• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ thân từ nãy giờ vẫn đang bị tính khí ***** **** của người kia không ngừng đâm rút với tốc độ vừa phải, không nhanh cũng không chậm. Khoái cảm ập đến như cơn sóng biển dập dìu dần đánh tan cơn đau lúc đầu của Hồng Thanh. Hắn đã bắt đầu quen với tốc độ này, cảm thấy rất thích thú. Mỗi lần phân thân đỉnh vào bên trong, vách tràng lại thêm một lần bị ép mở ra, mị thịt va chạm, khoái cảm ập đến lan khắp toàn thân. Hồng Thanh cắn môi, kìm nén để không bật lên tiếng rên rỉ.

Cơ thể hắn nhấp nhô lên xuống theo từng đợt đâm rút của người kia. Bàn tay siết chặt lấy ra giường, môi mím chặt. Tử Hằng vẫn luôn hỏi hắn làm thế này có thích không. Hắn không trả lời được. Sợ mở miệng là không che được tiếng rên rỉ động tình đầy xấu hổ kia. Thích. Rất thích. So với lần đầu làm với Tử Hằng quả thật rất thoải mái, thích vô cùng. Hắn tự hỏi không lẽ đâm đằng mông lại kích thích hơn đâm vào cái âm hộ kia sao. Thấy gương mặt tràn ngập sắc dục của Tử Hằng hắn cũng tò mò muốn nếm thử cảm giác đó một lần.

Đầu óc Hồng Thanh lúc này đã loạn thành một đoàn, không suy nghĩ được gì nữa. Trong mắt hắn hiện tại chỉ có hình ảnh của nam nhân cao lớn trước mặt. Từng giọt mồ hôi chảy nhễ nhại trên cơ thể làm nổi bật lên những đường nét bóng loáng trên cơ bắp săn chắc. Dưới ánh nến, cơ bắp lại càng sáng hơn, lấp lánh bóng loáng. Hồng Thanh cứ dán mắt vào không rời được.

"Ngươi đang nhìn gì vậy?"

Hồng Thanh giật mình quay mặt đi. Hắn không cố ý nhìn chăm chăm vào cơ thể của Tử Hằng như thế. Tại nó đẹp quá. Hắn không nhịn được. Hắn cũng muốn có một cơ thể đẹp như thế.

"Không đáp sao?"

Tử Hằng đột nhiên nhấc một chân của Hồng Thanh gác lên vai khiến thứ cứng rắn kia đâm vào sâu hơn. Hồng Thanh bị giật mình. Đột ngột tốc độ đâm rút tăng mạnh, nhanh gần gấp đôi ban đầu. Hồng Thanh không kìm nổi kêu rên không ngừng.

"A a… nhanh quá a… chậm… chậm lại ưm a…."

Tử Hằng cứ như không nghe thấy, nắm lấy eo nhỏ của Hồng Thanh mà không ngừng thúc mạnh. Mỗi lần đều cố tình đỉnh vào nơi sâu nhất.

"Ngươi phát điên cái gì vậy a… a sâu… sâu quá rồi..a ưm ưm..."

"Ai bảo ngươi không chuyên tâm. Ta phải phạt."

Tử Hằng chuyển tư thế để Hồng Thanh nằm nghiêng sang một bên, mông bị đẩy về phía trước. Hồng Thanh nhìn thấy rất rõ thứ thô to kia đâm rút vào hạ thể của mình như thế nào. Mặt hắn đỏ như gấc. Thứ to lớn đâm mạnh như vậy mông của hắn có khi sẽ hỏng mất. Hắn van nài nhưng Tử Hằng không chịu ngừng lại. Điên nhất là cái đó của hắn thế mà cứng, còn sắp bắn.

"Cơ thể ngươi còn thành thật hơn ngươi nhiều đấy. Thích thì cứ nói là thích chứ. Như ta nè. Ta rất thích. Ở bên trong ngươi thật quá sướng đến không nói nên lời."

"Im.. im đi!"

"Ta muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Ta muốn ngươi."

Hồng Thanh bị câu nói này làm cho bắn. Tử Hằng nhìn thấy đột nhiên cả người hưng phấn. Thứ kia bên trong miệng nhỏ vốn đã hơi xẹp xuống, giờ lại to thêm một vòng. Tử Hằng nắm cổ chân còn lại của Hồng Thanh gác lên vai, nâng mông lên và bắt đầu thúc mạnh với cường độ cao.

"A a… dừng lại… a hỏng… hỏng mất a...ưm…"

"Ngươi đúng là yêu tinh mà."

Khoái cảm lên đến tận cùng khiến Hồng Thanh kêu lên không ngừng. Nước mắt không tự chủ chảy dài. Trong tiếng kêu của hắn có cả tiếng khóc nấc. Tử Hằng gầm lên một tiếng rồi bắn vào bên trong. Chất lỏng trắng đục nhiều đến mức chảy tràn ra cả ra giường.

