Cô Vợ Trọng Sinh CHƯƠNG 265: CÔ TIN TÔI KHÔNG
“Động tác của bà ta quá nhanh.” Lúc này Vy Hiên ngược lại cũng thành thật khai ra: “Hơn nữa…”
Hơn nữa A Vũ lên cơn điên, cô đã sớm không còn để ý tới Trình Tương nữa, chỉ nghĩ xem làm sao ngăn cản anh ta, không muốn anh ta làm chuyện điên rồ.
Cô không nói, Liên Cẩn Hành tất nhiên vẫn đoán được. Vì vậy, sắc mặt anh lạnh đến mức khó tin. Anh đỗ xe lại, đẩy cửa xe và bước ra ngoài trước. Khi thấy cô vẫn ngồi ở trong không nhúc nhích, anh không kiên nhẫn gõ vào trần xe: “Đi ra.”
Anh nói xong câu này thì quay đầu bước đi.
Vy Hiên kinh ngạc. Anh tức giận gì chứ? Người bị đánh là cô cơ mà. Anh làm gì lại bày ra vẻ mặt như vậy cho cô nhìn chứ?
Phiền muộn.
Cô cũng xuống xe. Anh như mọc mắt phía sau lưng, chiếc xe truyền đến tiếng khóa cửa “tít tít”.
Anh cảm giác cô không theo kịp nên dừng lại, nghiêng đầu không nói chuyện, nhưng áp lực vô hình lại giục cô phải nhanh chân đuổi theo.
Vy Hiên ngồi trong phòng khám răng hàm mặt, bác sĩ đang khử trùng vết thương trên trán cho cô. Cô nhắm chặt hai mắt cố nhịn, đến lúc này mới cảm giác đau. Sau khi xử lý xong vết thương, bác sĩ lại cầm túi chườm lạnh áp lên mặt của cô.
Cả quá trình, Liên Cẩn Hành đều đi theo bên cạnh cô, ánh mắt không tính là ôn hòa nhìn chằm chằm vào từng hành động cử chỉ của bác sĩ. Áp lực vô hình khiến trán bác sĩ dần dần đổ mồ hôi, mãi đến khi xử lý xong tất cả, anh ta mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Vết thương không quá sâu, sau ba ngày lại tới thay thuốc. Sau khi về chú ý vết thương, đừng để dính nước.” Bác sĩ căn dặn.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Vy Hiên đứng dậy, Liên Cẩn Hành cúi đầu kiểm tra, lông mày nhíu lại hỏi: “Có để lại sẹo không?”
“Không khâu nên không để lại sẹo đâu.”
Lúc này, chân mày của Liên Cẩn Hành mới giãn ra một chút. Vy Hiên bị anh nhìn chăm chú thì cảm giác không được tự nhiên, xoay người đi tới cửa: “Tôi đi lấy thuốc.”
“Tôi đi cho.” Chân dài Liên Cẩn Hành bước tới, chỉ hai, ba bước đã vượt qua cô.
Anh vốn cao, lại thêm mặc áo măng tô màu xám nhạt, ở giữa đám đông vẫn dễ làm cho người khác chú ý. Vy Hiên thật sự khó rời mắt.
Lấy thuốc xong, anh đi về phía cô, nhìn mặt của cô rồi kín đáo đưa thuốc cho cô. Anh nhận lấy túi chườm lạnh, hai tay cầm lấy và áp lên.
Mặt có hơi đau nhưng nhanh chóng bị cảm giác mát lạnh thoải mái thay thế. Mí mắt Vy Hiên rũ xuống, không nhìn anh nhưng cũng không có cách nào quên được cảm giác tồn tại của anh. Anh đứng ở đó lại giống như một cây ngô đồng thẳng tắp, những người đi qua đều không nhịn được phải liếc nhìn.
“Đi thôi.” Vy Hiên nhận lấy túi chườm lạnh trên tay anh, cúi đầu quay người rời đi.
Bọn họ rời khỏi bệnh viện nhưng không đi theo hướng về nhà.
Vy Hiên nhìn hai bên: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Hệ Ngân Hà.”
“…”
Liên Cẩn Hành hít sâu một hơi, quay đầu híp mắt liếc nhìn cô, sau đó tiếp tục mắt nhìn về phía trước: “Bây giờ cô tốt nhất đừng nói gì hết, bởi vì tôi không dám cam đoan sẽ không nổi giận.”
Vy Hiên nhìn anh một lúc lâu, vẫn hỏi ra tiếng: “Sao anh biết tôi ở đó?”
Cô đương nhiên sẽ không cho là Liên Cẩn Hành là ngẫu nhiên xuất hiện, hoặc đặc biệt tới tìm người của nhà họ Tập. Không phải cô tự cho mình siêu phàm, mà bọn họ còn chưa quan trọng đến mức đó.
Anh lãnh đạm trả lời: “Chuyện tôi không biết, thường là vì tôi không muốn biết.”
Vy Hiên không hỏi thêm nữa: “Hôm nay… Nói chung cám ơn anh.” Khi cô không muốn phải một người cô đơn nhất, thật may anh đã xuất hiện.
“Còn nữa, tôi xin lỗi vì đã làm anh bị mất mặt.”
Anh nắm chặt vô lăng, liếc nhìn cô qua chiếc gương trong xe, đôi môi mím lại rồi chậm rãi nói: “Đừng để có lần sau nữa.”
Đây là tối hậu thư, cũng là cảnh cáo.
Vy Hiên khẽ “Ừ” một tiếng. Không chỉ anh, cô cũng không muốn.
Cô mệt mỏi dựa vào về lưng ghế và nhắm mắt lại. Mặc kệ anh đưa cô đi đâu cũng được, cô tin tưởng người đàn ông này đã vượt quá dự đoán của cô.
Xe dừng lại, cô bị anh lắc tới tỉnh, mắt vừa mở ra thấy một căn hộ nhỏ kiểu Duplex. Khu căn hộ này có vẻ cũ nhưng hoàn cảnh xung quanh rất an nhàn, trước nhà có vườn hoa nhỏ trồng các loại hoa cỏ.
Đây là nhà anh à?
Trong lòng Vy Hiên chợt hoảng hốt, chỉ vì nghĩ đến chuyện xảy ra khi lần đầu tiên tới đây đã khiến cô lúng túng, hận không thể nhanh chóng rời đi. Nhưng Liên Cẩn Hành xuống xe, đi tới cửa lớn và móc chìa khoá ra, nhanh chóng mở cửa ra, tự nhiên bước vào.
Chẳng mấy chốc đã vọng tới giọng nói không tính là nhiệt tình của anh: “Trà hay là nước trái cây?”
Đôi môi hơi khô của Vy Hiên mím lại, chậm rãi: “Nước trái cây.”
Cô đi lên cầu thang, nhìn cái sân trống trải thì đột nhiên nhớ tới những quả cà chua nhỏ đỏ mọng khiến cho người ta yêu thích.
Anh cầm cốc đi ra, thấy cô đang ngồi xổm ở đó, ngón tay trắng trẻo và thanh tú vuốt ve mầm xanh vừa khó nhọc chui ra khỏi lớp bùn đất.
Ánh mặt trời đầu đông ấm áp sạch sẽ, từng tia sáng quấn trên đầu ngón tay của cô, biến thành từng bông hoa nhỏ màu trắng.
Anh nghiêng người dựa vào cửa, ánh mắt lãnh đạm như không dính bụi trần lại bị cô kéo xuống phàm trần. Không có những cuộc điện thoại và họp hành đếm không hết, cũng không cần những buổi xã giao cần thiết và không cần thiết quấn lấy thân, một buổi sáng như vậy lại vui vẻ thoải mái tới kỳ lạ.
Vy Hiên ngẩng đầu, vừa vừa bắt gặp tầm mắt của anh, tò mò hỏi: “Anh đã hái hết cà chua rồi à?”
Anh không nhìn qua nữa, mí mắt rũ xuống, nói: “Tất cả đều chết rồi.”
Không hiểu sao, Vy Hiên lại thấy buồn bã.
Liên Cẩn Hành thấy vậy thì im lặng mất mấy giây, sau đó lại nói: “Trời lạnh thế này, vốn đã rất khó sống được rồi.”
“Bên ngoài gió lớn, vào trong đi.” Anh xoay người đi vào trong, tiện tay đặt cốc nước trái cây ở trên chiếc bàn dài trước cửa sổ. Anh cởi áo khoác, xem giờ rồi xoay người gọi điện thoại.
Vy Hiên đi vào trong, nhìn xung quanh, thấy không giống với ấn tượng mình tới đây lần trước. Gian phòng lớn hơn, cảm giác càng lạnh lùng.
Vy Hiên ngồi xuống, cầm cốc nước trái cây lên uống một ngụm, lúc này mới phát hiện, hóa ra cổ họng cô vẫn luôn khô muốn bốc hỏa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại dẫn tôi tới đây vậy?”
Anh đun nước pha trà, trong phòng lập tức tràn ngập mùi trà thơm: “Sợ cô nghĩ quẩn.”
Vy Hiên quay mặt đi: “Tôi không yếu ớt như vậy.”
Anh đi thẳng tới, hai tay chống lên hai bên tay vịn của chiếc ghế sô pha đơn, khóa cô lại và nhìn thẳng cô: “Nhưng cô cũng không kiên cường như vậy.”
Vy Hiên không phục lầm bầm: “Bớt coi thường người thôi…”
Anh đột nhiên giơ tay ra, hai ngón tay nắm lấy cái miệng ương bướng muốn chết của cô. Vy Hiên kinh ngạc, môi bị anh giữ chặt nên không mở miệng được.
“Cô thật sự nghĩ bản thân cô làm bằng xi măng cốt thép à? Bị người ta tát một cái mà không biết đau. Còn bị người ta đẩy cho cũng không biết đau chút nào sao?” Anh xích lại gần hơn, đôi mắt sâu như hai cái giếng, tối tăm, không nhìn thấy được đáy: “Phạm Vy Hiên, khi cô cố chịu đựng, thật sự không đáng yêu chút nào.”
Gương mặt Vy Hiên dần dần nóng lên như có lửa đốt. Cô cần đáng yêu làm gì? Cô lại đáng yêu cho ai nhìn chứ? Bất kể là cố chịu đựng hay phát điên đều theo tâm trạng thôi.
Anh thả tay ra và lùi lại hai bước, từ trên cao nhìn xuống cô, nói: “Buổi chiều có bữa tiệc xã giao, cô đi cùng tôi.”
Vy Hiên ngẩng đầu lên, chỉ về phía vết thương trên trán mình: “Sẽ không thương phong bại tục chứ?”
Liên Cẩn Hành hơi bất ngờ khi thấy vào lúc này mà cô còn có thể nói đùa được. Anh xoa cằm, nói: “Đổi một kiểu tóc khác đi.”
“Đổi kiểu tóc à?”
Vy Hiên trước sau vẫn để tóc dài, bình thường đều vén lên một cách đơn giản hoặc buộc tóc đuôi ngựa là xong việc, cũng lại xử lý tốt.
Liên Cẩn Hành nhìn cô chăm chú một lát, đột nhiên hỏi: “Cô tin tôi không?”
***
Anh lại giống như một thiếu niên đang dụ dỗ cô gái nhỏ khiến Vy Hiên lập tức nhìn anh đề phòng: “Anh muốn làm gì?”
Liên Cẩn Hành không nói, tìm kéo từ trong chỗ khuất ra, lại rút khăn trải bàn, đi về phía cô. Cơ mặt Vy Hiên khẽ giật giật: “Không phải anh muốn tự mình ra tay chứ?”
“Ừ.” Anh có vẻ rất bình tĩnh, chuyển cái ghế vào trong sân, sau đó đứng ở đó mà vẫy cô: “Đi ra đây.”
“Tôi không muốn!” Hai tay Vy Hiên nắm chặt sô pha, lắc đầu: “Ai biết anh sẽ cắt cho tôi thành thế nào chứ?”
Anh rất kiên trì nói: “Chó nhà tôi nuôi đều do tôi tự mình cắt tỉa lông đấy, cách thức không khác nhau lắm đâu, tin tôi đi.”
Chó… chó nuôi là sao?
Vy Hiên quả thật dở khóc dở cười vì sự tùy ý của anh: “Ngài Liên à, tôi rất biết ơn về sự… nhiệt tình của ngài, nhưng kiểu tóc là sinh mạng thứ hai của người phụ nữ, cho dù tôi có không quan tâm thế nào đi nữa, nhưng cũng không muốn đối xử quá tùy tiện đâu.”
Anh dứt khoát đi tới, kéo luôn cô ra ngoài, rất bình tĩnh ấn cô ngồi xuống, rất khó nhìn ra được anh thật ra chỉ dùng có một chút sức lực thôi.
Vy Hiên giãy dụa không được, đành bất lực ngước mặt lên nhìn anh: “Liên Cẩn Hành, không phải anh muốn mượn cơ hội trả thù tôi chứ?”
“Ngẩng đầu lên.” Anh rũ chiếc khăn trải bàn và nâng lên, quấn quanh cổ cô, thản nhiên nói: “Thứ tôi thích thì sẽ không muốn mượn tay người khác.”
Vy Hiên ngây người. Đây cũng tính là lý do sao?
Anh kéo sợi dây chun được cô buộc tùy ý xuống, một thác nước màu đen quấn qua ngón tay anh, tản ra và rũ xuống.
Anh nhìn một lúc lâu như muốn nhớ kỹ cảm giác này.
Anh chỉ hoàn hồn khi Vy Hiên khẩn trương hỏi: “Sắp… bắt đầu rồi sao?”.
“Ừ.” Liên Cẩn Hành trả lời, cây kéo trong tay hoạt động “lách cách” vài cái. Vy Hiên nghe được tiếng động này thì rụt cổ lại, miệng nói: “Tôi đúng là điên rồi mới để cho anh cắt…”
Liên Cẩn Hành không trả lời mà đi tới trước người cô, dùng lược chải tóc cho cô, lại ước lượng vài cái, rút kéo ra, bắt đầu chỉnh sửa.
Hai mắt Vy Hiên chặt nhắm chặt, tiếng động vang lên bên tai lại quấy rầy làm cho tâm thần cô bất an.
Cô thật sự bắt đầu hối hận rồi. Vì sao anh nói một câu đổi kiểu tóc, cô lại bị quỷ thần xui khiến ngồi ở đây chứ?
“Cô đã sớm biết chuyện của Nhiếp Vịnh Nhi và Tập Lăng Vũ à?” Anh đột nhiên hỏi.
Vy Hiên hơi chấn động, mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, muốn ngẩng đầu lên thì anh đã nói: “Đừng động đậy.”
Cô lại giữ nguyên tư thế cũ, mí mắt rũ xuống, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
“Không giận?”
“Ừ.”
Đột nhiên, anh cười khẽ một tiếng rất khẽ, nhưng cô vẫn nghe được.
“Này, anh cười cái gì?”
“Kiểu tóc này vẫn quá xấu.”
“Hả?” Vy Hiên nhanh chóng bị kéo hướng chú ý đi: “Không phải anh nói anh đã từng cắt à? Làm sao bây giờ?”
“Tôi chịu trách nhiệm là được rồi.” Anh nói vậy nhưng không hề ngừng tay.
“Nhưng tôi còn phải mang kiểu tóc xấu như vậy…”
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái gương, cô nhìn người trong gương và sửng sốt.
Mái tóc trên trán được cắt thành kiểu chỉa ra hai bên, quá lông mày một chút, không tính là quá dày, rất thoải mái, tôn lên càng làm gương mặt Vy Hiên thêm xinh xắn, quyến rũ, lại có chút hoạt bát. Vy Hiên vốn trẻ hơn tuổi, sau khi cắt mái thì ít nhất phải trẻ hơn tới năm tuổi, chẳng khác nào cô gái mới đôi mươi. Quan trọng là nó vừa vặn che đi vết thương ở trán.
“Động tác của bà ta quá nhanh.” Lúc này Vy Hiên ngược lại cũng thành thật khai ra: “Hơn nữa…”
Hơn nữa A Vũ lên cơn điên, cô đã sớm không còn để ý tới Trình Tương nữa, chỉ nghĩ xem làm sao ngăn cản anh ta, không muốn anh ta làm chuyện điên rồ.
Cô không nói, Liên Cẩn Hành tất nhiên vẫn đoán được. Vì vậy, sắc mặt anh lạnh đến mức khó tin. Anh đỗ xe lại, đẩy cửa xe và bước ra ngoài trước. Khi thấy cô vẫn ngồi ở trong không nhúc nhích, anh không kiên nhẫn gõ vào trần xe: “Đi ra.”
Anh nói xong câu này thì quay đầu bước đi.
Vy Hiên kinh ngạc. Anh tức giận gì chứ? Người bị đánh là cô cơ mà. Anh làm gì lại bày ra vẻ mặt như vậy cho cô nhìn chứ?
Phiền muộn.
Cô cũng xuống xe. Anh như mọc mắt phía sau lưng, chiếc xe truyền đến tiếng khóa cửa “tít tít”.
Anh cảm giác cô không theo kịp nên dừng lại, nghiêng đầu không nói chuyện, nhưng áp lực vô hình lại giục cô phải nhanh chân đuổi theo.
Vy Hiên ngồi trong phòng khám răng hàm mặt, bác sĩ đang khử trùng vết thương trên trán cho cô. Cô nhắm chặt hai mắt cố nhịn, đến lúc này mới cảm giác đau. Sau khi xử lý xong vết thương, bác sĩ lại cầm túi chườm lạnh áp lên mặt của cô.
Cả quá trình, Liên Cẩn Hành đều đi theo bên cạnh cô, ánh mắt không tính là ôn hòa nhìn chằm chằm vào từng hành động cử chỉ của bác sĩ. Áp lực vô hình khiến trán bác sĩ dần dần đổ mồ hôi, mãi đến khi xử lý xong tất cả, anh ta mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Vết thương không quá sâu, sau ba ngày lại tới thay thuốc. Sau khi về chú ý vết thương, đừng để dính nước.” Bác sĩ căn dặn.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Vy Hiên đứng dậy, Liên Cẩn Hành cúi đầu kiểm tra, lông mày nhíu lại hỏi: “Có để lại sẹo không?”
“Không khâu nên không để lại sẹo đâu.”
Lúc này, chân mày của Liên Cẩn Hành mới giãn ra một chút. Vy Hiên bị anh nhìn chăm chú thì cảm giác không được tự nhiên, xoay người đi tới cửa: “Tôi đi lấy thuốc.”
“Tôi đi cho.” Chân dài Liên Cẩn Hành bước tới, chỉ hai, ba bước đã vượt qua cô.
Anh vốn cao, lại thêm mặc áo măng tô màu xám nhạt, ở giữa đám đông vẫn dễ làm cho người khác chú ý. Vy Hiên thật sự khó rời mắt.
Lấy thuốc xong, anh đi về phía cô, nhìn mặt của cô rồi kín đáo đưa thuốc cho cô. Anh nhận lấy túi chườm lạnh, hai tay cầm lấy và áp lên.
Mặt có hơi đau nhưng nhanh chóng bị cảm giác mát lạnh thoải mái thay thế. Mí mắt Vy Hiên rũ xuống, không nhìn anh nhưng cũng không có cách nào quên được cảm giác tồn tại của anh. Anh đứng ở đó lại giống như một cây ngô đồng thẳng tắp, những người đi qua đều không nhịn được phải liếc nhìn.
“Đi thôi.” Vy Hiên nhận lấy túi chườm lạnh trên tay anh, cúi đầu quay người rời đi.
Bọn họ rời khỏi bệnh viện nhưng không đi theo hướng về nhà.
Vy Hiên nhìn hai bên: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Hệ Ngân Hà.”
“…”
Liên Cẩn Hành hít sâu một hơi, quay đầu híp mắt liếc nhìn cô, sau đó tiếp tục mắt nhìn về phía trước: “Bây giờ cô tốt nhất đừng nói gì hết, bởi vì tôi không dám cam đoan sẽ không nổi giận.”
Vy Hiên nhìn anh một lúc lâu, vẫn hỏi ra tiếng: “Sao anh biết tôi ở đó?”
Cô đương nhiên sẽ không cho là Liên Cẩn Hành là ngẫu nhiên xuất hiện, hoặc đặc biệt tới tìm người của nhà họ Tập. Không phải cô tự cho mình siêu phàm, mà bọn họ còn chưa quan trọng đến mức đó.
Anh lãnh đạm trả lời: “Chuyện tôi không biết, thường là vì tôi không muốn biết.”
Vy Hiên không hỏi thêm nữa: “Hôm nay… Nói chung cám ơn anh.” Khi cô không muốn phải một người cô đơn nhất, thật may anh đã xuất hiện.
“Còn nữa, tôi xin lỗi vì đã làm anh bị mất mặt.”
Anh nắm chặt vô lăng, liếc nhìn cô qua chiếc gương trong xe, đôi môi mím lại rồi chậm rãi nói: “Đừng để có lần sau nữa.”
Đây là tối hậu thư, cũng là cảnh cáo.
Vy Hiên khẽ “Ừ” một tiếng. Không chỉ anh, cô cũng không muốn.
Cô mệt mỏi dựa vào về lưng ghế và nhắm mắt lại. Mặc kệ anh đưa cô đi đâu cũng được, cô tin tưởng người đàn ông này đã vượt quá dự đoán của cô.
Xe dừng lại, cô bị anh lắc tới tỉnh, mắt vừa mở ra thấy một căn hộ nhỏ kiểu Duplex. Khu căn hộ này có vẻ cũ nhưng hoàn cảnh xung quanh rất an nhàn, trước nhà có vườn hoa nhỏ trồng các loại hoa cỏ.
Đây là nhà anh à?
Trong lòng Vy Hiên chợt hoảng hốt, chỉ vì nghĩ đến chuyện xảy ra khi lần đầu tiên tới đây đã khiến cô lúng túng, hận không thể nhanh chóng rời đi. Nhưng Liên Cẩn Hành xuống xe, đi tới cửa lớn và móc chìa khoá ra, nhanh chóng mở cửa ra, tự nhiên bước vào.
Chẳng mấy chốc đã vọng tới giọng nói không tính là nhiệt tình của anh: “Trà hay là nước trái cây?”
Đôi môi hơi khô của Vy Hiên mím lại, chậm rãi: “Nước trái cây.”
Cô đi lên cầu thang, nhìn cái sân trống trải thì đột nhiên nhớ tới những quả cà chua nhỏ đỏ mọng khiến cho người ta yêu thích.
Anh cầm cốc đi ra, thấy cô đang ngồi xổm ở đó, ngón tay trắng trẻo và thanh tú vuốt ve mầm xanh vừa khó nhọc chui ra khỏi lớp bùn đất.
Ánh mặt trời đầu đông ấm áp sạch sẽ, từng tia sáng quấn trên đầu ngón tay của cô, biến thành từng bông hoa nhỏ màu trắng.
Anh nghiêng người dựa vào cửa, ánh mắt lãnh đạm như không dính bụi trần lại bị cô kéo xuống phàm trần. Không có những cuộc điện thoại và họp hành đếm không hết, cũng không cần những buổi xã giao cần thiết và không cần thiết quấn lấy thân, một buổi sáng như vậy lại vui vẻ thoải mái tới kỳ lạ.
Vy Hiên ngẩng đầu, vừa vừa bắt gặp tầm mắt của anh, tò mò hỏi: “Anh đã hái hết cà chua rồi à?”
Anh không nhìn qua nữa, mí mắt rũ xuống, nói: “Tất cả đều chết rồi.”
Không hiểu sao, Vy Hiên lại thấy buồn bã.
Liên Cẩn Hành thấy vậy thì im lặng mất mấy giây, sau đó lại nói: “Trời lạnh thế này, vốn đã rất khó sống được rồi.”
“Bên ngoài gió lớn, vào trong đi.” Anh xoay người đi vào trong, tiện tay đặt cốc nước trái cây ở trên chiếc bàn dài trước cửa sổ. Anh cởi áo khoác, xem giờ rồi xoay người gọi điện thoại.
Vy Hiên đi vào trong, nhìn xung quanh, thấy không giống với ấn tượng mình tới đây lần trước. Gian phòng lớn hơn, cảm giác càng lạnh lùng.
Vy Hiên ngồi xuống, cầm cốc nước trái cây lên uống một ngụm, lúc này mới phát hiện, hóa ra cổ họng cô vẫn luôn khô muốn bốc hỏa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại dẫn tôi tới đây vậy?”
Anh đun nước pha trà, trong phòng lập tức tràn ngập mùi trà thơm: “Sợ cô nghĩ quẩn.”
Vy Hiên quay mặt đi: “Tôi không yếu ớt như vậy.”
Anh đi thẳng tới, hai tay chống lên hai bên tay vịn của chiếc ghế sô pha đơn, khóa cô lại và nhìn thẳng cô: “Nhưng cô cũng không kiên cường như vậy.”
Vy Hiên không phục lầm bầm: “Bớt coi thường người thôi…”
Anh đột nhiên giơ tay ra, hai ngón tay nắm lấy cái miệng ương bướng muốn chết của cô. Vy Hiên kinh ngạc, môi bị anh giữ chặt nên không mở miệng được.
“Cô thật sự nghĩ bản thân cô làm bằng xi măng cốt thép à? Bị người ta tát một cái mà không biết đau. Còn bị người ta đẩy cho cũng không biết đau chút nào sao?” Anh xích lại gần hơn, đôi mắt sâu như hai cái giếng, tối tăm, không nhìn thấy được đáy: “Phạm Vy Hiên, khi cô cố chịu đựng, thật sự không đáng yêu chút nào.”
Gương mặt Vy Hiên dần dần nóng lên như có lửa đốt. Cô cần đáng yêu làm gì? Cô lại đáng yêu cho ai nhìn chứ? Bất kể là cố chịu đựng hay phát điên đều theo tâm trạng thôi.
Anh thả tay ra và lùi lại hai bước, từ trên cao nhìn xuống cô, nói: “Buổi chiều có bữa tiệc xã giao, cô đi cùng tôi.”
Vy Hiên ngẩng đầu lên, chỉ về phía vết thương trên trán mình: “Sẽ không thương phong bại tục chứ?”
Liên Cẩn Hành hơi bất ngờ khi thấy vào lúc này mà cô còn có thể nói đùa được. Anh xoa cằm, nói: “Đổi một kiểu tóc khác đi.”
“Đổi kiểu tóc à?”
Vy Hiên trước sau vẫn để tóc dài, bình thường đều vén lên một cách đơn giản hoặc buộc tóc đuôi ngựa là xong việc, cũng lại xử lý tốt.
Liên Cẩn Hành nhìn cô chăm chú một lát, đột nhiên hỏi: “Cô tin tôi không?”
***
Anh lại giống như một thiếu niên đang dụ dỗ cô gái nhỏ khiến Vy Hiên lập tức nhìn anh đề phòng: “Anh muốn làm gì?”
Liên Cẩn Hành không nói, tìm kéo từ trong chỗ khuất ra, lại rút khăn trải bàn, đi về phía cô. Cơ mặt Vy Hiên khẽ giật giật: “Không phải anh muốn tự mình ra tay chứ?”
“Ừ.” Anh có vẻ rất bình tĩnh, chuyển cái ghế vào trong sân, sau đó đứng ở đó mà vẫy cô: “Đi ra đây.”
“Tôi không muốn!” Hai tay Vy Hiên nắm chặt sô pha, lắc đầu: “Ai biết anh sẽ cắt cho tôi thành thế nào chứ?”
Anh rất kiên trì nói: “Chó nhà tôi nuôi đều do tôi tự mình cắt tỉa lông đấy, cách thức không khác nhau lắm đâu, tin tôi đi.”
Chó… chó nuôi là sao?
Vy Hiên quả thật dở khóc dở cười vì sự tùy ý của anh: “Ngài Liên à, tôi rất biết ơn về sự… nhiệt tình của ngài, nhưng kiểu tóc là sinh mạng thứ hai của người phụ nữ, cho dù tôi có không quan tâm thế nào đi nữa, nhưng cũng không muốn đối xử quá tùy tiện đâu.”
Anh dứt khoát đi tới, kéo luôn cô ra ngoài, rất bình tĩnh ấn cô ngồi xuống, rất khó nhìn ra được anh thật ra chỉ dùng có một chút sức lực thôi.
Vy Hiên giãy dụa không được, đành bất lực ngước mặt lên nhìn anh: “Liên Cẩn Hành, không phải anh muốn mượn cơ hội trả thù tôi chứ?”
“Ngẩng đầu lên.” Anh rũ chiếc khăn trải bàn và nâng lên, quấn quanh cổ cô, thản nhiên nói: “Thứ tôi thích thì sẽ không muốn mượn tay người khác.”
Vy Hiên ngây người. Đây cũng tính là lý do sao?
Anh kéo sợi dây chun được cô buộc tùy ý xuống, một thác nước màu đen quấn qua ngón tay anh, tản ra và rũ xuống.
Anh nhìn một lúc lâu như muốn nhớ kỹ cảm giác này.
Anh chỉ hoàn hồn khi Vy Hiên khẩn trương hỏi: “Sắp… bắt đầu rồi sao?”.
“Ừ.” Liên Cẩn Hành trả lời, cây kéo trong tay hoạt động “lách cách” vài cái. Vy Hiên nghe được tiếng động này thì rụt cổ lại, miệng nói: “Tôi đúng là điên rồi mới để cho anh cắt…”
Liên Cẩn Hành không trả lời mà đi tới trước người cô, dùng lược chải tóc cho cô, lại ước lượng vài cái, rút kéo ra, bắt đầu chỉnh sửa.
Hai mắt Vy Hiên chặt nhắm chặt, tiếng động vang lên bên tai lại quấy rầy làm cho tâm thần cô bất an.
Cô thật sự bắt đầu hối hận rồi. Vì sao anh nói một câu đổi kiểu tóc, cô lại bị quỷ thần xui khiến ngồi ở đây chứ?
“Cô đã sớm biết chuyện của Nhiếp Vịnh Nhi và Tập Lăng Vũ à?” Anh đột nhiên hỏi.
Vy Hiên hơi chấn động, mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, muốn ngẩng đầu lên thì anh đã nói: “Đừng động đậy.”
Cô lại giữ nguyên tư thế cũ, mí mắt rũ xuống, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
“Không giận?”
“Ừ.”
Đột nhiên, anh cười khẽ một tiếng rất khẽ, nhưng cô vẫn nghe được.
“Này, anh cười cái gì?”
“Kiểu tóc này vẫn quá xấu.”
“Hả?” Vy Hiên nhanh chóng bị kéo hướng chú ý đi: “Không phải anh nói anh đã từng cắt à? Làm sao bây giờ?”
“Tôi chịu trách nhiệm là được rồi.” Anh nói vậy nhưng không hề ngừng tay.
“Nhưng tôi còn phải mang kiểu tóc xấu như vậy…”
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái gương, cô nhìn người trong gương và sửng sốt.
Mái tóc trên trán được cắt thành kiểu chỉa ra hai bên, quá lông mày một chút, không tính là quá dày, rất thoải mái, tôn lên càng làm gương mặt Vy Hiên thêm xinh xắn, quyến rũ, lại có chút hoạt bát. Vy Hiên vốn trẻ hơn tuổi, sau khi cắt mái thì ít nhất phải trẻ hơn tới năm tuổi, chẳng khác nào cô gái mới đôi mươi. Quan trọng là nó vừa vặn che đi vết thương ở trán.