Tưởng Cầm không ngờ được là đội hình này, đứng yên một chỗ vài giây. Trưởng bộ phận Tiêu là người đã quen nhìn thấy cảnh tượng như thế, anh ta đứng thẳng lưng, mỉm cười niềm nở gật đầu với mọi người. Quay sang nháy mắt với Tưởng Cầm: “Tưởng Cầm, vào đi!”
Tưởng Cầm cau mày, bây giờ cô không thích cảm giác bị chú ý.
Cô đã không thích nó nữa kể từ ba năm trước.
Sau lưng cô, cánh cửa lại mở ra, Mộ Dung Hoành Nghị bước vào, theo sau là Dương Vịnh Hy.
Thấy cô bất động, anh nhướng mày bước tới: “Tại sao cô không vào?” Anh tự nhiên đặt tay lên eo cô rồi đẩy cô vào không chút lưu tình.
Dương Vịnh Hy thu hết tất cả những điều này vào mắt cô ta, nhìn chằm chằm vào bàn tay anh đang đặt trên người cô.
Tưởng Cầm cứng người, theo phản xạ bước nhanh hai bước, tránh sự đụng chạm của anh. Sau đó, giữ vững tinh thần, nở một nụ cười, nhìn xung quanh, nhìn thấy Nghiêm Túc, cô bước tới.
Mộ Dung Hoành Nghị liếc mắt, không nói lời nào nắm lấy tay cô, cười: “Hôm nay, cô là nhân vật chính, tất nhiên cô phải ngồi vào bàn chính.”
Ngẩng đầu lên, đụng phải tầm mắt của Nghiêm Túc, khóe miệng khẽ nhếch lên như đang khiêu khích.
Nghiêm Túc cầm cốc lên, ra hiệu với anh, nhấp một ngụm rượu rồi lại đặt xuống. Có vẻ như chiêu thức này không có ý nghĩa gì, phong cách Đại tướng đã thể hiện đầy đủ. Tuy nhiên, đôi tay đang đặt dưới bàn vẫn không khỏi nắm chặt lại.
Mộ Dung Hoành Nghị nói có lý, dù không muốn nhưng Tưởng Cầm không thể từ chối trước sự chứng kiến của nhiều người. Theo sau anh đến bàn chính, thấy anh kéo ghế ngồi bên cạnh cô, cô phản ứng nhanh chóng, ngồi bên cạnh Trưởng bộ phận Tiêu. Mộ Dung Hoành Nghị mím chặt đôi môi mỏng, tuy vẫn duy trì một nụ cười đứng đắn, nhưng lại mang theo ánh mắt dữ tợn. Tưởng Cầm chỉ giả vờ như không nhìn thấy, nhưng Trưởng bộ phận Tiêu bên cạnh lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thì thào: “Cô gái ngốc này! Sao không ngồi cạnh chủ tịch? Có bao nhiêu người muốn ngồi vào nơi đó mà không có cơ hội đấy!”
Tưởng Cầm ngẩng đầu lên nhìn lướt qua nơi đó, nhẹ nhàng nói: “Đó là vị trí của người khác.”
Cô chưa bao giờ mong đợi vị trí đó, cô cũng không muốn ngồi ở đó.
Qủa nhiên, Dương Vịnh Hy ngồi xuống theo logic, liếc nhìn Tưởng Cầm, miệng nhếch lên đầy khinh thường.
Bữa tiệc ăn mừng bắt đầu ngay lập tức, Tưởng Cầm nhất cử giành được huy chương vàng, nghiễm nhiên sẽ trở thành tâm điểm của sảnh tiệc, các đồng nghiệp của cô cũng thay đổi thái độ giễu cợt trước đây của họ, thỉnh thoảng đến chúc mừng và mời rượu. Trong suốt thời gian đó, giới truyền thông cũng không bỏ qua cơ hội này, liên tục chụp ảnh phỏng vấn.
Nhưng Vưu Thiên Ái chỉ về thứ ba, nên hiếm khi được quan tâm. Cô ta cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, đứng dậy rời khỏi sảnh tiệc, đi ra hành lang, lấy trong ví ra điếu thuốc rồi châm lửa một cách điêu luyện. Cô ta sốt ruột hút vài hơi, lúc này mới dịu đi cơn cáu kỉnh.
Sử dụng thiết kế của Tưởng Cầm, cuối cùng vẫn bị cô đánh bại, chuyện này quả thực là mỉa mai.
Cô tự cười nhạo mình, hít một hơi dài.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy người tới, hai mắt híp lại, lại quay đầu lại, cũng lười nhìn một lần nữa.
“Không phải cô nói hút thuốc là không tốt sao?”
Tưởng Cầm đứng bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt đang dần bị mỹ phẩm bào mòn này, cố nhớ lại trước đây đã từng thuần khiết như thế nào.
Vưu Thiên Ái lắc điếu thuốc giữa các ngón tay: “Đôi khi nó có tác dụng trấn an. Đặc biệt là khi tâm trạng bản thân đang tồi tệ.”
Tưởng Cầm mỉm cười, không phủ nhận.
Cô cũng lấy ra một điếu thuốc, châm nó một cách duyên dáng, giữa phun ra hít vào, đôi mắt mê ly xa xăm. Vưu Thiên Ái nghiêng đầu nhìn cô, cô là kiểu phụ nữ mà ngay cả khi hút thuốc cũng sẽ khiến người ta cảm thấy cực kỳ hấp dẫn, mặc dù ghét nhưng cũng không khỏi bị cô thu hút.
“Vì điều gì mà tâm trạng không tốt? Thua tôi sao?” Cô hỏi.
Đây là một câu hỏi trớ trêu đối với Vưu Thiên Ái.
Cô ta trở nên thẹn quá hoá giận, chế nhạo: “Tưởng Cầm, đừng đắc ý! Đừng quên, đứng càng cao, ngã càng đau.”
Tưởng Cầm cúi đầu cười, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Thiên Ái, chỉ vì một Bạch Thương Long, cô ghét tôi đến vậy sao?”
Vưu Thiên Ái chế nhạo, đôi mắt tối sầm lại: “Tất nhiên cô sẽ không hiểu tâm trạng của tôi! Từ ngày tôi biết cô, cô chưa bao giờ thiếu sự quan tâm! Dù là bạn bè hay đàn ông!”
Ngay cả bây giờ cũng vậy! Đây là điều mà Vưu Thiên Ái ghét nhất.
“Quan tâm…” Tưởng Cầm lắc đầu, nếu có thể, cô thà không có.
“Ôi, hai người đều đang ở đây sao? Nào, cùng chụp một bức ảnh đi!”
Một phóng viên đến đây, giơ máy ảnh về phía hai người.
Vưu Thiên Ái dẫn đầu phản ứng, bước tới, trìu mến ôm Tưởng Cầm: “Tưởng Cầm, chúng ta đã lâu không chụp ảnh chung rồi phải không?”
Nhìn vẻ mặt lập tức thay đổi của Vưu Thiên Ái, Tưởng Cầm cụp mắt xuống, trên môi nở một nụ cười khiến người ta nhìn không thấu: “Ừm, lâu quá nên tôi gần như quên mất, tôi đã từng có một người bạn mà tôi vô cùng trân trọng.”
Vẻ mặt của Vưu Thiên Ái đơ ra, nhưng trong giây lát, lại trở về trạng thái ban đầu: “Nhìn ống kính, phải chụp xinh một chút mới có thể đăng báo, cô nghĩ sao?”
Tưởng Cầm không nói thêm nữa, để cô ta ôm mình, mỉm cười trước ống kính.
Đèn flash bật sáng, Tưởng Cầm vô thức nhắm mắt lại, quay mặt đi: “Xin lỗi, tôi không tiếp được.”
Cô vẫn không thể quên được ngày ra tòa, bị vô số phóng viên vây quanh, các loại câu hỏi sắc bén, ánh đèn chớp chớp liên hồi, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn bị những ánh đèn chói lọi này chiếm trọn. Cho đến ngày hôm nay, cô vẫn không thể quên, cô vẫn không thể thích ứng.
“Cô Tưởng… vui lòng đợi một lát, tôi có vài câu hỏi nữa…”
Nhìn thấy phóng viên sắp ngăn cản, đôi mắt Vưu Thiên Ái nhíu chặt lại, cô ấy bước tới chặn người đó, mỉm cười nói: “Chắc cô ấy mệt rồi, để cô ấy về nghỉ ngơi đi. Tôi và cô ấy là bạn tốt nhiều năm của nhau, có câu gì hỏi tôi thì cũng vậy thôi.”
Người báo cáo cảm ơn: “Thế thì tốt quá.”
Quay trở lại sảnh tiệc, nhìn thoáng qua đã thấy Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở ghế chính. Lúc này Dương Vịnh Hy đang ghé vào tai anh, không biết anh đang nói cái gì, khuôn mặt tuấn tú rất ôn nhu nở nụ cười nhẹ, ít nhất, đó là điều cô chưa từng thấy qua.
“Tưởng Cầm!” Trưởng bộ phận Tiêu chào cô, vui vẻ nói: “Tưởng Cầm, chủ tịch nói, tất cả các tiết mục tiếp theo sẽ là của mọi người. Mấy người đó đang đòi hát, cô nghĩ sao?”
Cô là nhân vật chính, chủ tịch đã rộng lượng như thế, nhưng cũng vì dính ánh sáng của cô, cũng nên lịch sự xin ý kiến của cô.
Quay mắt sang chỗ khác khỏi hai người kia, Tưởng Cầm lắc đầu: “Các anh đi đi, tôi muốn về nghỉ ngơi.”
Một ngày này, kinh tâm động phách, cô thực sự mệt mỏi rồi.
“Nếu vậy…”
Thấy Trưởng bộ phận Tiêu có chút thất vọng, Tưởng Cầm suy nghĩ một chút rồi nói: “Họ muốn đi đâu là tùy họ, chỉ cần nói là, tôi cũng muốn đi lắm.”
Trưởng bộ phận Tiêu không khỏi gật đầu: “Tưởng Cầm, cô thật là khéo hiểu lòng người! Tại sao trước đây em tôi lại không phát hiện chứ?”
Tưởng Cầm cười không nói gì, quay về chỗ ngồi lấy túi xách.
“Tôi đưa cô đi.” Nghiêm Túc bước qua nói.
Nhìn thấy là anh, Tưởng Cầm rất an tâm: “Được.”
Hai người một trước một sau bước ra ngoài, ánh mắt Mộ Dung Hoành Nghị lạnh lẽo liếc mắt nhìn về phía kia, sau đó chậm rãi thu lại, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ, nhưng trong ngực lại tràn ngập sự tức giận.
“Mộ Dung?”
Dương Vịnh Hy gọi anh, trong mắt đầy lo lắng: “Anh… anh sao vậy? Không vui sao?”
Những người khác có thể không nhận thấy, nhưng cô ta nhìn ra được rõ ràng. Dù trong lòng căm hận nhưng bề ngoài vẫn quan tâm.
“Không sao.” Mộ Dung Hoành Nghị nhàn nhạt nói, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, sau đó đứng dậy, đến bên Đàm Tô ngồi xuống: “Chưa quên cuộc hẹn của chúng ta chứ?”
Đàm Tô liếc nhìn anh, cười hừ hừ hai lần rồi dựa vào ghế: “Nói đi, cậu muốn sao?”
“Rất đơn giản, dọn ra khỏi căn nhà gió thổi gió lùa, trời mưa mưa dột rồi chuyển đến căn nhà tôi mua cho anh đi.”
Nghe lời của Mộ Dung Hoành Nghị, Đàm Tô trở nên lo lắng: “Đó là nhà tổ của tôi!”
Miệng Mộ Dung Hoành Nghị giật giật hai lần: “Đã sống hai đời rồi, cũng coi là nhà tổ sao?”
“Không đời nào!” Đàm Tô phất tay nói thẳng: “Ngoại trừ chuyện này, chuyện gì tôi cũng có thể hứa với cậu!”
Mộ Dung Hoành Nghị mỉm cười: “Nói như vậy, ông không chịu thua, nghe tai này ra tai kia?”
Mặt Đàm Tô đỏ bừng, nhìn chằm chằm anh, thật lâu không lên tiếng.
Mộ Dung Hoành Nghị xoa lông mày, thở dài nói: “Sư phụ, ông sống ở đó một mình nguy hiểm quá. Tôi muốn ông tìm bạn già, nhưng ông không nghe! Mùa mưa sắp đến rồi, ông nói tôi sao có thể yên tâm được?”
Đàm Tô quay đầu sang một bên: “Uổng cho cậu còn nhận tôi là sư phụ? Lúc đó cậu đã ném hết bảo bối của tôi ra ngoài, sao cậu không nghĩ tôi là sư phụ của cậu!”
“Còn không phải là vì để ông chuyển ra ngoài sao?” Mộ Dung Hoành Nghị nói thẳng: “Bây giờ, tôi chỉ cần ở ông một câu, ông có muốn quay lại hay không?”
Mặt Đàm Tô càng đỏ hơn, lông mày của anh ta thỉnh thoảng nhướng lên, một lúc sau, anh ta cáu kỉnh nói: “Được rồi! Chuyển thì chuyển! Kẻo lại bị cậu phiền chết!”
Cuối cùng Mộ Dung Hoành Nghị cũng nở nụ cười hài lòng: “Vậy được, lát nữa tôi sẽ sắp xếp người đến giúp ông thu dọn đồ đạc.”
Đàm Tô lẩm bẩm vài câu, vẻ mặt không cam lòng.
Mộ Dung Hoành Nghị cười nói: “Đừng lo, ông sẽ thích ngôi nhà mới tôi chuẩn bị cho ông.”
Đàm Tô ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh hồi lâu, Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày: “Sao nào?”
“Nói thật đi, cậu thích con gái của Ông Tưởng đúng không?”
Nụ cười của Mộ Dung Hoành Nghị ngưng trệ, dần dần trở nên lãnh đạm, đôi mắt hơi rũ xuống, chậm rãi nói: “Nhà họ Tưởng có thù với tôi.”
Đàm Tô lắc đầu, thở dài: “Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, cậu phải học cách buông bỏ những chuyện này! Bây giờ đã cướp công ty của người ta, còn khiến ông Tưởng bị đột quỵ nhập viện, cậu cũng lấy đi biệt thự của người ta rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Mộ Dung Hoành Nghị im lặng, nhưng Đàm Tô lại tiếp tục: “Tôi thấy cô bé đó khá bắt mắt, rất có tài làm việc này, tuy cô ấy có từng làm sai, nhưng mà cậu thử nghĩ xem, hồi đó mẹ cậu không làm sai sao? Nếu không phải bà ấy…”
“Sư phụ!” Mộ Dung Hoành Nghị ngắt lời ông ta, nhướng mắt, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nghe nói đến mẹ tôi nữa.” Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Đàm Tô bất lực thở dài, thằng nhóc này từ đầu đến cuối đều không thể buông bỏ được!
Nghiêm Túc đưa Tưởng Cầm về, ngồi trên xe, anh ta hỏi: “Sáng nay xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô không trả lời điện thoại?”
“Xảy ra chút sự cố nhỏ, nhưng tất cả đã được giải quyết rồi.” Cô đáp nhẹ.
Nghiêm Túc quay đầu lại, liếc cô một cái thật sâu: “Là Mộ Dung Hoành Nghị giải quyết đúng không?”
Tưởng Cầm không nói một lời nào, xem như thừa nhận.
Cô thực sự không muốn nói về Mộ Dung Hoành Nghị. Rõ ràng, Nghiêm Túc cũng không muốn nói thêm nữa, phóng xe đi, im lặng suốt đoạn đường.