Hoạt động ở dưới lầu vẫn còn đang được diễn ra, anh tùy ý liếc nhìn về phía đó một chút, trong phút chốc thì nhìn thấy được Tưởng Xuân…
Tưởng Cầm đi ra từ trong phòng, nhìn xuống phía dưới nhưng mà lại không nhìn thấy Tưởng Xuân, cô nhíu mày, vừa muốn lấy điện thoại di động ra thì ánh mắt lại cứng đờ.
Ở phía cuối hành lang trước cái cửa sổ đang được rộng mở có hai người đang đứng đó.
Một người là Tưởng Xuân, một người khác rõ ràng là Mộ Dung Hoành Nghị.
Tưởng Xuân đưa lưng về phía của cô, không thấy rõ biểu cảm trên mặt của cô ấy, Mộ Dung Hoành Nghị thì nghiêng người qua, ánh mắt như có như không làm cho nhiệt độ xung quanh của Tưởng Cầm bỗng chốc giảm vài độ. Mặc dù là hai người cách một khoảng cách không gần, nhưng mà cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười trên khóe miệng của anh có một độ cong kỳ lạ.
Mộ Dung Hoành Nghị giống như là nói câu gì đó, Tưởng Xuân quay đầu lại nhìn thấy được cô thì lập tức cười cười, sau đó chào với anh ta rồi đi về phía của Tưởng Cầm.
“Chị!”
Tưởng Cầm thu tầm mắt lại, cũng không hỏi cái gì cả, quay người: “Đi vào trong thôi.”
Cô biết là Mộ Dung Hoành Nghị đang nhìn cô, cô bình tĩnh thản nhiên dẫn Tưởng Xuân đi vào trong phòng bao, thẳng cho đến khi bữa ăn tối kết thúc, ba người bọn họ bước ra khỏi phòng, Tưởng Cầm vẫn không hề nhắc đến một chữ đối với chuyện lúc nãy.
Nghiêm Túc đưa hai người bọn họ trở về nhà thì liền rời đi, Tưởng Cầm cởi áo khoác ra, nói một câu “chị đi tắm đây” thì liền đi vào trong phòng tắm. Tưởng Xuân giữ chặt cô lại, cười híp mắt hỏi: “Chị, chị không có gì muốn hỏi em hả?”
Tưởng Cầm nhíu mày: “Nên hỏi cái gì đây?”
Tưởng Xuân nhìn chằm chằm vào cô: “Ví dụ như là… Mộ Dung Hoành Nghị vậy đó.”
Tưởng Cầm quay người tiếp tục đi về phía trước: “Nếu như nói người mà chị không có hứng thú nhất là ai, thì chắc là anh ta.”
Người đó hận cô, cho nên anh là người như thế nào, anh muốn… làm như thế nào cũng không sao cả, có điều là cô không muốn có người nào đó bị thương bởi vì mình.
Thế là cô do dự một chút rồi nói: “Cách xa anh ta ra một chút, anh ta còn nguy hiểm hơn so với trong tưởng tượng của em.”
Tưởng Xuân lại cười nói: “Vào mấy ngày trước, em cảm thấy anh ta là một người nhỏ nhen cướp đoạt quyền thế.”
…
Nghe thấy lời của Tưởng Xuân, Tưởng Cầm đang đi tới cửa thì dừng lại, không khỏi hỏi: “Bây giờ thì như thế nào?”
“Bây giờ ấy à…” Tưởng Xuân cắn môi suy nghĩ, giống như là đang tìm kiếm từ thích hợp để hình dung: “Nói thật thì anh ta là một người đàn ông rất có sức quyến rũ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là dưới tình huống anh ta không muốn lợi dụng em để đối phó với chị.”
Tưởng Cầm quay đầu lại nhìn sâu vào em gái họ một chút, thật lâu sau mới lên tiếng nói: “Nước ở nơi này rất sâu, cũng đừng lội vào.”
Bóng dáng của Tưởng Cầm biến mất, Tưởng Xuân lại xem thường, có lẽ là Mộ Dung Hoành Nghị nguy hiểm, nhưng mà kẻ nguy hiểm hầu như sẽ có nhược điểm! Chỉ cần tìm được, không chừng có thể giúp đỡ cho chị và chú hai.
Trong phòng tắm, tâm trạng của Tưởng Cầm hơi bực bội, cô hiểu năng lực của Mộ Dung Hoành Nghị, vì để trả thù mình thì anh có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Tưởng Xuân là một cô nhóc vừa mới bước ra đời, sao có thể là đối thủ của anh được, cô suy nghĩ vẫn nên gọi điện thoại cho bác gái đổi cho Tưởng Xuân một nơi thực tập khác an toàn hơn, đừng lội vào vũng nước đục như là Tưởng thị.
Sáng sớm hôm sau cô tìm cơ hội để gọi cho bác gái một cuộc điện thoại, ai ngờ cô còn chưa kịp nói chuyện này thì bác gái đã cảm ơn cô một trận, bà ta và Tưởng Xuân cảm thấy rất hài lòng đối với tất cả mọi thứ trong công ty, cuối cùng lại để cho Tưởng Cầm phải nuốt lời nói vào trong.
Cúp điện thoại, cô suy nghĩ một chút, có lẽ là do cô chuyện bé xé thành to, chỉ cần dính đến Mộ Dung Hoành Nghị thì thần kinh của cô liền căng cứng lại, là một chuyện cực kỳ đơn giản mà cứ phức tạp lên. Kỳ thực tập của Tưởng Xuân cũng chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, chỉ cần cô cẩn thận quan sát vậy thì chắc là Mộ Dung Hoành Nghị không có cơ hội đâu.
Nghĩ như vậy, vậy thì cũng theo cô ấy thôi.
Tưởng Cầm đi vào công ty, Vưu Thiên Ái cũng xuất hiện, biểu cảm ở trên mặt thản nhiên không hề chịu ảnh hưởng bởi cuộc thi chút nào. Nhìn bộ dạng của cô ta vừa cười vừa nói với chị Lâm, Tưởng Cầm nói không rõ được trong lòng của mình có tư vị gì.
Trên bàn lại có nhiều hơn một ly trà, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy là Nghiêm Túc, ánh mắt đen như mực của anh ta vẫn đang nhìn cô chăm chú, nói: “Đừng suy nghĩ những chuyện đó nữa, vẫn nên tiết kiệm chút sức lực để chuẩn bị vào trận chung kết đi.”
Anh ta giống như là thuốc trợ tim để Tưởng Cầm lập tức vực dậy tinh thần.
Đúng vậy, cô không còn thời gian để than thân trách phận, cô nhất định phải làm cho bản thân mình lớn mạnh trong thời gian ngắn nhất. Nếu như không có sức mạnh, không có thực lực, vậy thì cô sẽ không đủ tư cách để chiến đấu với Mộ Dung Hoành Nghị.
Nhìn Nghiêm Túc, cô mỉm cười gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nghiêm Túc cũng không nói nhiều lời, trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu làm việc.
Cô bưng ly trà xanh kia lên nhẹ nhàng đưa đến bên môi, chợt cảm thấy một nhiệt độ ấm áp, ngẩng đầu lên lại nhìn về phía của Nghiêm Túc ở bên kia, cảm giác mà anh ta mang đến cho cô giống như ly trà này, cho dù là lúc cô đang sốt ruột hay đang bất an thì luôn có thể để cho cô bình tĩnh trở lại.
Không biết là ai kêu lên một tiếng “xem diễn đàn của công ty đi”, lập tức có người hưởng ứng đăng nhập vào diễn đàn mà xem. Mọi người đều giật mình nhìn về phía của Tưởng Cầm, tiếp theo liền xì xào bàn tán, trong ánh mắt ngạc nhiên lại tránh không khỏi có chút ghen tị.
Điện thoại ở trên bàn của Tưởng Cầm vang lên, là Tưởng Xuân gọi đến, cô ấy lập tức nói: “Chị, chị mau xem diễn đàn đi, có tin tức của chị đó!”
Tưởng Cầm cau mày để ly xuống, đăng nhập vào diễn đàn của công ty, tin tức đầu tiên lại có liên quan đến cô.
Nhấp chuột vào đó, đầu tiên đập vào mắt của cô là bức ảnh chụp của cô và một người đàn ông đang đứng cạnh nhau ở góc hành lang, tuy là chỉ có thể nhìn người đàn ông đó ở góc độ nghiêng, nhưng mà có thể rõ ràng nhận ra đó chính là Mộ Dung Hoành Nghị.
Nhớ đến hình ảnh vài ngày trước, Tưởng Cầm có thể xác định được đây là do người nào đó đã chụp lén. Dám đào bới thông tin của tổng giám đốc, cô cũng cảm thấy khâm phục sự can đảm của người này.
Không cần phải đi xem những lời thêm mắm dặm muối được gọi là “vạch trần” ở phía dưới, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, lông mày của cô nhíu chặt lại, lại từ từ thả lỏng ra. Cô bắt đầu tò mò, Mộ Dung Hoành Nghị nhìn thấy bức ảnh này thì sẽ có phản ứng gì? Vì anh đang muốn giữ tốt hình tượng tổng giám đốc của công ty, lại quan tâm đến cảm nhận của vợ sắp cưới, chắc có lẽ là chỉ có anh bận thôi nhỉ.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Tưởng Cầm lại thay đổi tốt kỳ lạ.
Cách đó không xa, Nghiêm Túc cũng nhìn thấy được tấm ảnh này, đầu tiên là giật mình, sau đó là dựa vào ghế, môi mỏng mím chặt lại, ánh mắt trở nên lạnh thấu xương.
Cùng thời gian đó, Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở trong phòng làm việc, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn thẳng vào màn hình máy vi tính, lại nhẹ nhàng rời đi.
“Hoành Nghị, em muốn một lời giải thích.”
Ở phía đối diện, Dương Vịnh Hy nhìn vào anh với âm thanh run rẩy.
“Giống như là em đã thấy.” Mộ Dung Hoành Nghị lạnh nhạt nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Dương Vịnh Hy cảm thấy thất vọng, đối với cô ta ngay cả lừa gạt mà anh cũng ngại phải làm ư?
Cô ta cười khổ lắc đầu, cắn răng nói: “Hoành Nghị, chỉ cần là anh nói thì em sẽ tin.”
Cho dù là anh nói cái gì, dù là qua loa, chỉ cần cho cô ta một lý do là được.
Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng đầu nhìn qua, im lặng cả nửa ngày rồi anh nói: “Vịnh Hy, trên đời này người mà tôi không muốn lừa gạt nhất chắc có lẽ là em.”
Không muốn lừa gạt, xem như là chấp nhận đó ư?
Dương Vịnh Hy tự giễu cười, như vậy anh đối xử với mình vẫn rất đặc biệt.
“Anh với cô ta đã phát triển đến bước nào rồi? Lên giường chưa?” Cô ta khàn giọng hỏi.
Anh đứng dậy rót một ly nước đưa đến trước mặt của cô ta: “Nếu như tôi là em thì tôi sẽ không hỏi nữa.”
Dương Vịnh Hy hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên kiềm chế nước mắt trong mắt, hai tay nắm chặt lại, như đang phát run, cô ta há to miệng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh có yêu em không?”
Mộ Dung Hoành Nghị không trả lời câu hỏi này, yêu hay là không yêu cũng không quan trọng, bởi vì dù sao anh vẫn muốn kết hôn với cô ta, vậy thì đứng trước kết cục cuối cùng cũng lộ ra dư thừa thôi.
Trong ngực như có một ngọn lửa đang từ từ đốt lấy, làm nóng cả lục phủ ngũ tạng của cô ta. Cô ta hi vọng biết bao nhiêu, anh có thể giống như những người đàn ông khác lừa gạt cô ta, nói một câu là anh yêu…
“Vậy thì… anh yêu cô ta ư?”
Cô nhìn anh, cố gắng giữ vững giọng điệu tỉnh táo, thật sự không biết rằng lúc thốt ra câu nói này đối với cô ta mà nói phải cần dũng khí lớn biết bao nhiêu.
Mộ Dung Hoành Nghị cười, trong lúc nhất thời cô ta lại ngơ ngẩn đắm chìm vào trong nụ cười không thuộc về mình này.
Anh cụp mắt xuống, nụ cười bên khóe miệng đều là trào phúng, thì thào tự hỏi: “Yêu cô ta ư?”
So với yêu thì anh càng hận nhiều hơn, hận sâu hơn, chỉ là quả thật anh không cần phải giải thích vấn đề này với Dương Vịnh Hy.
Hai tay đặt lên trên vai của cô ta, giống như là trấn an vỗ nhẹ hai lần, sau đó anh cúi đầu xuống tiến đến bên tai của cô ta mà nói: “Vịnh Hy, lời hứa mà tôi dành cho em đó chính là cưới em, cho dù đến lúc nào đi nữa tôi cũng sẽ tuân thủ lời hứa.”
Dương Vịnh Hy hơi cúi đầu xuống một chút, đây là điều mà trước đó cô ta vẫn muốn đạt được, bây giờ nghe thấy chính miệng của anh nói lời hứa hẹn, vậy mà cô ta lại vui không nổi, đau lòng như là cái gì vậy. Hóa ra cô cũng không biết thỏa mãn, ngoại trừ lời hứa, cô ta vẫn muốn nhiều hơn.
Sau khi Dương Vịnh Hy đi khỏi, Mộ Dung Hoành Nghị gọi Cao Dương – là trợ lý của anh đến. Anh ta đã đi theo anh cùng nhau bước vào Tưởng thị, một người trẻ tuổi mới hai mươi mấy tuổi nhưng lại có được sự trầm ổn hiếm thấy so với những người cùng lứa tuổi.
“Tổng giám đốc.”
“Đi công tác như thế nào rồi?” Mộ Dung Hoành Nghị thuận miệng hỏi.
“Đại lý ở phía bên kia đều làm rất tốt, chỉ chờ đến lúc sản phẩm mới của chúng ta tung ra thì bọn họ sẽ đến đổi.” Cao Dương trả lời ngắn gọn.
Mộ Dung Hoành Nghị gật đầu, để Cao Dương làm việc anh vẫn thấy rất an tâm.
Lại ngồi xuống, anh quét nhìn màn hình máy vi tính, không nhanh không chậm nói: “Chắc là cậu cũng đã xem diễn đàn rồi.”
Cao Dương đáp lại một tiếng, thân là trợ lý của tổng giám đốc, quan tâm đến tổng giám đốc cũng là một trong những công việc của anh ta.
“Đi điều tra là ai đã đăng lên đi.” Mộ Dung Hoành Nghị lạnh giọng dặn dò.
“Vâng.”
Cao Dương quay người đi ra ngoài, Mộ Dung Hoành Nghị nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đó, đột nhiên lại suy nghĩ sau khi Tưởng Cầm nhìn thấy thì sẽ có phản ứng gì?
Khóe môi cong lên, anh cũng rất muốn đi xem một chút.
Nghĩ đến đây, anh liền đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến bộ phận thiết kế.
Sự xuất hiện của Mộ Dung Hoành Nghị khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ, nhất là trong lúc thời gian mấu chốt này. Hàng lông mày của Tưởng Cầm gần như run rẩy hai lần, cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, dường như có một loại dự cảm xấu.
Mộ Dung Hoành Nghị mang theo nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt sáng láng, chậm rãi đi đến, giơ tay nhấc chân đều có phong thái, thu hút tất cả các ánh mắt một cách im lặng. Không đề cập đến thân phận tổng giám đốc của anh, anh quả thật là một người cực kỳ đẹp trai, nhận được sự chú ý như thế này là điều đương nhiên.
Nghiêm Túc híp mắt nhìn anh bước từng bước đi đến trước mặt của Tưởng Cầm, lông mày nhíu lại, ánh mắt cũng từ từ mở lớn hơn.
Cảm giác được bước chân của Mộ Dung Hoành Nghị đang đi về phía của mình, cô còn có thể nghe được tiếng hít thở đang bị đè nén ở bốn phía xung quanh. Tưởng Cầm cắn môi, xem ra ở trước mặt của anh, có giả vờ không quan tâm như thế nào đi nữa thì cũng không làm được, dứt khoát ngẩng đầu lên mỉm cười: “Tổng giám đốc, anh có việc gì không?”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày lạnh nhạt nhìn cô, ngoại trừ lạnh nhạt ra thì còn có ý vị trêu chọc rõ ràng: “Lúc nãy tôi đã nhìn thấy được một bài đăng thú vị trên diễn đàn của công ty.”
Toàn bộ trong phòng làm việc lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người đều căng tai ra sợ là lỡ mất một chữ nào đó.
“Ồ, bài đăng gì mà thú vị như vậy? Có liên quan đến chúng ta không?” Tưởng Cầm tiếp tục mỉm cười, bộ dạng thờ ơ, nhưng mà Mộ Dung Hoành Nghị vẫn chú ý đến cô nắm chặt lấy cây bút chì, chỉ cần dùng một tay cũng có thể làm nó bị gãy phát ra âm thanh “rắc” giòn vang, mà Tưởng Cầm lại không hề hay biết gì.
Thú vị.
Ý cười bên môi của Mộ Dung Hoành Nghị càng phóng đại hơn: “Còn chưa xem nữa à?” Anh bỗng chốc cúi người xuống, một tay chống trên ghế dựa của cô, cái tay kia thì nắm chặt lấy con chuột bắt đầu thao tác.
Thân thể của Tưởng Cầm lập tức cứng đờ, anh dựa vào rất gần, gần đến nỗi chỉ cần ngẩng đầu lên thì có thể chạm phải cái cằm trơn bóng của anh, khóe môi gợi cảm của anh mang theo một độ cong hoàn mỹ, đôi mắt tà mị híp lại, đáy mắt là một nụ cười khó lường.
Hơi thở tràn ngập khí tức trên người của anh, đối với cái này cô cũng không lạ lẫm gì, thậm chí anh vừa dựa gần thì cô sẽ không kiềm chế được mà nghĩ đến những hình ảnh đỏ mặt đó.