• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không có. Ta với hắn chỉ đơn giản là quen biết và từng hợp tác thôi nên ta rõ về hắn hơn đệ. Người này trong đầu chỉ có tiền thôi. Hắn có thể làm tất cả mọi việc chỉ cần có tiền. Loại người như vậy đệ không nên quen biết sẽ tốt hơn."

Mộ Văn nghe cảm thấy khá kinh ngạc:

"Người như vậy sao biểu ca lại quen biết chứ?"

"Chắc ngươi cũng đã nghe Danh Thần nói lại rồi. Vụ án lần này cũng có công lao của hắn. Ta và hắn là quan hệ hợp tác."

"Đệ hiểu rồi. Hắn cung cấp thông tin và làm việc cho huynh tất cả đều vì tiền phải không? Ngay cả việc hắn đột nhập phủ huyện sáng nay cũng là vì tiền thôi. Con người này đúng là rất nguy hiểm."

"Ừm." Tử Hằng gật gù. Gật rồi hắn mới thấy hình như nghe có gì đó không đúng lắm.

"Một kẻ nguy hiểm như vậy thì không nên giữ lại trên đời. Cần nhanh chóng diệt trừ để đề phòng hậu hoạ. Để đệ giúp huynh giải quyết hắn."

Tử Hằng giật mình vội phản bác.

"Ấy không cần. Dù sao hắn ta cũng chỉ là dân thường, không biết võ, lại còn có cả con nhỏ nữa. Sẽ chẳng gây nên chuyện gì được đâu."

"Huynh nói như vậy là không đúng rồi. Chính vì hắn ta nghèo nên mới bất chấp làm mọi thứ để có tiền. Kiểu người như vậy là nguy hiểm nhất. Hắn có thể sẵn sàng vì muốn có tiền mà bán thông tin của huynh cho kẻ thù."

"Hắn còn chẳng biết thân phận thật của ta, bán cái gì."

Mộ Văn đứng bật dậy, tiến đến trước mặt Tử Hằng, vô cùng nghiêm túc mà nhìn hắn, nói:

"Có thể bây giờ hắn không biết nhưng kẻ thù sẽ nói cho hắn biết. Lúc ấy bao nhiêu thông tin mà hắn biết về huynh, hắn đều sẽ kể cho kẻ khác nghe. Như vậy thì phải tính làm sao đây?"

"Đệ…" Tử Hằng nhíu mày.

Bình thường có thấy tên này nghiêm túc như vậy đâu. Không chỉ vậy còn là nghiêm túc một cách thái quá. Hắn nghĩ một chốc, liên tưởng đến những câu nói trước đó, có vẻ đã hiểu được mục đích thực sự của tên này là gì. Gương mặt hắn tối sầm :

"Nãy giờ chơi đùa thế này đệ thấy vui lắm hả?"

Mộ Văn nhìn chăm chăm Tử Hằng một chốc rồi đột nhiên ngửa đầu cười một cách khoái trá.

"Hiếm khi thấy huynh cố gắng bảo vệ cho một ai đó nên đệ thấy tò mò trêu huynh tí thôi. Rốt cuộc người kia có cái gì đặc biệt mà có thể khiến biểu ca của đệ trở nên như thế này nha."

"Đệ thôi đi."

"Huynh yên tâm. Đệ sẽ không làm gì hắn đâu. Chuyện vừa nãy đã khiến hắn sợ chết khiếp đệ rồi. Có khi nhìn thấy đệ hắn lại chẳng chạy trối chết ấy chứ."

"Ta mệt rồi. Ta muốn nghỉ ngơi một chút. Đệ đừng làm phiền ta."

"Được. Huynh nghỉ ngơi đi."

Tử Hằng quay vào trong phòng ngủ. Mộ Văn mỉm cười nhìn theo. Hắn dĩ nhiên sẽ không làm gì người kia nhưng đi gặp mặt hỏi thăm một chút chắc cũng được chứ nhỉ.

...***...

Sau khi tạm biệt Danh Thần, Hồng Thanh nhanh chóng đem mấy thứ đồ kia đi bán lấy tiền. Lúc hắn trở về thì nhìn thấy mấy đứa trẻ trong nhà cùng nhau chơi trò con lăn. Phi Diên nhà hắn chơi trò này rất giỏi. Hắn chưa từng thấy đứa trẻ nào chơi giỏi như thằng bé. Vừa nhìn thấy hắn trở về Phi Diên đã ngay lập tức ngừng trò chơi, lao đến ôm chầm lấy hắn.



"Cha về rồi! Cha làm con lo quá!"

Hai đứa trẻ con của Mai nương đang la í ới vì tụi nó đang thua liểng xiểng mà Phi Diên lại bỏ chạy mất. Cảnh này quá quen thuộc khiến Hồng Thanh phì cười. Hắn xoa đầu thằng bé trêu chọc:

"Con lo lắng cho ta thật không? Lo lắng mà chơi cho thắng liên tục vậy luôn đó hả? Lỡ cha đi luôn không về được thì sao?"

"Không có chuyện đó đâu. Danh Thần ca ca đã nói sẽ đưa được cha về an toàn mà. Trông cha đâu có sứt mẻ gì đâu. Còn huynh ấy thì đâu rồi?" Vừa hỏi Phi Diên vừa ngó nghiêng ngó dọc.

Mí mắt Hồng Thanh khẽ giật.

"Dạo này con với Danh Thần thân nhau quá nhỉ. Muốn hắn làm ca ca ruột của con luôn hay gì?"

"Không thể đâu. Cha đâu thể đẻ được huynh ấy. Huynh ấy chỉ thua cha có ba tuổi thôi a."

"Còn biết người ta thua cha của con ba tuổi, vậy thì phải gọi là thúc thúc chứ."

"Con không muốn gọi Danh Thần là thúc thúc đâu. Già lắm!"

Hồng Thanh bực mình nhéo má nó.

"Con sợ gọi hắn là thúc thúc thì quá già, còn cha con thì sao đây hả? Con không sợ cha con già sao?"

"Cha là cha, có lớn hơn nữa cũng gọi là cha mà. Ca ca với thúc thúc khác nhau lắm."

"Còn dám trả treo với ta. Rốt cuộc tên đó cho con ăn cái gì mà con dám phản cha hả?"

"Buông con ra! Đau quá a!"

Mai nương đi từ trong nhà ra lắc đầu gọi lớn:

"Hai cha con nhà kia có ăn khoai nướng không? Không ăn là nhịn này."

Hai người gần như đồng thanh hô to: "Có."

...***...

Ở một nơi nào đó, người nào đấy đang hắt hơi liên tục.

"Không phải chứ? Cảm lạnh rồi?" Lục Ly đưa bình rượu cho Danh Thần.

"Chắc không đâu. Ta không cảm thấy gì cả."

Danh Thần đón lấy bình rượu dốc một hơi uống hết nửa bình.

"Dạo gần đây ta thấy ngươi hay qua lại chỗ cha con Phương Hồng Thanh lắm, ngay cả khi đó không phải là lệnh của chủ tử."

"Ngươi không thấy chủ tử quan tâm đến hai người bọn họ thế nào sao? Ta làm vậy cũng là để giúp chủ tử bớt lo lắng mà tập trung vào làm việc thôi."



"Phải không? Ngươi thường xuyên mua đồ tặng cho hai cha con nhà đó cũng là để thay chủ tử quan tâm bọn họ?"

Danh Thần giật mình. Chuyện này mà Lục Ly cũng biết à?

"Ta khuyên ngươi nên bớt qua lại với hai cha con bọn họ đi nếu không muốn bị lừa sạch tiền."

Danh Thần im lặng. Nếu bây giờ hắn nói hắn chưa bao giờ bị Hồng Thanh lừa tiền có lẽ Lục Ly sẽ không tin, ngược lại còn nổi giân. Hắn cũng không hiểu tại sao Hồng Thanh chưa bao giờ lừa tiền mình, ngược lại đã lấy của chủ tử gần ba mươi lạng bạc trắng rồi.

"Nếu không phải chủ tử không cho phép ta đã một kiếm chém chết cái tên Phương Hồng Thanh đó từ lâu rồi. Chưa bao giờ ta thấy chủ tử phải chịu thiệt như thế."

"Ngươi có chắc là chủ tử đang chịu thiệt không? Với tính cách của người sao có thể nhẫn nhục để bị người khác moi tiền hết lần này đến lần khác như thế. Đều là tự thân chủ tử cam tâm tình nguyện."

"Cho nên ta mới tức giận. Tại sao chủ tử không giết hắn? Tại sao cứ đưa tiền cho hắn nhiều lần như vậy. Bị hắn mắng cho cũng im lặng cho qua. Tại sao chứ? Vì thằng nhóc Phi Diên đó sao? Còn chưa có gì chắc chắn đó là con của chủ tử mà."

Nghe Lục Ly nói chuyện Danh Thần cảm thấy rất khó chịu.

"Ngươi không nên có suy nghĩ khắc nghiệt như vậy đối với Phương Hồng Thanh. Đúng là hắn hám tiền, nhưng cũng có lý do để hắn làm như thế. Ngươi đã thử tưởng tượng bản thân làm nghề nhặt rác còn phải gánh thêm bốn miệng ăn, ngươi có thể không cần tiền sao? Hắn làm mọi việc để kiếm tiền có gì là sai?"

"Ta không nói hắn kiếm tiền là sai nhưng cũng không nên đi lừa tiền người khác như thế."

"Hắn không có lừa tiền, là chủ tử tình nguyện đưa tiền cho hắn mà."

Lục Ly: "..." Cái này không thể phản bác được.

Lục Ly ôm đầu. Bình thường hai người họ rất ít khi cãi nhau. Hơn nữa, Danh Thần còn thường nghe theo ý kiến của hắn, ít khi nào cãi lại. Vậy mà chỉ vì bảo vệ Phương Hồng Thanh, bọn họ lại tranh cãi gay gắt thế này.

Thật ra ban đầu Lục Ly cũng không có ác cảm với Hồng Thanh đến vậy. Hắn biết hoàn cảnh của Hồng Thanh khó khăn như thế nào. Hơn nữa, chủ tử còn rất thích đứa bé tên Phi Diên kia. Chủ tử cho Hồng Thanh ít tiền để y nuôi dạy đứa bé cho tốt. Hắn không cảm thấy vấn đề gì với chuyện này. Nhưng việc Hồng Thanh lợi dụng việc chủ tử thích con trai mình để hết lần này đến lần khác lấy tiền của chủ tử là việc hắn không thể chấp nhận được. Cho dù có thiếu tiền thì cũng phải có liêm sỉ chứ.

Chủ tử vẫn tiếp tục đưa tiền cho hắn ta thì thôi đi, dù sao thì hắn cũng không nói lại chủ nhân được. Nhưng đến cả Danh Thần cũng bênh tên kia chằm chặp như vậy. Sáng nay lúc chủ tử nói tên nhóc đi kiểm tra xem Hồng Thanh có đi gây chuyện không, mắt y đã sáng rực lên. Lục Ly nhìn Danh Thần đầy nghi ngờ:

"Ngươi… không phải thích hắn rồi đấy chứ?"

Danh Thần giật nảy kêu lên:

"Thích… thích cái gì? Ngươi đừng nói linh tinh. Ta là thích nữ nhân a."

"Không cần phải sợ như thế. Ngay cả tiên hoàng còn thích nam nhân mà, còn cả Thẩm tướng, Đường đại nhân cũng cưới nam nhân làm thê đó thôi. Ngươi có thích cũng là bình thường mà."

"Ta không có nhé. Ngươi còn nói bậy là ta đánh đó!"

Nhìn thấy gương mặt Danh Thần đỏ bừng vì giận dữ, trông như sắp bốc khói đến nơi, Lục Ly mới chịu ngừng trêu chọc y.

"Không phải thì thôi. Ta thấy ngươi bảo vệ Phương Hồng Thanh như vậy nên mới nghi ngờ hỏi thử thôi. Hạ hoả đi nhé!" Lục Ly vừa nói vừa vỗ vai Danh Thần, còn dúi vào người y một bình rượu mới.

Danh Thần cầm lấy bình rượu dốc lên uống liền một hơi cho đến khi cạn sạch. Lục Ly nhìn mà hết hồn. Hắn cũng chẳng phải ngây thơ. Hắn lớn hơn Danh Thần sáu tuổi, trải đời nhiều hơn tên nhóc này. Nhìn biểu hiện của nó biết ngay là sự việc chẳng đơn giản như lời nó nói. Chỉ sợ không phải đơn giản là thích.

Châu Tử Hằng không cố ý nghe lén hai thủ hạ của mình nói chuyện. Hắn đang muốn đi tìm Hồng Thanh, à không, tìm Phi Diên, nhưng Mộ Văn còn đang ở đây, hắn mà đi kiểu gì cũng bị tên nhóc đó bám theo, rất phiền phức, nên tính bảo Danh Thần đi thay. Rốt cuộc ra ngoài tìm thì lại tình cờ nghe được hai tên này nói chuyện.

Thế ra Danh Thần thích Hồng Thanh à? Chuyện này đúng là ngoài dự đoán của hắn. Chẳng ngờ cái tên mặt dày, vô liêm sỉ, lại hám tiền như y lại có người thích chứ. Sau này không thể để Danh Thần đi gặp y nữa. Còn hắn cũng nên chuẩn bị về cung rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK