Gió trên thảo nguyên tịch mịch đến lạ lùng.
Vy Hiên ngồi bên đống lửa trước căn lều, cô dựa vào người Liên Cẩn Hành, trong tay cầm một thanh côn gỗ, thỉnh thoảng lại bới mấy củ khoai tây trong đống lửa ra, ngọn lửa hồng soi sáng cả gương mặt cô.
“Một lát nữa là ăn được rồi.”
Liên Cẩn Hành quay đầu nhìn cô, anh chợt hỏi: “Muốn tổ chức hôn lễ như thế nào?”
Vy Hiên sững sờ, đôi mắt cô trừng to, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Rốt cuộc thì anh cũng muốn cưới em rồi sao?”
Mặc dù bọn họ đi đi lĩnh giấy đăng kí kết hôn, nhưng cô vốn là một người bảo thủ, không có hôn lễ thì vẫn cảm thấy thiêu thiếu cái gì, vẫn không hoàn hảo. Bất kỳ người phụ nữ nào đều không thể nhẫn nhịn được cảm giác khuyết thiếu trong đời như thế, cô cũng chẳng phải là trường hợp ngoại lệ.
Anh phì cười, nâng tay gõ xuống trán cô: “Ừm, muốn cưới em rồi.”
Vy Hiên ném thứ đồ trong tay đi, cô bổ nhào vào trong lòng anh, nụ cười rạng rỡ trong ánh mắt, có thể sánh với ngôi sao trên trời, lấp la lấp lánh, thắp sáng trái tim anh.
“Hôn lễ như thế nào cũng được! Chỉ cần người đứng bên cạnh em là anh thì em không quan đến những thứ khác đâu!”
Liên Cẩn Hành cúi đầu xuống, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Anh biết rồi.”
Vy Hiên ngẩng đầu lên, cô tán dương anh: “Anh Liên, bây giờ anh muốn cưới vợ thì phải bỏ ra chút thành ý mới được! Hơn nữa, người vợ mà anh cưới còn giỏi giang và xinh đẹp như em đây.”
Anh nhíu mày lại rồi gật đầu: “Nói thì nói thế.”
Cao Oa bước ra từ căn lều, nhìn thấy hai người cận kề bên nhau, bà ta cầm ly trà sữa sang: “Hai người phúc lộc ăn rồi, đến đây vẫn còn có thể uống trà sữa Mông Cổ ngon hết sẩy.”
Vy Hiên nhận lấy cái ly từ tay bà ta, cô ngửi thử, hương sữa thơm ngào ngạt, còn có mùi thanh mát của thảo mộc: “Thơm quá.”
Cao Oa phì cười: “Thêm hoa bách hợp đấy, giúp ngủ ngon.”
Bà ta sắp sửa đi rồi, lúc dắt ngựa sang, chuẩn bị rời đi còn dặn tới dặn lui: “Nếu như đến đêm cảm thấy lạnh thì thêm một chút củi vào, bị nhiễm lạnh ở đây thì không phải là chuyện nhỏ đâu đấy.” Sau khi lên ngựa còn dặn dò tiếp: “Thật sự hai người làm tôi lo ghê.”
Vy Hiên mỉm cười đồng ý, cô vẫy tay với bà ta: “Chúng tôi sẽ tự chăm sóc chính mình mà.”
Cao Oa đi rồi, cảnh đêm dần dần trở nên yên tĩnh.
Thấy trời đã tối, hai người quay trở về căn lều, lò lửa khiến cho cả căn nhà ấm áp.
Vy Hiên đi canh lửa, Liên Cẩn Hành chợt cất tiếng hỏi cô: “Em đi khám phụ khoa à?”
Cô không khỏi ho khẽ một tiếng, gương mặt đỏ bừng đến mất tự nhiên: “Ừm.”
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi quay đầu nhìn anh: “Vũ nói cho anh biết hả?”
Chuyện này là do cô nhờ vả riêng anh ta.
Liên Cẩn Hành không đáp, anh chỉ hỏi tiếp: “Kết quả thì sao? Bác sĩ nói thế nào?”
