Mục lục
Cô Vợ Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Trọng Sinh CHƯƠNG 122: KHÔNG CÒN GÌ NỮA.

“Ha ha đương nhiên là không cần rồi, con muốn về bất kỳ lúc nào cũng được hết.” Nụ cười của Nguyễn Thanh Mai có mang theo chút nịnh hót. Bây giờ nói gì cũng không được đắc tội với Tuyết Chi, hoặc là làm cô không vui, tương lai của bà đang nằm trong tay của Mãnh Hổ cho nên bà nhất định phải đáp ứng yêu cầu của hắn!

“Ba con còn chưa về, có cần gọi điện thoại cho ông ấy không?”

“Không cần đâu.” Tuyết Chi cũng không cần vòng vo với bà ta, sau khi cô và Tiêu Chí Khiêm ngồi xuống thì liền nói thẳng: “Tôi sắp phải cử hành hôn lễ với Tiêu Chí Khiêm rồi, có phải là nên chuẩn bị của hồi môn cho tôi rồi không?”

Cả cơ thể của Nguyễn Thanh Mai tức tốc khựng lại, không ngờ cô về nhanh như vậy lại là vì chuyện của hồi môn!

Nụ cười của Nguyễn Thanh Mai có chút cứng nhắc: “Ờ, cái này thì đương nhiên rồi, nhưng mà…” Giọng điệu Nguyễn Thanh Mai chợt thay đổi, khuôn mặt bà hiện lên chút buồn bã: “Tuyết Chi à, con cũng biết hoàn cảnh nhà chúng ta rồi đó, gia đình chúng ta cũng không dư dả nhiều, số của hồi môn này thì mẹ và ba con cũng là lực bất tòng tâm thôi. Đương nhiên, với thân phận của cậu Tiêu thì cậu ấy chắc chắn sẽ không để bụng đâu.”

Nói xong, bà ta liền quay sang mỉm cười với Tiêu Chí Khiêm: “Cậu Tiêu, tôi hiểu tình cảm của cậu dành cho Tuyết Chi nhà chúng tôi, cho nên chắc cậu không để ý chuyện nhỏ nhặt này đâu đúng không.”

Tiêu Chí Khiêm nhắm mắt làm ngơ, giống như là hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của bà ta.

Thấy bà ta nói chuyện như một lẽ dĩ nhiên, giống như là hiểu Tiêu Chí Khiêm lắm vậy, Tuyết Chi liền cười khẩy, đôi mắt phượng khẽ liếc nhìn bà: “Tiêu Chí Khiêm có để ý hay không là chuyện của anh ấy, còn có mang theo của hồi môn hay không là chuyện của tôi. Sao, ba tôi cực khổ bao nhiêu năm mới dành dụm được chút đỉnh tiền, bây giờ cần bà ở đây quyết định là có cho tôi hay không hả?”

“Ôi, Tuyết Chi, con không thể nói vậy được a.” Sắc mặt Nguyễn Thanh Mai dần trở nên trầm xuống, ngoài miệng thì nở nụ cười nhưng trong lòng thì không: “Ba con cũng đâu phải là người kinh doanh làm sao mà so với sản nghiệp đồ sộ của nhà họ Tiêu được, chúng ta phải dựa vào số tiền ít ỏi mà ba con cực khổ kiếm để nuôi sống gia đình này, Tiểu Hải đang học Đại học, còn chưa có thành gia lập nghiệp, sau này còn phải cho nó mua nhà lấy vợ nữa chứ, nhà này trong trong ngoài ngoài chỗ nào cũng cần tiền hết đó. Hơn nữa, bây giờ con được gả đi một gia đình tốt như vậy, cậu Tiêu lại là người thừa kế của một công ty lớn, con còn về nhà mẹ để tranh với em trai con làm gì? Cái này mà nói ra ngoài chỉ sợ người ta đàm tiếu đó!”

Tuyết Chi chợt cười lên, nụ cười của cô khiến cho Nguyễn Thanh Mai sợ sệt, bà ta trừng mắt nhìn cô, rồi nói với ngữ điệu không vui: “Con cười cái gì?”

Tuyết Chi nhướng mày nhìn bà ta, rồi thong thả nói: “Bà đánh bài thua, làm tiêu tốn hết cả một nửa tiền tiết kiệm trong nhà, sao bà không sợ người ta đàm tiếu vậy?”

Sắc mặt Nguyễn Thanh Mai đỏ bừng lên, bà ta xị mặt ngồi ở đối diện, không nói được gì.

Tuyết Chi thu nụ cười lại, ánh mắt lạnh nhạt của cô nhìn thẳng vào bà: “Cái mà ba tôi nên cho tôi không tới lượt bà nói. Hôm nay tôi xin được trịnh trọng nói với bà, tôi nhất định phải lấy số của hồi môn này!”

Nguyễn Thanh Mai tức đến nỗi vỗ liên tiếp ‘bộp bộp’ lên mặt bàn: “Trương Tuyết Chi, cô đừng ích kỷ như vậy có được không! Cô không lo tới em trai cô đúng không? Cho dù cô có ghét nó, có không thích hai mẹ con tôi thì nó cũng là con cháu của nhà họ Trương, là huyết mạch của nhà họ Trương này! Tôi thật không ngờ, cô lại có thể tàn nhẫn đến như vậy!!”

Bà ta vừa đập bàn vừa trừng mắt nhìn Tuyết Chi, điều này khiến cho Tiêu Chí Khiêm có chút không vui, đôi con ngươi lạnh lùng khẽ ngước lên, ánh mắt sắc lẽm như dao đó lạnh lẽo đến nỗi khiến người ta phát run.

Nguyễn Thanh Mai chợt sững sờ, trái tim bà ta bất giác run lên hai cái, nhưng rất nhanh sau đó liền trở nên bình tĩnh lại. Nói như thế nào đi nữa cũng không thể để Tuyết Chi lấy số tiền này đi được! Nếu không bà phải lấy gì để nuôi Mộc Duy và Mộc Mộc đây, những ngày tháng sau này phải trải qua như thế nào?

Tuyết Chi nắm lấy bàn tay Tiêu Chí Khiêm như muốn an ủi anh rằng những việc nhỏ nhặt này cô có thể tự mình xử lý được.

Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, rồi lại rũ tầm mắt xuống, anh cũng không thích quan tâm tới mấy chuyện khác ngoài cô, nha đầu này muốn gây náo loạn gì thì cứ để cô mặc sức là được rồi.

Tuyết Chi thu tầm mắt lại rồi nở nụ cười băng lãnh: “Nguyễn Thanh Mai, bà đừng lấy Tiểu Hải ra nói chuyện. Cho dù là học phí cũng được, kết hôn cũng được, chuyện của Tiểu Hải có người chị như tôi chịu trách nhiệm rồi. Nói cho bà một câu nữa. Hôm nay tôi về không phải là để thương lượng với bà mà là muốn trực tiếp lấy kết quả. Cái mà tôi muốn, bà không có quyền gì nói không. Nếu không thì để ba về trực tiếp xử lý là được rồi.”

“Cô…” Nguyễn Thanh Mai đứng phắt dậy, bà ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta về nhà đâu phải vì của hồi môn, mà vốn là để móc sạch tiền trong nhà thì có! Nói tóm lại, cô ta coi mình như kẻ trộm nên muốn ép mình đi đó thôi!!

Nguyễn Thanh Mai hạ quyết tâm, vì cuộc sống sau này, không thể để cô ta lấy số tiền này đi được! Thế là bà ta buông lời khiêu khích: “Tuyết Chi, cô từ bỏ đi, chỉ cần có tôi ở nhà một ngày thì sẽ không để cô được như ý nguyện đâu!”

“Ha ha, vậy thì được rồi.” Tuyết Chi cũng không phí lời nữa, cô móc điện thoại ra rồi gọi cho Trương Hồng Khánh.

Thanh âm bên kia có chút ồn ào, có thể nghe ra được là Trương Hồng Khánh đang ở ngoài. Con gái có thể gọi điện tới, đương nhiên ông rất vui: “Tuyết Chi à, gọi điện thoại cho ba có gì không con? Sức khoẻ tốt hơn chút nào chưa?”

“Ba, con rất khoẻ.” Tuyết Chi nở nụ cười từ trái tim, rất ấm áp, rất chân thành, cô nhẹ giọng nói: “Ba, cũng không có chuyện gì đâu, con chỉ muốn về nhà xin chút của hồi môn thôi.”

Đối phương có chút không phản ứng kịp, nhưng sau 2 giây, Trương Hồng Khánh liền lập tức nói: “Con đang ở nhà sao?”

“Vâng.”

“Đưa điện thoại cho mẹ con đi.”

Tuyết Chi đưa điện thoại cho Nguyễn Thanh Mai, rồi nở nụ cười như có như không: “Ba tìm mẹ nè.”

Sắc mặt Nguyễn Thanh Mai cứng đờ, hàng lông mày bà ta cau lại dữ dội, bà cắn chặt răng rồi mới chậm rãi nhận lấy: “Alo, Hồng Khánh à, ông nghe tôi nói…”

“Không cần nói gì nữa, tôi biết chuyện gì rồi.” Thông minh như Trương Hồng Khánh làm sao lại không hiểu dụng ý khi con gái gọi điện thoại tới chứ? Ông cất giọng lành lạnh: “Thanh Mai, đem sổ tiết kiệm trong nhà cho Tuyết Chi đi.”

Nguyễn Thanh Mai như không tin vào tai mình nữa, bà ra buột miệng thốt lên: “Ông điên rồi! Đưa hết tiền cho nó thì tôi với Tiểu Hải làm sao đây?!”

Thanh âm Trương Hồng Khánh mang theo chút không vui: “Tôi cho con gái chút của hồi môn, có gì không được sao?”

“Hồng Khánh, ông nghe tôi nói, không phải là tôi không cho, nhưng mà nhà chúng ta cũng không còn bao nhiêu tiền nữa, cho nên cho nó vài chục triệu là được rồi…”

“Tiểu Hải là con trai chúng ta, vậy Tuyết Chi không phải con gái chúng ta sao?” Trương Hồng Khánh rất hiếm khi tức giận như lúc này: “Chuyện này cứ làm theo lời tôi được rồi, đem sổ tiết kiệm cho Tuyết Chi đi!” Nói xong, ông liền cúp máy ngang.

“Hồng Khánh? Hồng Khánh!!”

Tuyết Chi ngồi ở đối diện mỉm cười: “Tôi nghĩ bà đã nghe hiểu những gì ba tôi nói rồi nhỉ.”

Nguyễn Thanh Mai tức đến nỗi hai mắt đều đỏ ngầu, bà trừng cô, hận không thể xông tới cắn gãy cổ của con nha đầu thối này! Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng chống đối bà, bây giờ được gả cho một người có tiền mà vẫn nhớ tới chút đỉnh tiền trong nhà này! Cô ta rắp tâm về gây rắc rối thì có! Lúc này đây, cho dù tên đầu trọc đó có muốn làm gì đi nữa thì Nguyễn Thanh Mai bà cũng sẽ không còn cảm thấy chút áy náy nào nữa, bà ta còn khao khát bọn họ có thể làm cho con tiện nhân này biến mất mãi mãi nữa kìa!

Sau khi nghiến răng, Nguyễn Thanh Mai đứng dậy trở về phòng ngủ rồi tìm cuốn sổ tiết kiệm trong nhà, khi đi ra bà ta liền ném nó cho Tuyết Chi.

Tuyết Chi mở ra xem, nhìn thấy con số trên đó, cô liền nở nụ cười hài lòng, sau đó cô cất cuốn sổ vào trong túi xách. Lúc cô và Tiêu Chí Khiêm vừa định đi thì đột nhiên quay người lại: “A, đúng rồi, tôi nhớ ba có vài bức thư pháp quý nữa…”

Nguyễn Thanh Mai đã có chút cuồng loạn: “Trương Tuyết Chi, cô đúng là tàn nhẫn mà! Cô muốn móc sạch sẽ căn nhà này đúng không?!”

Tuyết Chi không rảnh quan tâm bà ta, cô quay đầu lại rồi nhẹ nhàng nói với Tiêu Chí Khiêm: “Anh ở đây đợi em một lát.” Sau đó Tuyết Chi sải bước đi vào phòng, đương nhiên là cô biết ba cô cất mấy món đồ đó ở đâu rồi, sau khi lục lọi, cô cầm lấy đồ rồi đi.

Lúc ra tới phòng khách, liếc nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Nguyễn Thanh Mai, tâm trạng của Tuyết Chi vui sướng tột cùng: “Tiêu Chí Khiêm, chúng ta đi thôi.”

Tiêu Chí Khiêm yên lặng nhận lấy đồ trong lòng cô rồi quay người lại rời đi.

Khi ra đến cửa, Tuyết Chi lại dừng bước rồi quay đầu lại liếc nhìn Nguyễn Thanh Mai: “Có những chuyện, tôi và Tiểu Hải không lên tiếng không có nghĩa là chúng tôi không biết gì hết. Nếu bà còn không biết đủ, thì bà không chỉ mất chồng, mà có khi ngay cả Tiểu Hải cũng không nhận một người mẹ như bà nữa đó!”

Tiếng cửa đóng sầm lại.

Nguyễn Thanh Mai đứng sững sờ tại chỗ, sắc mặt nhăn nhó vô cùng khó coi, bà ta quay người lại cầm lấy bức tượng điêu khắc trên bàn lên rồi hung hăng ném vào chiếc bàn. Ngay lập tức mọi thứ liền vỡ vụn.

Hết rồi, không còn gì nữa rồi!!

Tuyết Chi ngồi vào trong xe rồi thở một hơi thật dài, cô nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tiết kiệm trong tay, bên gò má xinh đẹp của cô đang nở một nụ cười rất thoải mái. Sau đó cô lập tức gọi cho ba: “Ba, con lấy được sổ tiết kiệm rồi, con sẽ lưu nó dưới tên của Tiểu Hải.”

Bên kia, Trương Hồng Khánh lặng lẽ thở dài, đương nhiên là ông hiểu tâm tư của con gái mình. Tuy ông hay bận rộn công việc và ít quan tâm chuyện nhà, nhưng ông không phải là người không biết chút gì cả, sở dĩ ông không nói không hỏi là vì không muốn chuyện này phát triển đến bước đường không thể cứu vãn.

Rất lâu sau, ông mới lên tiếng: “Mật mã sổ tiết kiểm là sinh nhật của Tiểu Hải.”

“Vâng, con biết rồi.” Ý của ba là đã ngầm thừa nhận cho việc làm của cô rồi, Tuyết Chi mỉm cười nói: “Còn có mấy cái tranh thư pháp bảo bối của ba nữa, con cũng lấy rồi đó nha~”

Trương Hồng Khánh mỉm cười bất lực: “Cũng được, tạm thời ba cũng không có thời gian để giữ gìn.”

“Ha ha, vậy cứ giao cho con.”

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chí Khiêm liếc nhìn cô, rồi mỉm cười lên tiếng: “Em thích tiền thì anh cho em là được rồi mà.”

Tuyết Chi trừng mắt nhìn anh: “Sao giống cái này được? Em mà không lấy số tiền này về, để trong tay người đàn bà đó thì sớm muộn gì cũng bị bà ta đem đi nuôi đỉ đực hết thôi, đến lúc đó Tiểu Hải mới chính là trắng tay đó!”

Anh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Anh cũng sẽ chăm sóc cho Tiểu Hải.”

Nhìn vẻ mặt nghiên túc của anh, Tuyết Chi bất giác cười phụt lên, cô ôm lấy cánh tay của anh rồi ngả đầu mình lên vai anh: “Tiêu Chí Khiêm, em thật phải cảm ơn những người không yêu anh, nếu không có bọn họ thì làm sao em phát hiện được anh chính là một viên ngọc chưa mài chứ?”

Một Tiêu Chí Khiêm chỉ biết yêu thương và chiều chuộng cô, một Tiêu Chí Khiêm kiếp trước mà cô để lỡ mất, cảm ơn trời xanh vì lại để cô có được một lần nữa!

Anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ấm áp đó khẽ rũ xuống nhìn cô, nhìn cô gái nhỏ nhắn như đang làm nũng ỷ lại vào anh, cái cảm giác được ỷ lại này khiến cho trái tim anh trong phút chốc liền được lấp đầy.

“Là vì em đã tìm thấy anh từ ban đầu, rồi ở bên cạnh anh… Anh đã từng hỏi chính mình, anh đã làm qua những gì mà có thể khiến em không chùn bước mà tiến lên như vậy. Đáp án thì anh không rõ, nhưng anh biết, tất cả những điều khác đều không quan trọng, chỉ cần nắm lấy tay em thì anh sẽ không buông ra nữa.”

Tuyết Chi bị những lời yêu thương chân thành của anh làm cho cảm động, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng cô chợt tỏa ra hàng ngàn tia sáng, hạnh phúc mà cô muốn chỉ cần đơn giản như vậy thôi, có một người toàn tâm toàn ý yêu thương cô, và có một người mà cô có thể dành cả trái tim mình để đáp lại.

….……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK