“Phòng số 2 bên tay trái tầng 3.”
Mặc dù ngại ngùng, nhưng Vy Hiên không có giải thích, trống ngực đập thình thịch, đi theo anh lên tầng 3.
Đẩy cửa phòng ra, ngược lại cũng sạch sẽ, trong phòng có một cái giường lớn rộng 2m, cực dễ thấy.
Vy Hiện cố tránh ánh mắt của anh, tùy ý đi loanh quanh trong căn phòng.
Liên Cẩn Hành đi đến trước cửa sổ, mở toàn bộ cửa sổ ra, châm điếu thuốc, sau đó gọi điện thoại cho Tiểu Tần: “Để trống thời gian hai ngày cho tôi… ừm… cái đó đợi sau khi tôi về rồi nói…”
Cúp máy, anh quay đầu, chỉ vào nhà vệ sinh: “Có muốn đi tắm trước hay không?”
Vừa nói câu này, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên cực kỳ ám muội, cô đỏ mặt, lập tức nhìn sang chỗ khác.
Liên Cẩn Hành kẹp điếu thuốc, nhìn cô một lúc lâu, nói: “Anh đi xuống siêu thị dưới tầng xem thử.”
Chuyến đi này, nói đi là đi, hai người không ai chuẩn bị đồ dùng cá nhân. Liên Cẩn Hành đi ra ngoài, xuống siêu thị ở dưới tầng, hai kệ hàng được xếp đầy đồ.
Liên Cẩn Hành chọn vài loại đồ ăn vặt cho Vy Hiên, lại mua tất và quần áo lót mới, khi tính tiền, anh liếc nhìn chiếc kệ nhỏ bên cạnh quầy thu ngân.
Về đến phòng, TV mở, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng máy sấy tóc.
Liên Cẩn Hành gõ gõ cửa, âm thanh bên trong dừng lại.
“Cẩn Hành?”
“Ừm.”
Cô mở cửa ra, Liên Cẩn Hành đưa đồ đã mua vào: “Dùng tạm.” Anh nói.
Cửa đóng lại, Vy Hiên mở ra xem, là quần áo lót mới, kiểu dáng phổ thông, chất lượng lại rất tốt. Còn có một gói băng vệ sinh hiệu ABC…
Sự cẩn thận của anh khiến mặt của Vy Hiên nóng bừng lên.
Vy Hiên quấn khăn tắm bước ra, mái tóc dài xoã ngang vai, cùng với làn da trắng nõn, tạo nên sự kích thích về mặt thị giác, chính xác là tác động đến ánh mắt của anh.
“Anh đi tắm trước đi.” Cô cố tỏ ra bình tĩnh, vén chăn lên, chui vào.
Liên Cẩn Hành đứng dậy, quay lưng với cô, trực tiếp cởi cúc áo sơ mi, sau đó cởi quần dài…
Vy Hiên nhìn TV chằm chằm, bên tai vang tiếng sột soạt của quần áo.
Một lâu sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Vy Hiên ôm đầu gối ngồi trên giường, day trán, nhịp tim bắt đầu đập không theo quy tắc rồi.
Chẳng mấy chốc, tiếng nước dừng lại.
Liên Cẩn Hành từ trong bước ra, mang theo mùi xà bông thanh mát.
Anh quấn khăn tắm quanh eo, vai rộng eo thon, tạo thành hình tam giác hoàn mỹ, cơ bụng theo động tác lau tóc của anh thỉnh thoảng hóp lại.
Anh lắc lắc đầu cho ráo nước, không để tâm mà quay đầu lại, chạm vào ánh mắt của cô.
Ánh mắt của cô lại không có dời đi ngay, mà nhìn anh chằm chằm, từ gương mặt điển trai của anh, đến thân trên rắc chắn của anh, tiếp theo đến phần bụng dưới được che chắn dưới lớp khăn tắm, hai bắp chân cũng không tính là nhiều lông…
Ánh mắt của cô giống như đang châm lửa.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh cương lên, chỗ nào đó dưới lớp khăn tắm lập tức không thoải mái, không thể không quay người đi, đưa tay vào điều chỉnh vị trí một chút…
Tin tức trên TV, tình cờ phát tin tức về hôm trước ở cửa hàng tiện lợi của anh Chu.
Liên Cẩn Hành không thèm xem, cầm điều khiển tắt đi.
Tiểu trấn vào ban đêm, đến đèn đường cũng rất ít, trong phòng lập tức chìm vào khoảng tối.
Vy Hiên lẩm bẩm: “Chắc tôi có thể bá chiếm tiêu đề báo ngày mai nhỉ.”
Nghe thấy cô tự giễu, Liên Cẩn Hành bật cười: “Rất có cảm giác thành tựu?”
Trong bóng tối, thị lực của anh rất tốt, sau khi đi đến bên giường, thuận tay cởi khăn tắm ra, vén chăn bên cạnh cô.
Làn da của anh rất nóng, của cô lại rất mát, anh muốn giơ tay ôm lấy cô, đặt cô trong lòng, bình tĩnh ổn định, không có thay đổi bất cứ cái gì.
Vy Hiên vòng tay ôm eo của anh, má dán vào lồng ngực rắn chắc của anh, khoang mũi đều là mùi xà bông trên người anh.
Xà bông có vài chục nghìn một cục, loại có thể tùy tiện mua ở bất cứ siêu thị nào, vậy mà mùi lại dễ chịu đến như vậy! Cô ngửi thấy nghiện, đầu mũi cọ cọ vào lồng ngực của anh, thở ra hơi nóng, cũng làm nóng làn da của anh.
Anh cúi đầu, cười bất lực: “Em họ nhà mèo à?”
“Dễ ngửi.” Cô nói.
Anh mỉm cười, nhắm mắt lại, mặc kệ cô từ ngực của anh, cọ dần đến tim của anh. Lông mày của anh run rẩy, bụng dưới giống như bó củi khô, bị cô châm lửa!
Liên Cẩn Hành bỗng nhiên lật người, đè cô dưới thân, hai tay chống hai bên cơ thể của cô, đôi mắt đen láy sáng ngời, cùng ngọn lửa đang mơ hồ bùng cháy.
Vy Hiên không nói gì, hô hấp bắt đầu bất ổn.
Anh nghiến răng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng lật mình xuống, nằm quay lưng về phía cô.
Cơ thể của Vy Hiên cứng đờ, quay đầu nhìn anh, lưng của anh trong bóng tối thẳng tắp, dường như lỗ chân lông khắp cơ thể mở ra, chỗ nào cũng tỏa ra sự đè nén, và nguy hiểm.
Cô mở to mắt, xoay người, từ đằng sau ôm lấy anh.
Cô không nói chuyện, chỉ là trong lòng có chút buồn.
Cô nghĩ, là vì chuyện đó…
Đột nhiên, tay quấn lấy eo anh của cô bị anh nắm lấy, sau đó, anh dần dần quay người lại, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng trên lên trán cô.
“Anh không muốn cưỡng ép em.” Anh nói: “Anh có thể nhịn.”
Vy Hiên ngây ngốc nhìn anh, ánh mắt dần trở nhu hòa, cái gì cũng không nói, mà chủ động hôn lên môi anh.
Liên Cẩn Hành sững sờ, đồng tử trở nên đen sẫm, cũng không quan tâm đến cái khác nữa, lần nữa lật người, quả quyết đè cô dưới thân…
(Không thể miêu tả)…
Người của tiểu trấn đều dậy rất sớm, dưới nhà nghỉ có phiên chợ sáng, từ sáng sớm đã ồn ào náo nhiệt.
Liên Cẩn Hành mở mắt ra, nhìn điện thoại, người con người đang ngủ trong vòng tay. Cô ngủ rất say, lông mi cụp xuống, hai má hây hây.
Khóe môi anh mang theo nụ cười, nhẹ nhàng rút cánh tay ra, đắp lại chăn cho cô, bèn rời giường, nhặt quần áo trên đất, sau khi mặc xong thì đẩy cửa đi ra ngoài.
Đến siêu thị nhỏ ở dưới lầu, bà chủ đã mở cửa từ sớm, vừa nhìn thấy anh đã cười híp mắt: “Dậy đủ sớm nha!”
“Ừm.” Anh gật đầu, sau khi đi vào, lại cầm một bộ quần áo lót nữ giống ngày hôm qua.
Khi Liên Cẩn Hành về đến, Vy Hiên đã tỉnh rồi. Cô ngồi trên giường, chăn mỏng che cơ thể, làn da lộ ra bên ngoài rất hồng hào.
Quay đầu nhìn anh, hai má bất giác đỏ lên: “Anh đi đâu vậy?” Cô hỏi, anh không ở bên cạnh, ngủ một mình có hơi lạnh, anh vừa rời khỏi thì cô liền tỉnh.
Anh đưa quần áo lót cho cô: “Đêm qua hứa với em.”
Vy Hiên cầm lấy, mặt lại càng đỏ.
Tối qua, hai lần, thời gian của lần thứ 2 đặc biệt dài, từ phòng tắm đến phòng ngủ, từ trên giường đến sô pha, bị làm đến mức không chịu được nữa, nhưng anh vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Lăn qua lăn lại đến gần sáng, anh mới tha cho cô. Mới chỉ ngủ được 3-4 tiếng, nhưng anh trông có vẻ tinh thần không tệ.
Anh bước tới, rất tự nhiên hôn lên trán cô, nói: “Đi làm vệ sinh cá nhân, lát nữa dẫn em đi ăn sáng.”
Vy Hiên đáp một tiếng, đưa tay nhặt khăn tắm, vụng về quấn quanh người, di chuyển như ốc sên bước về phía nhà vệ sinh.
Trong mắt của Liên Cẩn Hành mang theo ý cười, quay đầu cầm lấy điện thoại, đứng trước cửa sổ gọi điện thoại.
Rất nhanh, Vy Hiên đã bước ra, có thói quen không trang điểm, tóc buộc đơn giản kiểu đuôi ngựa, nhìn trông rất thoải mái, giống một sinh viên.
Liên Cẩn Hành gọi điện thoại xong, xoay người cầm ví, bước đến ôm lấy eo của cô, hai người đi ra khỏi phòng.
Chợ không lớn nhưng lại rất náo nhiệt, tìm một quán ăn sạch sẽ, hai người ngồi xuống ăn bữa sáng.
Vy Hiên thật sự đói rồi, đã ăn hai cái bánh bao, một bát cháo ngô.
Vừa ngẩng đầu thì thấy người đàn ông đối diện như cười như không nhìn mình, cô nhướn mày: “Làm gì mà nhìn em như vậy?”
“Rất ít khi thấy khẩu vị vào buổi sáng của em tốt như vậy,” Anh rướn người về phía trước, đôi mắt phát sáng dừng trên mặt của cô: “Xem ra, buổi tối vận động nhiều quả thực có lợi cho sức khỏe.”
Vy Hiên giật mình, sợ người khác sẽ nghe thấy, sau khi nhìn một vòng xung quanh rồi lườm anh: “Ăn bữa sáng của anh đi!”
Đến bây giờ, anh vẫn chỉ ăn được nửa bát cháo, ăn còn ít hơn cô, nhưng lại mất nhiều sức hơn, chảy càng nhiều mồ hôi… Nghĩ đến tối qua, trong lòng Vy Hiên lại giống như mèo cào, mau chóng cúi đầu, mặt mày đỏ ửng, sắp được hấp chín đến nơi.
Liên Cẩn Hành nhìn cô, mất một giây bèn có thể nhìn thấu tâm sự của cô, ý cười tích tụ trong mắt càng lúc càng nhiều, cũng không gãy, bê bát cháo lên ăn, không có dáng vẻ phong nhã như bình thường, phóng khoáng, càng cởi mở hơn.
Vy Hiên vô tình ngước lên nhìn, trái tim lại đập thình thịch, nhưng cũng rất thích.
Cô nghĩ, cô thật sự trúng độc không nhẹ.
Ăn xong, hai người thuận tiện đi dạo quanh chợ.
Sau 9 giờ, chợ trở nên đông hơn, anh nắm tay cô, sợ cô đi lạc.
Vy Hiên chọn một số hoa quả, đều trực tiếp hái từ vườn, trông rất tươi. Đi qua một tiệm quần áo, Vy Hiên nhìn áo vest trên người Liên Cẩn Hành, mặc dù rất đẹp, nhưng không phù hợp với nơi này. Vì thế, cô liền kéo anh vào trong.
Vy Hiên vừa nhìn đã nhìn trúng một bộ thể thao màu xám tro, áo có khóa kéo, hai ống quần có 3 đường kẻ sọc. Ngoài ra còn nhìn trúng một đôi giày thể thao, sau khi trả giá một hồi, cũng mua được với giá gần 1 triệu.
Ra khỏi tiệm quần áo, Vy Hiên giơ tay che đầu, che đi ánh nắng chói mắt, nheo mắt lại nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc đồ thể thao, biết rõ là đồ nhái, nhưng mặc trên người anh, không có chút rẻ tiền nào, ngược lại càng thêm đẹp trai tuấn tú.
Vest cùng áo sơ mi anh thay ra trực tiếp cầm đi giặt khô, sai khi hai người đi dạo một vòng thì trở lại khách sạn.
Không có điện thoại, không có tin đồn, không có chuyện cần ứng đối, nhịp cuộc của tiểu trấn khá chậm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hai người.
Hy Viên ngồi khoanh chân trên giường xem TV, Liên Cẩn Hành đem hoa quả vừa rửa sạch tới: “Thời tiết mùa xuân hơi khô, nên ăn nhiều hoa quả một chút.”
Vy Hiên đang xem phim Hàn Quốc, đưa tay cầm lấy, vô thức cắn một miếng, mắt cũng không chớp.
Liên Cẩn Hành liếc nhìn: “Không hiểu con gái các em tại sao thích xem mấy thể loại này.”
“Bởi vì giả.” VY Hiên đầu cũng không ngẩng, nói: “Hiện thực thường rất khốc liệt, cho nên biết rõ là giả, vẫn sẽ bị cảm động để rồi hy vọng!”
Anh nghe xong, ngồi bên cạnh có chút hứng thú, cùng xem với cô một lúc, rất khách quan nói: “Nam chính này không có đẹp trai bằng anh, không có nhiều tiền bằng anh, EQ cũng rất thấp, không hiểu em thích anh ở điểm nào.”
Vy Hiên phì cười, giơ tay vỗ vỗ vào mặt anh: “Người ta non hơn anh.”
Liên Cẩn Hành nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Thì ra em thích trai trẻ.”
Trong lòng xoay chuyển, Vy Hiên biết bản thân nói sai khiến anh hiểu lầm rồi, vội vàng xoay người, phim cũng không xem nữa, nghiêm túc nói: “Ai nói, em thích người lớn hơn em vài tuổi, lớn lên đẹp trai lại có tiền, EQ còn siêu cao!”
Liên Cẩn Hành nhếch môi đầy thích thú: “Em càng ngày càng biết ăn nói đấy.”
“Đó là điều đương nhiên!” Vy Hiên thuận thế dựa vào người anh, nắm lấy bàn tay lớn của anh, mắt dừng trên màn hình: “Cẩn Hành, em có phải mang đến rất nhiều phiền phức cho anh hay không?”
Anh lười nhác nói: “Anh sẽ sợ phiền phức sao?”
Cô lắc đầu: “Nhưng, em sẽ cảm thấy bất an.”
Xoa đầu của cô, anh nói: “Những chuyện này là anh muốn giải quyết, em đừng nghĩ quá nhiều.”
“Ừm.” Vy Hiên gối lên đùi anh, tay đặt trong tay anh, yên lặng xem phim.
Điện thoại của Liên Cẩn Hành lại reo lên.
Anh nghe máy, giọng nói không phải quá tốt: “Không phải nói cậu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi rồi mà?”
Vy Hiên vừa nghe thì biết là Tiểu Tần gọi tới, không khỏi cảm thấy tội nghiệp anh ta.
Dần dần, sắc mặt của Liên Cẩn Hành liền thay đổi.
Anh đi ra khỏi phòng, đi trên hành lang: “Tra ra gián điệp do ai thuê chưa?”
“… Ừm, tra ra tài khoản thanh toán rồi…”
Liên Cẩn Hành rút ra đuối thuốc rồi châm lửa.
“… Là studio của cô Lương.”
Động tác châm lửa của anh khựng lại, sau đó lại mắt cụp xuống: “Tôi biết rồi.” Anh nói.
“Tổng giám đốc Liên, trên mạng có rất loạn… Tổng giám đốc Tề sáng nay đã gọi đến hỏi chuyện này, ông ta nói… hy vọng anh và cô Phạm nên duy trì khoảng cách thích hợp, dù sao, cũng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh công ty…”
Liên Cẩn Hành thở ra một làn khói trắng, giọng nói nhàn nhạt: “Nói với chú Tề, chuyện này không cần chú ấy nhọc lòng, nếu như hình tượng công ty vì tôi mà tổn hại, tôi sẽ lập tức từ chức.”
“Tổng giám đốc Liên…”
“Ngày mai tôi sẽ về, hôm nay đừng làm phiền tôi nữa.”
Anh hút hết một điếu thuốc, đợi mùi thuốc bay đi mới trở lại phòng.
Vy Hiên vẫn duy trì tư thế như cũ ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn anh: “Điện thoại của Tiểu Tần?”
“Ừm.” Liên Cẩn Hành ngồi xuống, giơ tay ôm lấy eo của cô, kéo cô vào trong lòng, cô khẽ hỏi: “Nếu có việc, anh về trước là được rồi.”
“Không phải việc gì lớn.” Anh cúi đầu, môi chạm vào cổ cô, hôn dọc theo chiếc cần cổ tinh tế.
Vy Hiên cảm thấy ngứa, muốn tránh ra, tay anh lại giữ chặt eo của cô một tay khác luồn vào trong áo của cô.
Cả người Vy Hiên trở nên nóng bừng, trong cơ thể tràn ra luồng nhiệt, sắp nhấn chìm cô vào trong dục vọng mà anh tạo ra.
Thấy thời cơ đã đến, anh đè cô xuống dưới thân, nụ hôn từ nhẹ nhàng rồi trở nên cuồng nhiệt.
Chẳng mấy chốc, anh tiến vào, lại một lần nữa đem cô xé ra thành từng mảnh.
Trước đây cứ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, khi hai người ở bên nhau mới phát hiện, thì ra có thể nhanh hơn nữa.
Ban đêm, Vy Hiên chưa ngủ, rón rén bước xuống giường, nhìn thấy đồ vật để trên bàn, do dự một chút, cô cầm lên.
“Tạch” Cô bật lửa.
Mặc dù âm thanh rất nhẹ, nhưng anh vẫn mở mắt ra.
Vy Hiên vụng về hút một hơi, khói thuốc xộc vào trong cổ họng khiến cô ho sặc sụa.
Lúc này, thứ đang cháy trong tay bị anh giật đi, sau đó dụi vào gạt tàn.
Vy Hiên quay đầu, nhìn người đàn ông đứng đằng sau với đôi mắt trực trào nước mắt.
“Cái tốt thì không học.” Anh nói một câu, thuận tiện mở cửa sổ ra cho khói thuốc bay đi.
Vy Hiên ngồi xuống, hai chân co trên ghế, ngẩng đầu nhìn anh: “Chỉ là muốn thử một chút, tại sao đàn ông các anh lại thích như vậy.”