Vy Hiên quay đầu lại: “Đến tuần sau mới có kết quả.”
Trên thực thế, bác sĩ đã kêu cô đi khám từ lâu rồi, nhưng cô cứ lần lữa mãi, cũng không biết làm thế gì điều gì. Dù gì đi chăng nữa, cô không muốn biết kết quả quá sớm, còn có thể cho mình thêm ít hy vọng.
“Qua đây.” Anh nói với cô.
Vy Hiên đi qua ngồi cạnh anh.
Anh nắm tay cô, đặt trong lòng bàn tay mình rồi nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười nhẹ nhàng nở trên khóe môi: “Có biết thời khắc hoàn hảo nhất trong cuộc đời của anh là khi nào không?”
Vy Hiên bĩu môi: “Còn cần hỏi nữa à? Đương nhiên là lúc ở bên cạnh em rồi!”
Nhưng mà anh lại lắc đầu.
“Không phải hả? Hình như có ẩn tình gì à!”
Ngón tay của anh chậm rãi vuốt ve mu bàn tay cô, anh nói từ tốn: “Là lúc lặng lẽ ở bên cạnh em.”
Vy Hiên sững sờ, anh lại nói tiếp: “Lúc ấy có thể không bị em phát hiện, không được em cảm kích nhưng lại khiến anh cảm thấy anh chính là thần bảo vệ em. Bảo vệ em là trách nhiệm của anh, thần thánh đến mức anh không cho phép bất kỳ ai xâm phạm…” Anh bật cười: “Đây là cảm giác có thành tựu.”
Chỉ một mình anh có tư cách cảm nhận được, nhưng anh lại không muốn chia sẻ với người khác.
Vy Hiên nghe thấy thế, cô cúi đầu, nắm chặt lấy tay anh.
Cô chỉ trách thời gian quá mức lạnh lùng, thường cướp đoạt đi tất cả của cô trong lúc hạnh phúc nhất, mà cô, ngoại trừ thỏa hiệp thì lại không thể làm gì được nữa.
Cô ngẩng đầu, ánh sáng tối tăm soi rọi vào mắt cô: “Bây giờ thì sao?” Cô hỏi anh.
Liên Cẩn Hành nhìn sâu vào mắt cô, anh không nỡ quay đầu nhìn đi: “Bây giờ…anh đã trở nên tham lam, muốn nhiều hơn nữa rồi.”
Vy Hiên cười khẽ, cô dựa vào vai anh, để ngọn lửa hồng soi sáng gương mặt bọn họ. Đêm đông lạnh giá này cũng trở thành thời khắc ấm áp nhất trong hồi ức của cô.
Sáng sớm mai, Cùng Đạt đến từ rất sớm, anh ta chuẩn bị củi lửa để nấu cơm bên ngoài căn lều.
Vy Hiên vén rèm bước ra, Cùng Đạt đứng lại chỗ mỉm cười với cô, anh ta lúng túng không biết đặt tay ở chỗ nào.
“Anh ăn gì chưa?” Cô cười hỏi anh ta: “Lát nữa ăn chung đi.”
Anh ta vội vàng lắc đầu rồi hỏi vội: “Anh Liên đâu?”
Vy Hiên chỉ về phía đằng xa: “Anh ấy nói muốn ra ngoài đi dạo.”
Cùng Đạt nghe thấy thế, anh ta hơi căng thẳng: “Một…một mình à?” Rồi sau đó, anh ta lại nói năng không đầu không đuôi: “Một mình…không tốt đâu…”
Vy Hiên vỗ vào vai anh ta như thể để an ủi: “Đừng lo lắng quá, anh ấy đảm bảo với tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cùng Đạt trợn to mắt ngạc nhiên: “Nhưng mà…nhưng mà sức khỏe của anh Liên…”
Vy Hiên mỉm cười nhìn ra xa xa rồi nói: “Anh ấy vẫn ở trong tầm mắt của chúng ta, không phải thế hay sao? Cũng nên để anh ấy đi cảm nhận thực thế, cần phải đeo gông cùm lên người anh ấy tối ngày.”
Cùng Đạt nửa hiểu nửa không, anh ta nói lơ lớ: “Trước kia lúc anh Liên ở đây, ngày nào anh ấy cũng ngắm hình của cô.”
“Ồ?” Vy Hiên cảm thấy hứng thú, đôi mắt cô cong cong như vầng trăng khuyết, cô cười cười rồi hỏi tiếp: “Hình như thế nào? Có phải đẹp lắm không?”
Cùng Đạt thật thà lắc đầu, anh ta đỏ mặt, nói khe khẽ: “Không đẹp bằng Kỳ Kỳ Cách.”
Vy Hiên bật cười thành tiếng, gương mặt Cùng Đạt đỏ bừng, may mà làn da của anh ta đen nên không lộ ra rõ ràng lắm, anh ta nói vội: “Sẽ có rất nhiều người mang rất nhiều tấm hình sang, tấm nào anh Liên cũng nhìn ngắm rất tỉ mỉ.”
Nụ cười trên gương mặt Vy Hiên tắt dần, cô hiểu ý anh ta, chậm rãi ngồi sụp xuống, vòng tay ôm chầm lấy đầu gối của mình rồi vùi mặt vào trong.
Cùng Đạt không biết mình nói sai câu nào, anh ta hơi căng thẳng: “Cô…”
Vy Hiên không nói gì, cũng không nói nên lời. Nghĩ đến những lời anh từng nói hồi tối qua, lặng lẽ trông chừng bên cạnh cô, lặng lẽ làm hết mọi thứ cho cô, lòng cô buồn bã đến lớn tiếng kêu gào.
Vào lúc này, Cùng Đạt ngẩng đầu lên, hai mắt bừng sáng, anh ta chỉ về phía trước rồi nói: “Anh Liên về rồi!”
Vy Hiên mím môi, cô quay người lại, mỉm cười với anh…
Hình ảnh giữa ánh ban mai, cô đứng trước căn lều cũ tỏa khói xanh, mỉm cười với anh đã in dấu thật sâu vào đầu Liên Cẩn Hành.
Cho dù có bao nhiêu lâu, bao nhiêu lâu trôi qua…thì anh vẫn không tài nào quên nổi.
Vy Hiên đi bước đến bên cạnh anh, nhìn thấy hai tay anh đỏ ửng bèn cầm lên hà hơi cho anh: “Lạnh như thế mà sao không đeo găng tay?”
Liên Cẩn Hành rút tay về, anh xoa đầu cô: “Em đấy, sao không mặc áo khoác mà lại ra đây?” Sau khi nói dứt lời, anh kéo dây khóa xuống, mở rộng áo khoác rao kêu cô nép vào.
Vy Hiên cười híp mắt, cô chui vào trong lòng anh, hai tay ôm chặt eo anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh, người cô cũng cảm thấy ấm áp.
Cùng Đạt nhìn thấy hai người bọn họ ân ái mà ngại ngùng, anh ta quay người đi vào trong lều chuẩn bị đồ ăn sáng.
Vy Hiên ngẩng đầu lên nhìn anh, bỗng nhiên cô cất tiếng hỏi: “Cẩn Hành, không phải em đang nằm mơ đó chứ?”
Anh nhướn mày: “Hả?”
“Nơi này đẹp đẽ như thế, còn có anh bên cạnh em, em hạnh phúc như thể mình đang nằm mơ…rất sợ sẽ phải tỉnh giấc.”
Cô xoa vuốt má cô: “Từ cái ngày em đồng ý làm người yêu của anh, anh đã sống trong mơ rồi, cho đến tận hôm nay.”
Vy Hiên chớp chớp mắt, cô nói: “Thế mà anh còn không biết đối xử tốt với em một chút à?”
Anh mỉm cười: “Được.”
Vy Hiên bất mãn đấm anh: “Không có thành ý gì hết trơn! Ít nhất cũng phải nói cái gì em là không khí của anh, không có em thì anh không sống nổi cho hợp với không khí chứ!”
Liên Cẩn Hành vuốt ve mái tóc cô: “Lớn đến từng này tuổi rồi mà sao vẫn còn chưa chững chạc thế? Em làm anh lo quá.”
Cùng Đạt bước ra ngoài, anh ta ngượng nghịu nhìn bọn họ rồi nói khe khẽ: “Ăn cơm được rồi.”
Vy Hiên vùng người ra khỏi lồng ngực của anh, cô quay người cảm ơn Cùng Đạt: “Những chuyện này phải để tôi làm mới đúng, thật ngại quá, Cùng Đạt, cảm ơn anh nha.”
“Không không không…Anh Liên đã giúp nhà chúng tôi nhiều lắm, đây là chuyện tôi nên làm.” Cùng Đạt luôn cho rằng anh chính là ân nhân của bọn họ, bởi thế anh ta phải toàn tâm toàn ý chăm sóc họ mới đúng.
Liên Cẩn Hành nhìn anh ta rồi dịu dàng nói: “Tôi không giúp gì anh cả, anh xứng đáng được nhận khoản thù lao ấy.”
Bọn họ ngồi bên ngoài căn lều, hứng làm gió mát lạnh, uống trà béo ngậy nóng hôi hổi, bốc một nắm Tsampa thơm lừng cho vào trong miệng, nhai thịt dê khô, một buổi sáng tự do thoải mái mà trong thành phố trong tài nào hưởng thụ được.
Cô nhìn Cùng Đạt đang đuổi đàn dê, Vy Hiên tấm tắc: “Cẩn Hành, anh có từng muốn sống ở nơi này không?”
Liên Cẩn Hành nghiêng đầu nhìn cô rồi nói: “Em thích thì chúng ta sẽ ở lại đây.”
Vy Hiên bật cười: “Được, quyết định như thế nhé.”
Vào buổi sáng, Cao Oa đem một vài dụng cụ cá nhân đến cho bọn họ, còn tiện thể mang mấy bao thuốc sang cho Cùng Đạt, bà ta cẩn thận dặn dò cách nấu thuốc, rồi lại len lén nhét món đồ vào trong bao thuốc của anh ta, Cùng Đạt vừa nhìn thấy nó bèn lắc đầu ngay, anh ta từ chối: “Không thể cho anh Liên uống được nữa…”
Cao Oa thở dài: “Đây là ý của anh Liên, cậu cứ làm theo đi.”
Cùng Đạt lập tức tỏ vẻ buồn bã, anh lặng lẽ nhận lấy, đầu cúi gằm xuống.
Cao Oa dặn dò xong hết mới ngẩng đầu lên nhìn về người ở phía đằng xa, bà ta đến ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô rồi mới tỏ vẻ phản đối: “Hút thuốc không tốt đâu.”
Vy Hiên cũng tán đồng với ý kiến của bà ta: “Tôi biết, nhưng thứ này dễ gây nghiện quá.
Cao Oa im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng nào: “Có một chuyện này, tôi không biết mình có nên nói với cô hay không.”
Vy Hiên dập tắt điếu thuốc, cô phì cười: “Bây giờ còn có chuyện gì mà tôi không chịu đựng nổi nữa chứ?”
“Tôi biết tin về ba của mình rồi.”
Vy Hiên sững sờ, ngón tay của cô run run, cũng có thể vì quá sợ hãi sẽ mất đi, sợ hãi một tin tức khiến cho cô trở tay không kịp.
Cao Oa nói tiếp: “Nghe nói Gongbo’gyamda có một bác sĩ tự do, nghe người ta miêu tả thì thấy giống với ông ấy lắm. Ông ấy ở đó một thời gian thì bỏ đi rồi.”
Hơi thở của Vy Hiên dần trở nên gấp rút, bầu trời mờ mờ tối trên đầu cô dần có ánh sáng xuất hiện, nhưng cô lại không dám ngẩng đầu lên một cách tùy tiện.
Gương mặt Cao Oa trở nên phức tạp: “Tôi đã nhờ người nghe ngón thử, vốn dĩ định chắc chắn rồi mới báo cho cô biết…nhưng bây giờ cô cần phải có hy vọng.