diệp thì lại không chút do dự vứt bỏ ngay.
Kỳ thật Dương Diệp trong lòng lúc này cũng có chút đau xót, có điều lại không hề hối hận, hắn tuy là một người ích kỷ, nhưng hắn cảm thấy con người ta nên giữ vững một số điều. Nói một cách khác, chính là làm người thì nên có điểm mấu chốt về việc hay là vật gì đó!
Lắc đầu, Dương Diệp không suy nghĩ về những điều này nữa, nói:
- Chúng ta đi thôi, chuyện lần này xem như cho ta một bài học, sau này không thể tùy tiện đi theo tiểu gia hỏa kia!
- Ngươi là đang hối hận vì đã cứu ta à?
Lúc này, Ân Huyên Nhi ở bên cạnh lạnh lùng nói.
Dương Diệp cười cười:
- Nói những điều này giờ cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì nữa cả. Ân cô nướng, chúng ta sau này gặp lại.
- Không có ta, ngươi cho rằng các ngươi có thể ra được sao?
Ân Huyên Nhi nói.
Dương Diệp không đáp, nhìn nhìn bốn phía, một lúc sau liền nói:
- Thì ra nơi này cũng chỉ là một ảo cảnh, đúng là rất thật đó!
Nói xong, vươn tay ra nắm lấy tay Tần Tịch Nguyệt, sau đó tâm niệm khẽ động, trường kiếm ra khỏi vỏ, vạch một cái vào hư không.
Dương Diệp cũng không biết vì sao hắn lại nhìn ra được nơi này là một ảo cảnh. Hắn chỉ biết là nơi này có gì đó không đúng, chính là một loại trực giác đã nói với hắn nơi này là ảo cảnh!
Đúng lúc này, một đạo ánh sáng trắng hiện lên, Ân Huyên Nhi xuất hiện trước mặt hai người bọn Dương Diệp. Cùng lúc đó, kiếm của Dương Diệp cũng bị Ân Huyên Nhi tóm lấy, nói:
- Đừng có phá hủy nơi này, chúng ta cùng nhau đi!
Dương Diệp ngẩn ra, lập tức gật đầu, nói:
- Vậy là tốt nhất.
Trụ Vương có ơn chỉ điểm với hắn, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, bằng không hắn cũng không muốn phá hoại nơi này.
Ân Huyên Nhi xoay người, khôi phục bản thể, sau đó chui vào ngực Dương Diệp, nhưng mà còn chưa tiếp cận ngực Dương Diệp thì đã bị một cỗ năng lượng vô hình đẩy ra.
Ân Huyên Nhi khôi phục bản thể, nhìn Dương Diệp, nói:
- Ngươi làm vậy là có ý gì?
- Ân cô nương, ngươi nói vậy là sao?
Dương Diệp nhíu mày hỏi.
Ân Huyên Nhi nói:
- Đương nhiên là tiến vào trong người ngươi. Lúc trước giữa chúng ta không phải từng có hiệp nghị rồi à?
Như nghĩ ra gì đó, ngọc thủ của nàng ta vung lên, hai quyển trục bay về phía Dương Diệp, sau đó nói:
- Hiện tại thì được rồi chứ?