Tử Hằng thở dốc, chống tay nhìn vào người đang mệt mỏi nằm dưới thân.

"Thanh nhi, ngươi khóc đấy à?"

Hồng Thanh gác tay lên trán, uất ức nói:

"Hức… Ngươi bắt nạt ta."

Tử Hằng đỏ mặt. Giọng trách mắng người nghe cũng đáng yêu như thế.

"Xin lỗi. Tại ta không nhịn được. Bảo bối của ta mê người quá." Tử Hằng vừa nói vừa hôn lên má hắn.

"Ngươi im đi. Toàn nói mấy lời xấu hổ."

Quả tim đánh thịch một cái. Hồng Thanh lườm hắn mà hắn lại cảm thấy đáng yêu. Tử Hằng cảm thấy mình đúng là điên rồi.

"Ta là nói thật lòng mà. Thanh nhi, lần đầu tiên… ngươi hài lòng chứ?"

Hồng Thanh quay ngoắt đi không trả lời. Tử Hằng ghé tai hắn thì thầm:

"Không nói gì tức là hài lòng phải không?"

"Không có."



"Nhưng ngươi đã bắn ra hai lần rồi."

Hồng Thanh tức giận cầm gối phang Tử Hằng nhưng bị người kia chặn lại.

"Hở tí lại đánh phu quân như vậy là không được. Ngươi muốn ở goá đấy hả?"

"Ai là phu quân chứ? Ta không cần."

"Nhưng mà ta cần a. Ta đã nhận định ngươi là thê tử đời này của ta. Ngươi có muốn không cần ta cũng sẽ bám riết lấy ngươi không buông."

Trái tim Hồng Thanh đập thình thịch. Kể từ khi xác định quan hệ yêu đương, lần đầu tiên có một người đối xử với hắn tốt như thế, quan tâm hắn như thế, lần đầu tiên có người nói với hắn những lời hay như thế khiến hắn có cảm giác như mình là duy nhất của người đó. Hắn cũng muốn nói cho y biết cảm xúc của mình.

"Ta chưa từng nói là không cần ngươi, Hằng."

Tử Hằng nghe mà giật mình, tim đột nhiên đập loạn.

"Ngươi mới gọi ta là gì?"

Hồng Thanh ngẩn người: "...Hằng."

Tử Hằng vui mừng ghé sát tai Hồng Thanh nói:

"Gọi thêm lần nữa đi."

Hồng Thanh hiểu ra Tử Hằng thích nghe mình gọi như thế liền ôm lấy cổ y, thì thầm gọi tên y mấy lần.

"Lần sau cứ gọi ta như thế. Ta rất thích."

Tử Hằng hôn mấy cái lên khắp mặt của Hồng Thanh, đè hắn xuống hôn thật nồng nàn. Hồng Thanh cảm nhận cái thứ kia của Tử Hằng hình như lại cứng lên thì giật mình.

"Hằng, ta… ta mệt lắm! Ta không thể…"

"Ngươi mệt thì cứ nằm yên đấy. Giao cho ta là được."

Tử Hằng để Hồng Thanh nằm nghiêng một bên, bản thân cũng nằm xuống ôm người kia từ phía sau. Hắn vòng tay giữ chặt eo của Hồng Thanh rồi đâm phân thân đã cứng rắn vào cửa động. Vì đâm từ phía sau lại với tư thế đó nên ngay lập tức tính khí đã đi vào rất sâu bên trong miệng nhỏ, khiến Hồng Thanh bị kích động ngửa cổ kêu lên thất thanh.

"Tư thế này cũng được đấy chứ."

"Ưm chậm… chậm lại …a ha..."

Tử Hằng vừa đâm vào đã động thân. Ngay từ đầu đã đâm vào sâu lại thông thuận như thế khiến hắn rất sướng, hông chuyển động liên tục. Tính khí đâm rút càng nhanh hắn lại càng phấn khích, không muốn ngừng lại. Tiếng va chạm cơ thể cùng tiếng nước lép nhép vang rất rõ trong đêm tối khiến Hồng Thanh xấu hổ vô cùng. Lại thêm Tử Hằng liên tục ra ra vào vào phía sau hắn khiến tính khí của Hồng Thanh đang rũ xuống vì mệt mỏi trong chốc lát lại ngẩng đầu. Hồng Thanh thật sự hận cái thứ đó của mình cũng biến thái không chịu được.

"Thanh nhi! Ta thích lắm! Sướng quá!"

"A a … ngừng lại đi mà… hức… Ta… ta chịu không nổi … ha a...ưm .."

Không biết qua bao lâu tư thế lại một lần nữa chuyển đổi. Hồng Thanh bị đặt nằm úp xuống. Hắn quá mệt đến mức không muốn cử động, để mặc cho người phía trên lại tiếp tục đâm thứ cứng rắn đến lần thứ ba vào mông hắn một lần nữa. Hồng Thanh mệt đến ngủ thiếp đi.

...***...

Lúc Hồng Thanh tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một cái xe ngựa. Cơ thể hắn được bọc trong một cái chăn mỏng và được Tử Hằng ôm chặt vào trong lòng, đầu ngả trên vai y.

"Tỉnh rồi à?"

"Ưm… Chúng ta đang đi đâu đây?"

"Về cung. Chặng đường còn khá dài. Ngươi cứ ngủ tiếp đi."

Hồng Thanh cựa mình. Hắn muốn ngồi dậy nhưng đột nhiên thấy cả người đau nhức, đặc biệt là lưng và hông đau như muốn gãy ra làm đôi. Tử Hằng ôm lại hắn vào lòng.

"Ngoan. Ngươi chưa dậy ngay được đâu. Cứ nằm nghỉ tiếp đi."

Hồng Thanh oán giận nhìn y.



"Còn không phải do ngươi không biết tiết chế. Khốn kiếp! Không phải ta đã bảo ngươi dừng lại mấy lần rồi sao?"

Tử Hằng đỏ mặt cười khổ.

"Ta sai rồi. Tại lần đầu làm thích quá, ta kiềm chế không được nên hơi quá chút. Lần sau ta sẽ rút kinh nghiệm."

"Lần sau cái mốc! Còn lâu ta mới để cho ngươi chạm vào ta lần nữa. Ui da!"

Tử Hằng giữ chặt Hồng Thanh, tay xoa bóp lưng và eo cho hắn.

"Được rồi. Đừng nóng giận. Ngươi đang mệt thì ngủ tiếp đi nha!"

Lúc này Phi Diên từ chỗ ngồi đánh xe phía trước kéo rèm cửa, thò cái đầu tròn nhỏ nhắn vào hỏi:

"Cha dậy rồi à?"

"Sao con lại ngồi ở đó? Vào trong xe đi, lỡ té thì sao?"

"Không té được đâu. Danh Thần ca ca giữ con chắc lắm. Ngồi ở ngoài này vui hơn nhiều."

Hồng Thanh cảm thấy áy náy. Mấy ngày nay toàn là nhờ Danh Thần trông coi Phi Diên giúp hắn.

"Sao hôm nay cha ngủ nhiều thế? Ngủ từ sáng đến trưa rồi còn chưa chịu dậy. Phụ thân nói đêm qua cha mất ngủ à?"

Hồng Thanh lườm mắt nhìn Tử Hằng oán giận, đáp lại:

"Ừ. Gần sáng ta mới ngủ được."

"Thế thì lạ thật đấy. Hôm qua hai người ngủ cùng nhau thế mà phụ thân thì ngủ ngon lành còn cha lại mất ngủ. Sức khỏe của cha yếu đi quá rồi. Cha phải theo phụ thân tập võ đi."

Trán Hồng Thanh bắt đầu nổi gân xanh. Là ai khiến hắn như thế này chứ. Mẹ nó, hắn thế mà không phản bác được câu nào.

"Phụ thân cũng chiều cha quá rồi. Sao lại ôm cha mà ngồi thế kia. Cha con trông vậy mà nặng lắm đó."

"Không nặng. Ta rất vui mà. Đêm qua cha con không ngủ được nên hiện tại rất mệt. Cứ để ta ôm hắn ngủ tiếp đi."

Phi Diên bĩu môi.

"Vâng. Nhưng mà phụ thân đừng chiều cha quá. Cha sẽ hư đấy!"

Hồng Thanh nổi điên muốn mắng người. Tử Hằng nhanh chóng bịt chặt miệng hắn, tươi cười nói với Phi Diên:

"Ta biết rồi. Con ra chơi tiếp đi."

"Vâng." Phi Diên thả rèm xuống. "Danh Thần ca ca, chỗ kia đẹp quá kìa!"

Hồng Thanh lườm Tử Hằng đến cháy mắt, cả người như bốc hoả. Tử Hằng cười cười hôn lên tóc hắn, dỗ dành:

"Ngoan. Ta có giữ một ít bánh quế hoa, muốn ăn không ta lấy cho ngươi ăn nhé!"

"Không muốn."

"Được rồi. Để ta nói Lục Ly lấy cho."

"Đã nói không ăn ưm…"

Tử Hằng nâng cằm Hồng Thanh lên và hôn hắn.

"Ngoan nào. Ngươi còn như vậy ta sẽ không nhịn được mà ăn ngươi đó."

Hồng Thanh oán giận ngậm miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK