Nghe được lời nói của Dương Diệp, lúc này Khiếu Lang có chút hối hận, không phải hối hận vì trở thành tay chân của Dương Diệp, mà là hối hận vì vừa rồi đã đắc tội vật nhỏ. Nếu như không đắc tội tiểu gia hỏa này, hắn chỉ cần đi vào trong đó, tối đa một năm hắn có thể tăng lên tới Linh cấp! Linh cấp ấy, nếu như theo tu luyện bình thường, hắn chí ít còn cần vài năm nữa!
Khiếu Lang khẽ thở dài, nói:
- Nhân loại, hiện tại ta đã hiểu rõ tại sao nó lại muốn đi theo ngươi. Huyền khí trong không gian kia của ngươi có lực hấp dẫn trí mạng đối với huyền thú chúng ta. Theo ta thấy, sợ rằng không có huyền thú nào có thể chống đỡ được sức háp dẫn trong không gian của ngươi. Thứ lỗi cho ta mạo muội hỏi một câu, cái đó rốt cuộc là gì vậy? Ngươi có thể yên tâm, cho dù ta biết cũng sẽ không nói ra đi, giữa ta và ngươi có khé ước linh hồn, nó có thể lập tức nắm giữ sinh tử của ta!
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Khiếu Lang, ngươi chỉ cần thực hiện giao hẹn giữa ta và ngươi là được. Ngươi yên tâm, chờ thời cơ đến, ta sẽ để cho ngươi được như nguyện!
Khiếu Lang nghe vậy thì không nói chuyện nữa, chỉ khẽ gật đầu và hóa thành một luồng ánh sáng màu tím tiền vào bên trong vòng xoáy đan điền của Dương Diệp.
Sau khi Khiếu Lang tiến vào vòng xoáy đan điền, lúc này Dương Diệp mới nhìn về phía Tử Điêu, sau đó khẽ xoa đầu của Tử Điêu, nói:
- Vật nhỏ, cái khế ước linh hồn này rốt cuộc là cái gì vậy?Tử Điêu chớp chớp mắt, không tắc đầu nhưng cũng không gật đầu.
Dương Diệp thấy thế thì mỉm cười, không còn truy hỏi nữa, mà ôm Tử Điêu vào trong lòng, sau đó lao nhanh về phía xa.
Thấy Dương Diệp không còn truy hỏi nữa, Tử Điêu trong lòng Dương Diệp chớp chớp mắt, trong mắt có tia sáng kỳ dị hiện tên.
Trên đỉnh núi cách dãy núi Thanh Vân hơn một ngàn hơn dặm, đại biểu của sáu thế lực lớn đều đang tập trung ở đây, một con Hắc Ưng cấp chín đột nhiên bay tới, rơi vào trên vai huyền thú Hỗ Tôn Giả bên này, sau một lúc lâu, đồng tử của Hồ Tôn Giả co lại và nhìn về đám người Thanh Vân Tử, nói tiếp:
- Trong dãy núi Thanh Vân xuất hiện một con huyền thú thần bí, con huyền thú này lại có thể ở cùng với một nhân loại, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy!
Tô Thanh Thi vốn nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh nghe vậy thì đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt thoáng hiện ra sự lo lắng.
Thanh Vân Tử nhíu mày, nói:
- Hồ Tôn Giả, cái này phải hỏi ngươi mới đúng chứ, huyền thú của huyền thú tộc ngươi không phải rất cao ngạo sao? Nó làm sao có thể ở cùng với một nhân loại được?
Hồ Tôn Giả hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Thanh Vân Tử, đừng đề cho ta biết nó bị nhân loại các ngươi khống ché, nếu không, hừ...
Thanh Vân Tử cười lạnh một tiếng, nói:
- Hồ Tông Nguyên, ngươi cũng đừng ở chỗ này nói tời đe dọa nữa. Không chừng con huyền thú thần bí này là tự nguyện theo này huyền giả nhân loại?
- Không quan tâm có phải là tự nguyện hay không, hắn đều phải chết không thể nghi ngờ!
Hồ Tông Nguyên lạnh lùng nói:
- Lúc này trong dãy núi Thanh Vân, không chỉ có tinh anh của Đề quốc Huyền Thú ta đang đuổi bắt tên thiếu niên kia, ngay cả đám huyền giả nhân loại các ngươi cũng đang đuổi bắt hắn, mặc cho hắn có bản lãnh thông thiên cũng trốn không thoát khỏi dãy núi Thanh Vân này!
Hồ Tông Nguyên nói đến đây thì đột nhiên nhìn về Thanh Vân Tử, nói:
- Có người nói Nguyên Đồng của Nguyên Môn đã hạ lệnh đuổi bắt thiếu niên kia. Thế nào? Thanh Vân Tử, Nguyên Môn ngươi cũng thấy hứng thú với phương pháp khống chế huyền thú của người thiếu niên kia sao?
Trong mắt của Thanh Vân Tử có ánh sáng tạnh lóe lên, hắn không có trả lời mà xoay người nhìn về dãy núi Thanh Vân, chân mày nhíu chặt và thâm nghĩ:
- Lấy thực lực của Nguyên Đồng làm sao có khả năng đề cho thiếu niên Dương Diệp kia trốn thoát được, chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì sao...
Nhìn thấy Thanh Vân Tử không đáp lại, Hỗ Tông Nguyên hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra một tia sát ý lạnh lẽo, hắn khẽ nói với Hắc Ưng cấp chín kia vài câu, sau đó con Hắc Ưng kia bay về phía dãy núi Thanh Vân. Không quan tâm người thiếu niên kia làm thế nào lại ở cùng với con huyền thú thần bí này, hắn sẽ không để cho đối phương sống sót đi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn! Bởi vì nếu như bị Nguyên Môn nắm giữ được phương pháp của người thiêu niên kia, không thể nghi ngờ đó sẽ fà một tai họa rất lớn đối với tộc huyền thú của Thập Vạn Đại Sơn!
Tô Thanh Thi nhìn về phía dãy núi Thanh Vân, tay ngọc chậm rãi nắm chặt, trong đôi mắt đẹp càng lúc càng lộ rõ vẻ lo âu...
Thật ra, lúc này trong dãy núi Thanh Vân, nhân loại cùng huyền thú không có nhằm vào nhau, bởi vì mọi người có chung cùng một mục tiêu, đó chính là tìm kiếm Dương Diệp.
Có thể nói, lúc này Dương Diệp là kẻ địch của tất cả mọi tồn tại trên đời!
Tuy nhiên Dương Diệp cũng không quan tâm, có vật nhỏ hỗ trợ che giấu hơi thở, trong Thập Vạn Đại Sơn này cơ bản không có huyền thú cùng nhân loại nào có thể phát hiện được hắn. Hơn nữa ngoại trừ số ít máy huyền thú cùng huyền giả nhân loại ra, huyền thú cùng nhân loại khác gặp phải hắn cơ bản cũng chỉ là tới chịu chết. Lần này vật nhỏ cũng không có nhân từ đối với những huyền thú kia, hễ là huyền thú lục soát Dương Diệp, đều bị nó chủ động giết chết!
Trong một chỗ rừng cây, Tư Đồ Vinh dẫn theo mấy người Kiếm Tông đang tìm kiếm Dương Diệp xung quanh, Mộ Dung Yêu sau lưng hăn đột nhiên dừng bước, nhìn Tư Đô Vinh nói:
- Tư Đồ Vinh, ngươi quả thật muốn nghe theo lời Nguyên Đồng của Nguyên Môn này nói mà đuổi theo giết Dương Diệp sao?
Tư Đồ Vinh dừng bước, xoay người nhìn Mộ Dung Yêu, lạnh lùng nói:
- Mộ Dung Yêu, ta biết quan hệ mờ ám giữa nàng cùng Dương Diệp, nhưng xin nàng đừng quên, Dương Diệp đã thiếu chút nữa hại Kiếm Tông ta trở thành kẻ địch của mọi người! Hắn rõ ràng có thể khống chế huyền thú Vương cắp lại không giao ra phương pháp, làm cho đại chiến giữa nhân loại ta cùng huyền thú thất bại thảm hại mà ra về, loại người chỉ biết tới cái lợi cá nhân như vậy mà nàng còn muốn bảo vệ hắn sao?
Trên mặt Mộ Dung Yêu lộ ra vẻ khinh bỉ cùng châm chọc hoàn toàn không che giấu, nói:
- Tư Đồ Vinh, ta lại thấy ngươi đang sợ Dương Diệp uy hiếp tới địa vị của ngươi thì đúng hơn? Cũng phải, lấy tiềm lực cùng thực lực Dương Diệp thể hiện ra, muốn vượt qua Tư Đồ Vinh ngươi thì căn bản không cần quá nhiều thời gian, thậm chí trong vòng hai Thanh Vân Bảng lần này, hắn cũng đạt được thành tích tốt hơn ngươi. Hơn nữa hắn cùng với ngươi vốn có ân oán, cho nên ngươi muốn dồn hắn vào chỗ chết, ta rất hiểu. Nhưng ngươi quan báo tư thù cũng không cần nói đường hoàng như vậy, cái này khiến người ta coi thường!
Tư Đồ Vinh biến sắc, trong mắt chợt lóe lên sát ý và lạnh giọng nói:
- Mộ Dung Yêu, đừng tưởng rằng ta không dám giết nàng!
Mộ Dung Yêu cười lạnh một tiếng, nói:
- Tư Đồ Vinh, thành thật mà nói, ta nhìn ngươi đã sớm thấy khó chịu, nếu như không phải là vì xếp hạng của Kiếm Tông ở trên Thanh Vân Bảng, ta thật sự muốn một kiếm kết liễu ngươi!
- Chỉ dựa vào nàng sao?
Tư Đồ Vinh khinh thường nói:
- Mộ Dung Yêu, ta thừa nhận, nàng cùng Dương Diệp đều có tiềm lực rất mạnh, nhưng vậy thì tính sao? Các ngươi một kẻ chẳng qua là Tiên Thiên thất phẩm, một kẻ chẳng qua là Tiên Thiên nhị phẩm, ta đã Tiên Thiên cửu phẩm, hơn nữa ta còn tuyện tập kiếm kỹ Địa cấp Kiếm Tông, các ngươi có tư cách cùng thực lực gì mà khiêu chiến với ta?
Mộ Dung Yêu lắc đầu và không nói thêm lời nào nữa, nàng lại xoay người rời đi. Đạo khác nhau không thẻ cùng mưu việc tớn, nàng thật sự không muốn ở chung một chỗ cùng đám người Tư Đồ Vinh!
Nhìn Mộ Dung Yêu xoay người rời đi, trong mắt Tư Đồ Vinh có tia sáng sắc bén lóe tên, trong phút chốc, trường kiếm trong tay chém về phía Mộ Dung Yêu, một đường kiếm khí trắng như tuyết kèm theo tiếng xé gió chói tai vang lên, và bắn nhanh về phía Mộ Dung Yêu.
Tư Đồ Vinh do dự một chút, cuối cùng vẫn tựa chọn ra tay. Thế hệ trẻ trong Kiếm Tông, chỉ có Dương Diệp cùng Mộ Dung Yêu có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, nếu như foại bỏ hai người này thì trong tương lai, hắn chính là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Kiếm Tông! Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Mộ Dung Yêu biết tất cả những gì hắn đã làm với Dương Diệp ở trong dãy núi Thanh Vân.
Hắn biết, hắn ở trong Thập Vạn Đại Sơn làm những chuyện mờ ám với Dương Diệp, nếu như Mộ Dung Yêu truyền tại Kiếm Tông, vậy cao tầng của Kiếm Tông nhát định sẽ có án tượng không tốt đối với hắn, cho nên Mộ Dung Yêu phải chết!
Nhận thấy được phía sau có kiếm khí kéo tới, Mộ Dung Yêu nhát thời biến đổi, nàng đột nhiên xoay người, cổ tay thoáng động, trường kiếm trong tay chém tới một kiếm, không, phải nói fà rất nhiều kiếm, bởi vì trong nháy mắt, Mộ Dung Yêu đã đánh ra chí ít mười kiếm, chỉ là bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên thoạt nhìn giống như một kiếm!
- Vù!
Kiếm trực tiếp đánh tan kiếm khí của Tư Đồ Vinh, trường kiếm của Mộ Dung Yêu chỉ nghiêng về phía Tư Đồ Vinh, sau đó nói:
- Tư Đồ Vinh, không ngờ ngươi lại dám ra tay với đệ tử đồng môn, ngươi muốn chết rồi sao?
Thấy Mộ Dung Yêu chỉ một kiếm đã đánh tan kiếm khí của mình, Tư Đồ Vinh nheo mắt lại, hắn chưa bao giờ giao đấu cùng với Mộ Dung Yêu, cho nên cho tới nay vẫn mơ hồ không chắc chắn về thực lực của Mộ Dung Yêu, nhưng hiện tại xem ra đã rõ ràng, suy đoán của hắn có hơi thấp. Hắn có lòng tin chiến thắng Mộ Dung Yêu, nhưng hăn không có lòng tin giết được Mộ Dung Yêu!
Tư Đồ Vinh hít sâu một hơi và nhìn về máy đệ tử Kiếm Tông bên cạnh, sau đó nói:
- Cùng tiến lên, giết nàng!
Mấy người đều là tâm phúc của hắn nên hắn tất nhiên không cần e ngại.
Máy đệ tử Kiếm Tông ở bên cạnh Tư Đồ Vinh liếc mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ không do dự nữa, tất cả đều lấy huyền kiếm của mình ra và chỉ về phía Mộ Dung Yêu.
Ở Kiếm Tông cũng cần phải chiến đấu đoàn đội, đứng đúng đội ngũ thì ngày sau đương nhiên có thể sống tốt, nếu như đứng sai đội ngũ thì kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết. Mà lúc này, bọn họ đều lựa chọn đứng ở bên phía của Tư Đồ Vinh, bởi vì Tư Đồ Vinh là Tiên Thiên cửu phẩm!